Chương 52
Tầm nhìn băng qua dãy núi khô vàng héo rũ, linh hồn như lao vυ't đi giữa muôn trùng đất đai, một cảnh tượng vụt lóe lên trong tích tắc, cỏ cây dần dần hư thối, mặt đất khô cằn ảm đạm.Giữa chốn hoang tàn ấy, quả tim đen tím khảm sâu vào lòng đất đương thong thả đập từng nhịp, mạch máu chằng chịt ghim vào bùn đất, lũ zombie khắp bốn phương tám hướng bắt đầu quần tụ vào trung tâm đó.
Lưu Nghiễn choàng tỉnh.
Mình mẩy cậu ướt rượt mồ hôi, trên người còn sót lại chiếc áo ba lỗ bó sát và qυầи ɭóŧ tứ giác, cậu nằm trên giường thở dốc không ngớt, ánh mắt dóng lên trần nhà ẩm mốc.
Bên ngoài vọng tới tiếng ve râm ran từng hồi, trong gian phòng oi bức ngột ngạt, thậm chí không có lấy một cửa sổ thông gió nào.
Chỉ độc một chiếc giường, một bồn cầu và một bồn rửa mặt, Lưu Nghiễn quét mắt nhìn khắp căn phòng, cậu thử vặn vòi nước, thì ra vẫn còn có nước. Đây là đâu?
Lưu Nghiễn bước tới phía sau cánh cửa, mở không ra, trên cửa có gắn một tấm ngăn, cậu cúi người nhấc nó lên rồi ghé mắt nhìn ra bên ngoài, phía đối diện trải dài tăm tắp một loạt phòng ốc y hệt nơi cậu đang đứng.
Hai bên hành lang đều là những căn phòng san sát, vô cùng yên tĩnh, xa xăm mơ hồ truyền đến tiếng zombie thét gào.
“Đây là một nhà tù.” – Người đàn ông ở phòng đối diện bỗng ra tiếng – “Nhà tù Thanh Sơn.”
Lưu Nghiễn thở mạnh một hơi: “Anh tên gì?”
“Lưu Nghiễn?” – Giọng nói của Mông Phong chợt vang lên – “Em đang ở đâu?”
Lưu Nghiễn lúc này mới thấy nhẹ nhõm cả người, cậu hỏi: “Mông Phong! Anh có khỏe không?”
“Cậu ta ở phòng 2973.” – Người đàn ông kia nói.
Nắp ngăn trên cửa gian tù đối diện được mở ra, Mông Phong vươn cánh tay bê bết máu chộp vào mép khung, ra sức vung vẩy, Lưu Nghiễn hỏi: “Hiểu Đông đâu rồi?”
“Anh kỹ sư!” – Tiếng gọi vọng lại từ căn phòng kế bên.
Mông Phong nói: “Bình tĩnh, mọi người bình tĩnh đi. Lưu Nghiễn, em xem thử trong hành lang có người nào không?”
Lưu Nghiễn đáp: “Có… có người đang đi tới.”
Mông Phong: “Em ráng dò hỏi tin tức, nghĩ hết mọi cách để bọn chúng giam hai đứa mình vào một phòng, Lưu Nghiễn, phen này phải trông cậy vào em đó.”
Lưu Nghiễn ngồi lại bên giường, có một nhóm bác sĩ đẩy xe đi tới, đứng trước cửa gian tù nhốt Mông Phong, hô lên: “Thằng to xác, thò tay ra đây.”
Lưu Nghiễn không nhịn được nép vào cửa nhìn lén qua khe hở, cậu trông thấy một chiếc xe đẩy nhỏ dừng ở phía trước, trên xe bày biện đủ loại dụng cụ thủy tinh, một gã bác sĩ nói: “Nhanh lên, nếu không đồng đội của mày xong đời đấy.”
Mông Phong giận dữ gắt lên: “Chúng mày định làm gì?!”
Lão đàn ông trung niên múa may con dao mổ sắc lẻm trong tay, cười bỉ đáp: “Tao cho mày ba giây, nếu còn không chịu ngoan ngoãn, thử đoán coi tao sẽ làm gì đồng đội của mày đây hả?”
Mông Phong vội nói: “Đừng đυ.ng tới cậu ấy!” – Dứt lời liền giơ tay ra cửa sổ, cánh tay tráng kiện của hắn giờ đã chằng chịt thương tích, những vết trầy trụa khi bị địa lôi chấn nổ vẫn chưa hoàn toàn khép miệng.
Lão trung niên thở dài bảo: “Sức mày trâu thật đấy.” – Vừa nói vừa dùng cồn i-ốt khử trùng, cầm kim tiêm và ống nối, giật cánh tay Mông Phong ra, khiến bả vai hắn áp lên ván cửa, đoạn cầm ống chích đâm vào mặt trong khuỷu tay hắn, máu tươi lập tức chảy ra.
Mông Phong gượng nói: “Lưu Nghiễn, đừng kích động.”
Lưu Nghiễn mở trừng mắt dõi theo toàn bộ quá trình lấy máu, giây phút đó cậu đã hiểu ra, bọn chúng muốn lấy máu của người có vắc xin để xét nghiệm và nghiên cứu… Máu của Mông Phong chảy ra mỗi lúc một nhiều, căng phồng cả túi máu, tăng đến mức 200ml… rồi 300ml… dòng máu đỏ tươi tràn đầy túi chứa, Lưu Nghiễn nhìn thấy mà run rẩy không ngớt.
Một người khỏe mạnh mỗi lần rút máu không thể vượt quá 400ml, cánh tay của Mông Phong lúc này đã trở nên trắng bệch, run lẩy bẩy.
“Anh ấy sẽ chết mất!” – Lưu Nghiễn rống to – “Bọn súc sinh!”
Túi máu đã đạt 600ml, mãi đến khi chạm mức 800ml, Lưu Nghiễn run giọng van vỉ: “Thả anh ấy ra đi, tới đây rút máu của tôi này, tôi…”
Mông Phong thở dốc từng hồi: “Lưu Nghiễn, bình tĩnh đi em.”
Lưu Nghiễn nhắm mắt lại, cậu không đành lòng nhìn thêm nữa. Mông Phong rốt cuộc không gượng nổi, từ gian tù đối diện truyền tới tiếng vật nặng ngã xuống đất, bọn bác sĩ mới chịu thu dụng cụ, đẩy xe rời khỏi đó.
“Mông Phong.” – Lưu Nghiễn khẽ gọi.
Thanh âm của Mông Phong nhẹ run: “Anh còn chịu được, đừng sợ… em đừng nhìn nữa.”
Chốc sau lại có tiếng bước chân, bốn người mở cửa bước vào, hai tên cầm súng đứng lại gác cửa, một tên chỉa súng dí vào đầu Lưu Nghiễn, còn một tên đến còng tay cậu, ra hiệu cho cậu đi theo bọn chúng.
“Đi đâu?” – Lưu Nghiễn hỏi.
“Tư lệnh Tra muốn gặp mày.” – Một tên trong số đó nói – “Bớt nhiễu sự đi.”
Lưu Nghiễn bước ra tầng thứ ba của nhà tù, bốn phía là những dãy nhà lầu quây quanh một cái sân lớn ở giữa, lúc này đang có nhiều người đứng dưới sân xếp hàng nhận suất cơm, cảnh này khiến cậu không khỏi nhớ lại những ngày tháng lưu vong hồi trước.
Tất cả đều là đàn ông trai tráng. Lưu Nghiễn đi xuống lầu, băng qua một dãy hành lang với những gian tù san sát nhau, tuy nhiên cửa tù được làm từ song sắt, lính cai ngục cũng lơi lỏng hơn nhiều, bên trong toàn giam giữ người già và trẻ em – ai nấy vẫn còn khỏe mạnh.
Tại sao lại làm thế?
Lưu Nghiễn thầm suy đoán: Thức ăn của bọn người này lấy từ đâu ra? Muốn đảm bảo sống sót được thì cần phải trồng trọt… Cậu đã vỡ lẽ. Hẳn là chính quyền lưu vong mới lập ra này đã chiếm nhà tù Thanh Sơn làm căn cứ, quanh đây chắc chắn có không ít sức lao động nuôi sống bọn chúng.
Lấy lao động sản xuất nuôi lính chiến đấu, Tư lệnh Tra và “Tân quân” của gã giam giữ người nhà và trẻ nhỏ để làm con tin.
Nơi nhốt Lưu Nghiễn và Mông Phong là khu vực tử tù, đây là Khu số 1, cậu băng qua nhà tù số 1 bước ra con đường bên ngoài, phía xa xa dựng kín hàng rào điện và súng kíp phun lửa, trên dãy núi nhấp nhô có không ít tháp canh gác. Mấy thứ vặt vãnh này Lưu Nghiễn chả buồn để vào mắt.
Cậu nhẩm tính khoảng đường khi vượt ngục, kết hợp với sức chiến đấu của Mông Phong, chỉ cần Mông Phong khôi phục hoàn toàn và rời khỏi nhà tù… những thứ khác chỉ là ruồi muỗi, nhưng bọn Lại Kiệt đang ở đâu cơ chứ?
“Ngó nghiêng cái gì!” – Một tên thô bạo túm tóc Lưu Nghiễn rồi đẩy cậu vào một chiếc xe nhỏ.
Chiếc xe chạy chưa tới ba trăm mét thì dừng lại trước một tòa nhà hành chính. Tên lính đó áp giải Lưu Nghiễn vào phòng làm việc, dúi cậu ngồi xuống rồi lập tức lui ra ngoài, trước mặt cậu là một gã đàn ông tầm tuổi bốn mươi.
Gã vận bộ quân trang nhạt màu, tướng tá gầy guộc nhưng âm trầm, chỉ ngồi trên ghế cũng đã mơ hồ toát ra khí thế nguy hiểm.
Đứng phía sau gã là một tên to con đầu trọc, mặt mũi dữ tợn chằng chịt sẹo lồi, trên gáy và cánh tay chi chít vết kim tiêm. Tên to con đứng sau lưng gã trung niên sừng sững như một ngọn núi, còn cao lớn hơn cả Mông Phong, cánh tay to bự như bắp đùi Lưu Nghiễn, áng chừng cao 1m90. Tên ấy phóng ra ánh mắt hung ác, khẽ nhướn môi, lộ ra hàng răng cửa sứt sẹo, trông chẳng khác gì một cỗ máy gϊếŧ người, vẻ mặt hung hãn ác độc.
“Mày ra ngoài đi.” – Gã trung niên thản nhiên sai bảo.
Tên đầu trọc bước ra, canh giữ trước cửa.
Trên bàn bày đủ loại hình cụ lóe ra ánh sáng lạnh lẽo – nhíp nhọn hoắt, kẹp cao su, kéo nha sĩ, châm, dụng cụ giải phẩu, cái kẹp cao su hẵng còn đọng vết máu.
“Chào ngài, Tư lệnh Tra.” – Lưu Nghiễn mở lời.
“Chào.” – Tư lệnh Tra gật đầu hỏi – “Cậu tên gì?”
Lưu Nghiễn nói tên mình, Tư lệnh Tra lại tiếp: “Tôi là Tra Long Khê.”
Lưu Nghiễn từ tốn gật đầu, đôi bên cùng trầm mặc trong phút chốc, Tư lệnh Tra còn chưa có ý mở miệng, Lưu Nghiễn liền chủ động nói: “Xin lỗi vì đã phá hủy bệ phóng tên lửa đạn đạo của ngài, chỉ cần cho một cơ hội, tôi sẽ gắng sức sửa chữa nó.”
Tra Long Khê bảo: “Không cần, nói ít việc cậu biết đi.”
Lưu Nghiễn hỏi: “Ngài cần những gì? Ngài đã tiêm vắc xin rồi đúng không?”
Tra Long Khê khẽ híp mắt, đoạn nói: “Coi bộ tôi đã đυ.ng phải một người rất thông minh…”
Lưu Nghiễn thở dài, cười gượng rằng: “Bởi vì lính của ngài toàn dí súng vào đầu áp giải tôi tới đây, trong khi ở phòng làm việc này chỉ có một mình ngài, chứng tỏ rằng ngài rất mạnh, rất tự tin.”
Tra Long Khê ngả người lên ghế dựa, khoanh tay trước người, gật đầu.
Lưu Nghiễn lại hỏi: “Ngài muốn biết vấn đề nào?”
Lưu Nghiễn không đưa ra bất cứ điều kiện gì, cũng chẳng uy hϊếp Tra Long Khê, điều này thật khiến gã cảm thấy bất ngờ.
Tra Long Khê đáp: “Cậu cứ nói đi.”
Lưu Nghiễn tiếp: “Tôi… tôi là nhân viên ngoài biên chế, kỹ sư máy toàn bị ép buộc lên chiến trường, thế nên tôi không được tiêm vắc xin phòng bệnh.”
Tra Long Khê chẳng hề lấy làm ngạc nhiên, xem chừng đã biết những chuyện này từ sớm.
Lưu Nghiễn kể tóm lược quá trình đào vong của mình, rồi hỏi: “Trước kia ngài làm nghề gì? Bán bảo hiểm sao?”
Tra Long Khê cười ha hả, đoạn nói: “Không phải, cậu nghe ai bảo thế?”
Lưu Nghiễn: “Là cô gái đã dẫn tôi tới đây.”
Tra Long Khê nói: “Cô ả lừa cậu thôi, tôi vốn là lính gác ngục.”
Lưu Nghiễn làm bộ hiểu rõ mà gật đầu, nhưng trong bụng lại nghĩ gã Tra Long Khê này tuyệt đối không giống lính gác ngục chút nào, ngược lại còn giống tù nhân hơn.
Lưu Nghiễn nói: “Người của ngài đã áp dụng sai phương thức rồi, muốn tạo ra vắc xin phòng bệnh phải lấy máu của người được tiêm vắc xin để chiết xuất huyết thanh. Lại để một người khỏe mạnh nhiễm bệnh, rồi dùng người đó làm môi trường nuôi cấy, cơ thể người này phải cực kỳ cường tráng và phản ứng nhanh nhẹn. Tốt nhất nên chọn đàn ông, về sau người này sẽ chết đi. Tôi không biết rõ quá trình nghiên cứu, nhưng đi theo hướng này chắc chắn sẽ có tiến triển, vốn dĩ mỗi một ống vắc xin đều chính là sinh mạng của một con người, trị giá sáu trăm vạn Đô la Mỹ.”
Tra Long Khê chầm chậm gật đầu, hỏi: “Tiêm một châm vắc xin sẽ thu được ba lượt cơ hội chứ gì?”
“Ai nói cho ngài biết?” – Lưu Nghiễn hỏi ngược lại.
Tra Long Khê nhạt giọng rằng: “Chớ lắm lời, nói thật đi, nếu tiêm hai châm sẽ có sáu lần phải không?”
Lưu Nghiễn bịa chuyện: “Không tích lũy được đâu, nhưng sau khi mất đi ba mạng, chỉ cần tranh thủ thời gian tiêm vào lần nữa là có thể sống tiếp.”
Hai mắt Tra Long Khê ánh lên một tia tham lam, gã chậm rãi gật đầu.
Lưu Nghiễn còn nói: “Quá trình cụ thể rất phức tạp, tôi cũng không thể nói rõ ra được, chỉ có thể giao lại cho người của ngài đi nghiên cứu thôi.”
“Rất tốt.” – Tra Long Khê tỏ vẻ cực kỳ hài lòng với sự biết điều của Lưu Nghiễn.
Lưu Nghiễn hỏi: “Ngài còn muốn biết thêm gì nữa không?”
Tra Long Khê nói: “Cứ chuyện trò thoải mái, tôi vốn tưởng cậu rất cứng đầu, vẫn còn dư hơn nửa tiếng thời gian.”
Lưu Nghiễn thở dài, tiếp lời: “Vắc xin nằm trong tay đội trưởng của bọn tôi, ngài có thể giúp tôi việc này được không?”
Tra Long Khê nhướn mày, khóe miệng khẽ nhếch lên, bày ra nụ cười xảo quyệt như kiểu “tao biết ngay mà”.
Lưu Nghiễn nói: “Trước giờ tôi vẫn không tự nguyện đi lính, kể cả anh chàng to cao kia, hai đứa tôi là bạn nối khố… Ban nãy tôi đã kể về khoảng thời gian chúng tôi lưu vong, anh ấy vẫn luôn bảo vệ cho tôi. Đội trưởng từng hứa với bọn tôi rằng, chỉ cần tôi thể hiện thật tốt thì hắn sẽ tiêm vắc xin cho tôi. Nhưng tôi chờ rất lâu rồi, mà vẫn không được…”
Tra Long Khê chế giễu: “Bởi vì cậu vẫn chưa biểu hiện tốt lắm nha.”
Lưu Nghiễn cúi đầu, tận lực khiến ánh mắt của mình “phô bày” chút sắc thái oán hận.
“Trong cái hộp của hắn có ba ống vắc xin.” – Lưu Nghiễn nói – “Tôi sẽ lừa hắn đoạt lấy vắc xin, tặng ngài hai ống, còn một ống phần tôi. Tôi thật sự ngán cảnh đối đầu với bọn zombie đến tận cổ rồi. Mỗi ngày đều phải nơm nớp chẳng yên, lo sợ mình khi nào sẽ chết dưới nanh vuốt của lũ zombie… Chỉ cần ngài cho phép tôi ở lại cống hiến sức lực, muốn tôi làm gì cũng được, cả anh cao to kia cũng có thể.”
Tra Long Khê hỏi: “Sao tôi phải tin cậu?”
Lưu Nghiễn đáp: “Tôi có thể bắn chết đội trưởng để chứng minh cho anh thấy. Sau khi Đội Phi Long bị diệt toàn quân, tổng bộ ở vùng biển Quốc tế đã thiết lập phương thức liên lạc độc lập, cho dù bọn tôi chết hết, Tổng bộ vẫn có thể lần theo dấu vết đến điểm cuối cùng tín hiệu biến mất… Chỉ còn cách gϊếŧ Lại Kiệt trước, rồi làm nhiễu loạn hệ thống định vị, điều chỉnh nó hiển thị địa điểm toàn quân bị diệt cách nơi này 2000 km, thì Tổng bộ sẽ hoàn toàn chẳng hay biết đã xảy ra chuyện gì.”
Tra Long Khê lấy một khẩu súng từ trong ngăn bàn, mở khóa nòng, nói: “Bây giờ hãy gϊếŧ đồng đội của cậu trước, chứng minh cho tôi xem. Vậy thì tôi mới tin tưởng cậu được.”
Lưu Nghiễn đón lấy khẩu súng, vừa chạm vào cậu đã biết không có đạn, thật chẳng biết nên khóc hay nên cười, thầm nghĩ bụng gã này ngu hết thuốc chữa.
Tra Long Khê rất cần lính đặc chủng làm kho máu tinh luyện huyết thanh, thế nên cả Mông Phong và Bạch Hiểu Đông đều quý giá cực kỳ. Phép thử của Tra Long Khê vừa mở đầu đã lộ sơ hở rồi.
Lưu Nghiễn làm bộ trầm ngâm một chốc, đoạn gật đầu rằng: “Được.”
Tra Long Khê đích thân đứng dậy, ra hiệu cho cậu đi trước, Lưu Nghiễn nấn ná đứng một hồi, mới vờ run giọng nói: “Xin đừng để Mông Phong thấy tôi gϊếŧ đồng đội của mình…”
Tra Long Khê gật đầu đáp ứng: “Tôi sẽ giữ bí mật giúp cậu, chớ có nhiễu sự nữa, đi thôi.”
Lưu Nghiễn theo chân Tra Long Khê rời khỏi đó, quay về Khu nhà giam số 1, cậu cố tình bước chậm lại, hỏi: “Mấy người này ở đây làm gì?”
Tra Long Khê đáp: “Ăn không ngồi rồi.”
Lưu Nghiễn tiếp: “Thế trả bọn họ về chẳng tốt hơn à?”
Tra Long Khê bật cười, nói: “Cậu chưa hiểu rồi. Con cái, cha mẹ của bọn chúng đang ở dưới chân núi khai khẩn trồng trọt, từng tháng đều nộp lương thực lên đây, số lượng giao nộp càng nhiều thì chúng ta càng được ăn nhiều. Phải để mọi người ăn no, rồi mới đến lượt bọn vô dụng kia chứ. Nếu chúng nó nộp thiếu, thì cha mẹ con cái sẽ chẳng có ăn. Cho nên ai nấy đều liều mạng cày cấy, đó chính là bộ máy làm việc vô cùng hiệu quả.”
Lưu Nghiễn chậm rãi gật đầu: “Cách này… do ngài nghĩ ra sao?”
Cậu giả bộ tỏ vẻ rất là căng thẳng, bất giác trở nên lắm lời hơn bình thường. Tra Long Khê đều thấy được những biểu hiện đó, ngầm hiểu rằng cậu đang bất an sợ hãi trước khi ra tay gϊếŧ chết đồng đội, gã “ừm” một tiếng, rồi bảo: “Bọn dân ngu đúng là rất khó quản lý, chẳng phải tôi không muốn trả bọn chúng về, mà con người rất ích kỷ, sau khi gia đình đoàn tụ thì bọn chúng sẽ chẳng bận tâm tới cậu nữa, chỉ biết ra sức làm lụng nuôi sống chính mình, thế thì lương thực nộp lên càng ít ỏi…”
“Đúng vậy.” – Lưu Nghiễn hùa theo tán đồng – “Bọn chúng sẽ hoàn toàn quên phứt ai đang bảo vệ mình, tôi đã gặp hàng tá thể loại này, nếu ép đám người đó phải chia sẻ lương thực thì dẫn tới bạo lực không cần thiết, mà đâu thể gϊếŧ sạch chúng được. Ý tưởng này tốt lắm.”
Tra Long Khê nghe Lưu Nghiễn tán thành quan điểm của mình mà sướиɠ rơn cả dạ, gã cười nói: “Chủ nghĩa xã hội khoa học mà, vào thời kỳ đặc biệt này mọi người không nên quá ích kỷ, tiếc rằng vẫn có người chết sống không chịu hiểu đạo lý đấy.”
Lưu Nghiễn một mạch bước vào khu tử tù, rồi đứng lại trước cửa phòng giam Bạch Hiểu Đông. Từ sau cánh cửa truyền tới tiếng động, tên tay sai vừa ném một quả bom cay qua nắp cửa, Bạch Hiểu Đông bên trong điên cuồng ho khù khụ. Một lúc sau bọn lính gác tự động tránh sang bên cạnh, một tên chần chừ chốc lát rồi vặn mở cửa, kéo lê Bạch Hiểu Đông hôn mê ra ngoài.
Thình lình một chậu nước lạnh tạt thẳng vào Bạch Hiểu Đông đương bị còng chặt tay chân, cậu ta quỳ rạp trên đất ho sặc sụa. Lưu Nghiễn cũng bị quả bom cay kia xộc vào mặt, không kìm được lớn giọng ho khan đến chảy cả nước mắt nước mũi.
Tra Long Khê mở còng tay cho Lưu Nghiễn, ý bảo cậu tiến lên.
Lưu Nghiễn kinh sợ mở lớn mắt dõi nhìn hồi lâu, đã diễn kịch thì phải diễn ra trò chứ.
Bạch Hiểu Đông vừa ho vừa gọi: “Anh kỹ sư… kỹ sư…”
Lưu Nghiễn: “Lính mới, đến tận giờ mà cậu vẫn không biết tên tôi là Lưu Nghiễn.”
Hai tay Bạch Hiểu Đông bị còng cứng vào nhau, cậu ta cố sức vung vẩy, nước mắt nước mũi lấm lem đầy mặt.
Lưu Nghiễn lại nói: “Tuy tôi chẳng quen biết cậu… thế nhưng, vẫn phải xin lỗi cậu một tiếng, đồng thời cũng rất cảm ơn cậu…”
Lưu Nghiễn quỳ một gối xuống trước mặt Bạch Hiểu Đông, giương súng ấn vào trán cậu ta.
Trong ánh mắt Bạch Hiểu Đông hiện lên sự sợ hãi tuyệt vọng, cậu ta lẩm bẩm thốt: “Anh… định gϊếŧ tôi sao?”
Lưu Nghiễn cầm súng mà tay run bần bật từng hồi, vài bận suýt rớt vuột khẩu súng. Bạch Hiểu Đông nhìn Lưu Nghiễn với nét mặt bàng hoàng khó tin cực độ, rồi chợt phát hiện trong mắt cậu ánh lên một vẻ điềm tĩnh ôn hòa.
Lưu Nghiễn nháy nháy mắt, ra hiệu cho cậu ta đừng sợ hãi.
Song đột nhiên Mông Phong rống lên như dã thú phát cuồng: “Lưu Nghiễn! Nếu nổ súng em sẽ đau khổ cả đời đấy!!!”
Lưu Nghiễn run rẩy bật thốt: “Tôi không làm được…”
Một giây sau, Lưu Nghiễn đứng phắt dậy, cầm súng chỉa vào huyệt Thái dương của chính mình, cậu nhắm chặt hai mắt. Bóp cò.
“Kỹ sư!!!” – Bạch Hiểu Đông gào to kích động, nhưng đáp lại là một tiếng “lạch cạch”, súng không có đạn.
“Hahahaha!!!!” – Giữa hành lang trống trải vẳng vọng tiếng cười sằng sặc của Tra Long Khê.
Đôi mắt Lưu Nghiễn đỏ bừng ngấn nước. Tra Long Khê bảo: “Cậu em còn non lắm, cần phải trui rèn thêm nữa, ráng học tập nhiều vào. Thôi đứng dậy đi, nhốt thằng này lại, còn cậu, theo tôi.”
Lưu Nghiễn lặng lẽ theo bước Tra Long Khê xuống lầu, đứng ở giữa sân.
“Đội trưởng của các cậu là người thế nào?” – Tra Long Khê hỏi dò – “Miêu tả chút xem.”
Lưu Nghiễn đã lấy lại vẻ trấn định, cậu mô tả dáng dấp của Lại Kiệt một lượt, đoạn nói: “Tư lệnh Tra, hắn ta rất… ghê gớm, bình thường luôn đánh đập bọn tôi… Nếu ngài và Mông Phong hợp tác với nhau thì may ra đảm bảo cướp được vắc xin thuận lợi.”
Tra Long Khê nói: “Nhưng tên cao to đấy chưa hẳn đã chịu nghe tôi.”
Lưu Nghiễn đáp: “Cứ để tôi thuyết phục anh ấy.”
Tra Long Khê lại bảo: “Cậu có chắc sẽ khuyên được nó không?”
Lưu Nghiễn hít một hơi thật sâu, tiếp lời: “Mông Phong cũng rất muốn lấy được một ống vắc xin mà, nhưng ngài phải hứa sẽ không gϊếŧ đội trưởng của bọn tôi, chế ngự trước rồi bắt hắn nhốt lại… thế thì mọi việc đều dễ làm.”
Tra Long Khê ngẫm nghĩ một chốc, mới hỏi: “Cậu tên gì? Tôi quên mất rồi.”
“Lưu Nghiễn ạ.” – Lưu Nghiễn đáp – “Ngài hãy giam chúng tôi chung một phòng, tôi sẽ nói chuyện với anh ấy, ngày mai… nhất định anh ấy sẽ thông suốt. Tới lúc đó ngài có thể bắt tôi lại làm con tin, buộc anh ấy đi đối phó Lại Kiệt.”
Tra Long Khê mãi suy tính việc này trong bụng, đoạn chậm rãi nói: “Được, cho cậu một cơ hội.”
Tra Long Khê quyết định sau khi cướp được ba ống vắc xin sẽ lập tức nhốt gô cả Mông Phong và tên đội trưởng Lại Kiệt thần bí đấy, khiến thằng nhãi này bán mạng cho mình, và tất nhiên nó không có cửa hưởng vắc xin của gã.
Đương nhiên Lưu Nghiễn thừa biết gã Tra Long Khê sẽ không cho cậu vắc xin, nhiệm vụ quan trọng nhất đã hoàn thành rồi. Đêm hôm đó, cuối cùng cậu đã mãn nguyện được nhốt cùng Mông Phong.
Mà hiện tại Tra Long Khê còn chưa hay rằng, chỉ cần hai con người này tụ lại một chỗ, sức chiến đấu sẽ tăng vọt gấp trăm, thậm chí là gấp ngàn lần.
Lưu Nghiễn đeo còng tay vừa đặt chân vào phòng giam, Mông Phong liền bắt đầu màn gầm thét.
“Rốt cuộc em đang nghĩ cái quái gì hả! Lưu Nghiễn!” – Mông Phong quát lên – “Sao có thể gϊếŧ đồng đội của mình cho được!!”
Tên lính gác đẩy dúi Lưu Nghiễn vào trong, đóng sầm cửa rồi bỏ đi.
“Hắn đi rồi.” – Lưu Nghiễn khẽ giọng nói – “Đúng là xui tận mạng, em muốn mách Trịnh Phi Hổ!”
“Mẹ kiếp!” – Mông Phong tức khí(*), cũng thấp giọng gằn – “Đừng ở đó đâm chọt nhau… tại anh chỉ lo trông chừng con nhỏ kia, không chú ý dưới chân nên mới bất cẩn dính đạn, lần sau phải cẩn thận hơn. Ban nãy em định nổ súng thật à?”
(*) Nguyên văn là: Mông Phong hổ khu chấn động(虎躯一震)
Biểu thị nhân vật dùng khả năng đặc biệt tăng khí thế của mình, gây áp lực tinh thần lên người khác, khiến họ phải quy phục. Hoặc khiến nữ chính bị rúng động, yêu thích nam chính.
Túm lại là một câu tả cảm xúc trong văn viết Trung Quốc, mình không rành lắm nên dùng từ thay thế ~_~
Lưu Nghiễn đáp: “Bọn chúng cần lấy máu của anh và Hiểu Đông nghiên cứu mà, sao để em gϊếŧ cậu ta được, khẩu súng kia vừa cầm lên đã biết không có đạn rồi.”
Mông Phong lại hỏi: “Em nghe ngóng được những gì?”
Lưu Nghiễn: “Lại Kiệt chưa tới đây. Hệ thống phòng thủ bên ngoài thoạt nhìn tuy kín kẽ, nhưng thực chất rất yếu, chỉ cần tùy tiện làm đoản mạch cầu dao điện thì bọn chúng toi đời… Lại còn giam giữ rất nhiều người, lũ thú vật…”
Mông Phong gật đầu, Lưu Nghiễn liền kể tường tận mọi việc từ khi rời khỏi nhà giam đến lúc gặp Tra Long Khê, hồi sau Mông Phong nói: “Gã này khó chơi đấy.”
Lưu Nghiễn hỏi: “Anh có kế hoạch gì chưa?”
Mông Phong: “Không hề, anh có thể lập nổi kế hoạch nào chứ?”
Lưu Nghiễn: “…”
Mông Phong qua quýt: “Ầy, không phải đã có tình báo rồi sao? Tin tình báo là quan trọng nhất đó. Cái xó này chẳng nhốt được anh đâu, em cứ yên tâm.”
Mông Phong mở rộng vòng tay, ý bảo cậu tới gần, Mông Phong ngồi trên giường, Lưu Nghiễn nghiêng đầu dựa vào ngực hắn, hai người thân mật ôm ấp một chỗ, Mông Phong nói: “Em mô tả bố trí ngoài kia cho anh nghe đi.”
Lưu Nghiễn nhớ lại địa hình phòng ngự rồi kể tỉ mỉ lần lượt, sau cùng cậu hỏi: “Anh cứu những người kia ra được không?”
Mông Phong đáp: “Trước tiên phải giải quyết Tư lệnh Tra… Nhưng bây giờ em cần viện cớ… phải cho gã một lý do tại sao em có thể thuyết phục được anh đã…”
Lưu Nghiễn liền hiểu ý: “Nói cho gã biết, quan hệ của hai ta là… như vậy?”
Có tiếng bước chân truyền đến, trong khoảnh khắc tấm ngăn trên lỗ cửa mở ra, Lưu Nghiễn làm bộ xấu hổ cuống quýt đứng dậy, song tấm ngăn chỉ bị lật ra bên ngoài và cố định lại, hở ra một miệng cửa nhỏ, và không còn động tĩnh gì nữa.
Mông Phong lạnh giọng hỏi: “Quan hệ thế nào? Cái đó khiến em khó mở miệng lắm à?”
Lưu Nghiễn bực mình gắt: “Vào lúc thế này đừng tranh cãi nữa được không…”
Mông Phong: “Ban nãy em mới cãi với anh còn gì…”
Lưu Nghiễn cắn răng nghiến lợi: “Nói việc chính đi, nếu không em trở mặt đấy!”
“Nói tiếp đây.” – Thanh âm của Mông Phong rất nhẹ, vảng vất tới lui bên tai Lưu Nghiễn.
“Em nghe thấy tiếng động, bọn chúng đặt một camera ở đằng trước…” – Lưu Nghiễn thấp giọng nói.
Mông Phong: “Anh biết rồi, nhưng bây giờ thể lực còn yếu, vết thương vẫn chưa lành hẳn, mà chân của Bạch Hiểu Đông cũng chưa liền xương, tới lúc chạy trốn chỉ sợ phải đeo thêm một của nợ… Chờ tới mai mới bắt đầu hành động.”
Lưu Nghiễn hỏi: “Vậy em phải làm gì?”
Mông Phong nói: “Chẳng cần làm gì hết, anh bảo em qua đây vì sợ bọn chúng bắt em làm con tin, được cùng em nhốt chung phòng thì anh không còn mối bận tâm nào nữa.”
Lưu Nghiễn hiểu được, Mông Phong e sợ khi hắn đột phá vòng vây, cậu bị bắt giữ sẽ gặp nguy hiểm.
“Bọn chúng vì muốn rút máu nên không còng tay anh.” – Mông Phong tùy ý bảo – “Chắc chắn bọn chúng sẽ phải hối hận, chẳng cần gấp gáp làm gì.”
Lưu Nghiễn lo lắng áp tay lên trán Mông Phong, nhiệt độ cơ thể hắn đang rất lạnh.
Vào đêm, bên ngoài đưa tới cơm canh đơn giản, Lưu Nghiễn chỉ ăn một ít, phần lớn đều dành lại cho Mông Phong. Mông Phong vừa thoải mái nói đôi câu chuyện phiếm, vừa xử lý hết phần ăn, đôi bên đều không hề nhúng nhường câu nệ, bởi hắn đã mất máu quá nhiều, cần được bổ sung dinh dưỡng.
Buổi tối trong ngục giam tất nhiên không tắt đèn, sau khi ăn xong Mông Phong ủ rũ nằm trên giường, ban đêm nhiệt độ không khí trong núi giảm xuống, Mông Phong bọc tấm chăn mỏng te mà không ngừng run lập cập.
Vì mất máu quá nhiều nên hắn có chút sợ lạnh, Lưu Nghiễn cởϊ qυầи áo bước tới, cậu nằm xuống chiếc giường đơn nhỏ hẹp mà ôm chặt lấy hắn.
“Lạnh quá.” – Mông Phong nhỏ giọng thốt.
Cơ thể trần trụi của Lưu Nghiễn áp sát làn da lạnh buốt của Mông Phong, cậu kề môi hôn ngực hắn, chuyển sang cổ, khẽ hôn lên hầu kết, dương v*t cương cứng của cậu áp vào bắp đùi Mông Phong, chầm chậm ma sát.
Mông Phong thở dồn dập, không nhịn được mà đè tay Lưu Nghiễn xuống, tham lam hôn ngấu nghiến lấy cậu.
Từ khi bước vào cuộc hành trình đào vong gian khổ, Lưu Nghiễn đã buộc phải đối mặt với đủ loại vấn đề sống còn nan giải, chế tạo máy móc và thao tác thiết bị với cường độ cao khiến cậu lột xác hoàn toàn so với ngày đi học, thời đó da dẻ cậu trắng nõn, còn hiện giờ đã đổi sang màu lúa mạch khỏe khoắn, dáng người càng thêm cân xứng, mặc dù không được tráng kiện no đủ sức lực như Mông Phong, song cũng na ná giống mẫu hình vận động viên ngoài trời.
Mông Phong xoa nắn cơ bụng chưa mấy rõ ràng của Lưu Nghiễn, vói tay mò vào trong quần cậu, Lưu Nghiễn thấp giọng bảo: “Để em làm cho…”
Mông Phong biết cái camera trước mặt vẫn còn hoạt động, mà trong nhà tù cũng không tắt đèn, hắn thầm thì hỏi: “Làm tới mức độ nào? Ngoài đó vẫn còn camera quay chằm chặp kìa.”
Lưu Nghiễn đáp: “Em không biết nữa, anh thấy sao?”
Mông Phong trở tay cởϊ áσ ba lỗ trên người, Lưu Nghiễn liền ghìm tay hắn lại, cậu chủ động cởi nốt chiếc áo mỏng rồi dùng nó quấn vào cổ tay hắn, tiện thể cột luôn vào song thép đầu giường.
Mông Phong liếʍ môi đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Lưu Nghiễn lần xuống liếʍ mυ'ŧ thớ cơ ngực và đầu nhũ của hắn. Mấy hôm liên tục Mông Phong tích trữ cả người mồ hôi, trên thân thể cường tráng như đúc từ sắt của người đàn ông trải rộng những vết thương đang lành miệng và vết ô bẩn xen lẫn nhau, trông vô cùng gợi cảm.
Lưu Nghiễn lấy áo của cậu nhúng nước vắt sạch, rồi cẩn thận lau mình cho hắn, chất vải lạnh lẽo lướt qua mỗi tấc cơ thịt kiện mỹ, khiến Mông Phong khe khẽ rùng mình.
Cậu nhẹ nhàng hôn lên cơ bụng cứng rắn tựa sắt của Mông Phong, rồi cứ vậy hôn dọc xuống dưới, từ rốn tới vùng lông rậm rạp kéo dài đến qυầи ɭóŧ. Lưu Nghiễn giật qυầи ɭóŧ của hắn, dương v*t bên trong bật ra ngạo nghễ dựng thẳng.
Mông Phong dang chân ra, thoải mái phơi bày thân thể trần trụi dưới tia nhìn chăm chú của Lưu Nghiễn.
“Muốn bắn rồi.” – Mông Phong nói – “Em mà còn nhìn với ánh mắt háo sắc đó thêm chốc nữa, là ông đây ‘ra’ luôn đấy tin không…”
“Em cũng thấy vậy.” – Lưu Nghiễn xoa nắn đầu nhũ của Mông Phong, thằng nhỏ bên dưới cương cứng đến phát đau, qυყ đầυ to lớn căng tròn no đủ, Lưu Nghiễn chỉ mới chạm nhẹ một cái đã chảy ra rất nhiều dịch lỏng.
dương v*t của hắn phảng phất mùi mồ hôi không quá nồng đượm, Lưu Nghiễn hôn lên qυყ đầυ, Mông Phong bật ra một tiếng rêи ɾỉ trầm thấp, thư thích co gối lại.
Lưu Nghiễn hôn dọc xuống gốc, hé lưỡi liếʍ một cái lên trên, rồi liếʍ vào gân thịt phía trước qυყ đầυ, Mông Phong khàn giọng rên lên, dương v*t nở căng khẽ co giật, một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ từ tuôn ra, nương theo thân dương v*t nhỏ xuống dưới.
Lưu Nghiễn quỳ bên hông hắn, dang rộng hai chân, cúi người tặng cho Mông Phong một nụ hôn.
Hai tay Mông Phong đã bị trói vào đầu giường, hắn nghiêng đầu nhiệt tình đáp lại cậu, trong lúc môi lưỡi quấn quít thì dương v*t thô to lèn vào khe mông Lưu Nghiễn ma sát tới lui, hắn lại bắn thêm một đợt lên quần cậu. Đương lúc ngây ngất thì Lưu Nghiễn chợt rời môi khỏi Mông Phong.
Mông Phong hẵng còn chưa mấy thỏa mãn, chỉ dựa vào hôn môi mà gần như đã đạt tới cao trào, từng đợt bắn tinh đứt quãng khiến hắn thong thả thở dốc, cơ thể dậy nên phản ứng hưng phấn tột bực.
Mông Phong khàn giọng bảo: “Đến đây nào, để anh sướиɠ thêm lần nữa.”
Lưu Nghiễn nghiêng đầu quan sát hắn, đoạn nói: “Cho anh sướиɠ liền đây.”
Một tay Lưu Nghiễn vói ra sau, thoa tϊиɧ ɖϊ©h͙ Mông Phong vừa bắn ra lên khắp dương v*t của hắn, đỡ lấy vật đàn ông to lớn kia ấn vào ‘cửa sau’ của chính mình. Thằng nhỏ trong quần cậu đương hưng phấn chỉa thẳng vào Mông Phong, giữa khe mông cảm nhận rõ rệt quá trình bị vật cứng như sắt đâm mở.
Mông Phong thở hổn hển nhìn xoáy vào Lưu Nghiễn, đáy mắt Lưu Nghiễn lúc này cũng đã chợm ngấn nước, cậu chậm rãi ngồi xuống, nuốt trọn dương v*t đến tận gốc.
Hầu kết Mông Phong giần giật, Lưu Nghiễn bắt đầu chuyển động lên xuống, khiến dương v*t của Mông Phong cọ xát trong cơ thể cậu liên tục, giờ phút đó bên trong gian tù chỉ váng vất tiếng thở dồn của hai người họ.
Đây là lần đầu tiên Mông Phong để Lưu Nghiễn nắm trọn quyền chủ động, hắn kinh ngạc dõi nhìn Lưu Nghiễn, tràn đầy trong ánh mắt là khuôn mặt tuấn tú phảng phất vẻ ẩn nhẫn cấm dục của cậu, biểu tình đó chính là phản ứng vừa yêu vừa hận mỗi lần cậu thủ thỉ với hắn câu “Em yêu anh”. Thế nhưng khi Lưu Nghiễn dồn lực lên đầu gối, khiến nguyên cây côn th*t bị rút ra, rồi lại ngồi xuống, để dương v*t của hắn hoàn toàn đâm sâu vào trực tràng của cậu, tận đáy lòng Mông Phong dấy lên một thứ cảm giác khó tả thành lời – Lưu Nghiễn thương hắn vô cùng.
“Hôn anh đi.” – Mông Phong thốt – “Nằm xuống nào.”
Lưu Nghiễn ngân ngấn nước mắt úp mình lên người Mông Phong, hai người say mê, điên cuồng mà hôn nghiến lấy nhau. Mông Phong bị trói tay vào đầu giường nên tự động dùng gót chân tạo lực đẩy, nâng hông bắt đầu bồm bộp đâm rút kịch liệt, nụ hôn của Lưu Nghiễn khựng lại, bị đâm đến hai mắt đẫn đờ, bần bật run lên.
“Đừng rời khỏi anh.” – Mông Phong hào hển thở dốc ngừng lại động tác – “Trở lại nào.”
Hơi thở của Lưu Nghiễn run rẩy, hôn lên khóe miệng Mông Phong, hắn tiếp tục đưa đẩy, hôn riết lấy Lưu Nghiễn. Cơn phát tiết như điên như dại ấy khiến cả hai đồng thời cảm nhận được đợt cao trào bùng nổ trong nháy mắt, trải qua rất nhiều lần làʍ t̠ìиɦ, chống chọi vượt qua vô vàn nguy khốn, đây là lần ăn ý nhất, cũng là lần hạnh phúc nhất. Hắn ở trong cơ thể cậu, bị xâm phạm thô bạo mà Lưu Nghiễn hầu như không chống cự mảy may.
Dù cho hành động thô lỗ làm mất đi ít nhiều kɧoáı ©ảʍ, nhưng nụ hôn nóng bỏng suồng sã đó, thân thể nóng rực và nhịp tim dồn dập, tất cả đều hóa thành ba chữ kia lặp đi lặp lại vô số lần, hòa tan thấm sâu vào tận tâm can mỗi người.
Mông Phong bắn tinh, cả người hắn đầm đìa mồ hôi, Lưu Nghiễn phát run thở gấp, cậu gượng ngồi dậy, đầu ngón tay lướt qua bờ ngực dính dớp của hắn, ban nãy mạnh bạo làʍ t̠ìиɦ kéo dài không được vài phút, song cậu lại bị đâm đến mức bắn ra.
‘Cửa sau’ của Lưu Nghiễn hẵng còn khẽ co giật, hai chân càng mất khống chế mà run lập cập. Cậu rướn người cởi trói hai tay cho Mông Phong.
Mông Phong cũng ngồi dậy, vòng tay ôm eo Lưu Nghiễn. Hai người ôm nhau siết sao, dương v*t còn chưa hoàn toàn mềm xuống của Mông Phong vẫn chọc nhẹ vào khe mông Lưu Nghiễn.
Lưu Nghiễn phát ra một tiếng rêи ɾỉ, vươn tay ôm cổ Mông Phong, vùi mặt vào hõm vai hắn.
“Thoải mái không?” – Mông Phong cười hỏi – “Cảm giác đây là lần thích nhất… lại còn ở cái chỗ thế này nữa chứ.”
“Ừa.” – Lưu Nghiễn đáp lời – “Em cũng cảm thấy như thế… Tiếc là hơi nhanh… Cũng tàm tạm, miễn cưỡng chấp nhận.”
Mông Phong: “…”
Hai giờ đêm, trong gian tù đã tắt đèn, Mông Phong ôm Lưu Nghiễn, kéo chăn lên đắp kín rồi thϊếp ngủ. Nửa khuya Lưu Nghiễn mở bừng mắt, lắng nghe tiếng bước chân rất khẽ, biết là có người đến tháo camera đi.
.
.
.
End #51.