Chương 2
“Ăn rồi? Ăn cái gì?” Tư Lam nghi ngờ, tiểu quỷ này lại chạy đi đâu ăn miễn phí?Nhưng tiểu quỷ vừa đóng cửa, hết sức tập trung bóc vỏ kẹo que...
Tư Lam cười lắc đầu, vừa đi tới phòng tắm vừa cởϊ áσ sơ mi, quần jean trên người xuống...
Dù sao trong nhà có hai phụ nữ, cô đã quen như vậy...
Nhưng mà, khi cô đẩy cửa phòng tắm ra...
“A -” Tư Lam thét chói tai, che ngực mình.
Sao trong phòng tắm lại có một nam?! Ngồi trên nắp bồn cầu, hơn nữa hai mắt to còn nhìn chằm chằm vào vị trí mấu chốt của cô!
Phản ứng đầu tiên của cô là... Sói háo sắc!
Kéo khăn tắm bên cạnh che lên người mình, tiện tay cầm cây lau nhà đánh xuống, vừa nói, “Anh được đấy đồ háo sắc! Dám rình coi bà đây! Nhìn xem tôi có đánh anh rầm rầm rào rào, nước chảy mây trôi không! Biếи ŧɦái! Cuồng háo sắc! Cuồng dòm trộm! Sói háo sắc! Ma háo sắc phòng tắm!...”
Những từ có thể mắng Tư Lam mắng hết lên, còn không ngại không đủ hết giận, khẽ kéo gương mặt “Sói háo sắc” tuấn tú chọc chọc vào (cô không thể không thừa nhận anh ta rất tuấn tú, nhưng lớn lên đẹp trai cũng không nên làm sói háo sắc!), ai ngờ người đàn ông kia bị cô mắng đến trợn mắt há mồm, sau đó lại đột nhiên đứng lên, cây lau nhà của Tư lam vừa đúng chọc vào... Chỗ kia của anh....
Tư Lam ngây dại, mặt đỏ tới mang tai ngây người tại chỗ, vẫn ngây ngốc duy trì tư thế này quên động đậy.
Sói háo sắc kia cúi đầu nhìn nhìn, cắn răng một cái, túm lấy một đầu khác của cây lau nhà ra sức kéo, cây lau nhà từ tay Tư Lam chuyển sang tay anh.
Cùng lúc đó, trọng tâm Tư Lam die enda nleq uydon không vững, lao về phía trước, vừa đúng nhào lên người “Sói háo sắc”, hơn nữa bởi vì sợ ngã xuống, cô còn theo bản năng ôm cổ anh, thành tư thế treo trên người anh, khăn tắm vốn tùy ý quấn trên người cô cũng rơi xuống...
Sao trên người anh ta ẩm ướt vậy? Hơn nữa trên bả vai còn chảy máu! Hỏng bét! Sói háo sắc này nhất định từ nơi khác bị đánh đến gần chết đến núp trong nhà cô! Làm thế nào? Báo cảnh sát!
Nhưng “Sói háo sắc” này đột nhiên cúi đầu xuống, cười quyến rũ xấu xa, thuận thế ôm hông cô, Tư Lam lập tức cảm thấy một luồng hơi thở phái nam đập vào mặt, không khỏi hôn mê mấy giây, nhưng... Anh ta là sói háo sắc, tại sao cô lại có thể có cảm giác như vậy!?
Cô giật mình, giãy ra khỏi ngực anh, nhặt khăn tắm lên che vị trí quan trọng của mình, hung hắng tát anh một bạt tai, mở miệng mắng to: “Sói háo sắc! Anh vô lễ với tôi! Tôi muốn báo cảnh sát!”
“Sói háo sắc” tỏ vẻ rất vô tội rất uất ức, yếu ớt nói, “Dì, muốn nói vô lễ cũng là dì vô lễ với tôi chứ? Là dì chủ động ôm ấp yêu thương, cũng là dì chủ động cởϊ qυầи áo, cởi khăn tắm, còn nữa, dì cũng một phát đánh trúng tôi đấy... Haizzz...”
Cái gì? Cô vô lễ với anh ta!? Rõ ràng anh ta núp trong phòng tắm nhà cô có ý đồ rình coi, ngược lại nói cô vô lễ với anh ta? Hơn nữa anh ta còn gọi cô là dì? Làm ơn! Cô mới hai mươi hai tuổi! Mặc dù là mẹ đơn thân, nhưng bản thân cô vẫn rất trẻ tuổi đó!
Nhưng mà, hình như vừa rồi anh ta nói đúng sự thật! Tư Lam thẹn quá thành giận, chỉ gào giận dữ một câu, “Sói háo sắc, rốt cuộc anh núp trong phòng tắm nhà tôi làm gì?”
“Sói háo sắc” trề môi, vừa thở dài, “Tôi là khách nhà hai người!”
Hả? Khách? Ai mời sói háo sắc làm khách?
Một tay nhỏ kéo khăn tắm của cô, “Mẹ, là khách con mời về đó!”
Doãn Tiêu Trác ngồi trên ghế sa lon nhìn người phụ nữ trước mặt, người phụ nữ thô tục không chịu nổi, còn coi anh là sói háo sắc!
Doãn Tiêu Trác anh còn cần làm sói háo sắc sao? Bao nhiêu phụ nữ chủ động ôm ấp yêu thương, anh cần gì phải đi làm sói háo sắc? Sớm biết sẽ gặp phải người phụ nữ cực kỳ độc ác như vậy, còn không bằng kết hôn với Kiều Vũ na, lúc này đang ôm ôn hương nhuyễn ngọc đâu!
Anh híp mắt quan sát cô, thật sự không biết sao trên thế giới lại có thể có “Cực phẩm” như cô! Một đầu tóc lộn xộn như chuồng gà không nói, còn nhuộm đỏ, một đống trên đầu, nghiễm nhiên như lông gà lôi, quần áo cũng không có phong cách, không đủ cấp bậc, còn mặc đồ lót kiểu của mẹ...
Anh nhớ tới dáng vẻ trơn bóng của cô treo trên người anh, chỉ có điều, hình như cô rất có hàng có họ, hình như anh cảm giác trên l*иg ngực của cô bị mềm mại của cô đè lấy... Ánh mắt nhìn cô chằm chằm cũng dâng lên nụ cười xấu xa.
Tư Lam ngồi đối diện anh liếc mắt quan sát người đàn ông này. Không tệ, anh ta rất tuấn tú!
Không biết cao một mét tám mấy, dù sao cũng cao hơn con trai ông chủ siêu thị ở sát cạnh nhà cô nửa cái đầu, sống mũi cao thẳng, mắt rất sáng, da khỏe mạnh màu mật ong, nhưng bởi vì bị thương mất máu mà hơi tái nhợt. Hừ, vừa nhìn đã không phải người tốt gì! Bị thương còn có thể cười mê đắm....
Không đúng! Nụ cười này của anh dieendaanleequuydonn ta có ý gì? Giống như xuyên qua quần áo cô thấy được cô tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, nhưng mà, anh ta quả thật từng nhìn thấy cô tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ?
Trời ạ! Làm thế nào! Muốn chết! Mặt của cô đỏ bừng trong nháy mắt, hô hấp cũng gấp rút, ngực giống như có đốm lửa chặn lại, sư tử Hà Đông bộc phát gào giận dữ lần nữa, “Đồ lưu manh! Đồ háo sắc! Dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi làm gì?”
“Tôi đang nhìn cô sao? Cô không nhìn tôi sao biết tôi nhìn cô? Tôi thấy cô mới là đồ háo sắc!” Anh không nóng không lạnh, ung dung nói, bởi vì nói chuyện mất sức mà khẽ cau mày.
Trời ơi! Thế giới này thật sự điên đảo rồi! Tư Lam trong cơn giận dữ, “Tôi háo sắc anh? Coi như đàn ông toàn thế giới chết hết tôi cũng sẽ không thèm anh!”
“Ha ha! Tôi cũng vậy, coi như phụ nữ trên toàn thế giới chết sạch, tôi cũng không có hứng thú với cô! Gà lôi!” Anh không quên biệt danh anh vừa tiện thể lấy cho cô.
“Gà lôi? Anh nói tên ai là gà lôi?” Tư Lam nổi trận lôi đình.
“Cô! Chứ còn ai?” Doãn Tiêu Trác ngược lại trước sau duy trì im lặng, anh là người khiêm tốn phong độ, người phụ nữ này đúng là gà lôi, chẳng những ăn mặc kiểu tóc giống vậy, tính khí cũng thế!
Hừ! Con cọp không phát uy coi cô như mèo bệnh! Lại còn có bản lĩnh dám khiêu chiến cô! “Sói háo sắc! Tôi cảnh cáo anh! Cẩn thận ăn cơm bị nghẹn chết, uống nước bị sặc chết, ra cửa bị đυ.ng chết, buổi tối đi trên đường bị sao rơi xuống đập chết!” Tư Lam cắn răng nghiên lợi nguyền rủa anh.