Bá Tước Đích Tuyết Hồ Ly

Chương 9

Chương 9
Edit: Mèo mập.

Beta: Lỳ.

– Nơi này chính là nhà của ngươi?

Trên mặt Lâm Tu Chân chạy ra ba đường hắc tuyến, nhìn tiểu hồ tuyết trắng xinh đẹp nhảy xuống từ ngực của mình, cao hứng ở trước một miệng hang so miệng chén cũng không lớn hơn bao nhiêu mà lăn lộn.

Lăn lộn một trận, tiểu hồ hưng phấn phe phẩy cái đuôi xù lông, dùng tiểu móng vuốt vẹt cỏ dại ở trước động ra, lại nhanh như chớp chạy lại, ngậm ống quần Lâm Tu Chân, dùng sức hướng cửa động kéo tới.

Lâm Tu Chân dở khóc dở cười ngồi xổm xuống, kéo lỗ tai to nhung mềm của tiểu hồ ly, hướng trên đầu của bé búng một cái:

– Tiểu hồ ly ngốc, ngươi cảm thấy dáng người của ta cao lớn uy mãnh như thế, có thể chui vào cái ổ nhỏ kia sao?

Tiểu Quai ngạc nhiên cứng đơ một chút, đứng thẳng dậy, vểnh tai ngẩng đầu nhìn Lâm Tu Chân một chút, lại quay đầu nhìn lại cửa động nho nhỏ một chút, mơ hồ dùng tiểu móng vuốt sờ đầu của mình một cái. Đột nhiên, móng vuốt kia của tiểu hồ ly lại hướng đầu của mình vỗ một cái, chân nhỏ liền chạy đi, vọt tới một đường khác, chỉ trước mặt, chi chi kêu lên.

– Còn có cửa vào khác?

Lâm Tu Chân nhìn thấy tiểu hồ gật đầu một cái, lại lắc lắc đầu ý bảo hắn đi nhanh một chút, liền hớn hở đi theo:

– Hy vọng cửa khác, sẽ không quá nhỏ giống như cửa này.

Nhìn vật nhỏ tuyết trắng đó, cái đuôi phe phẩy, vòng qua một bụi cây rậm rạp, lại nhảy quá một tảng đá lớn. Lông mày Lâm Tu Chân nhướn lên, buồn cười sờ sờ lỗ mũi:

– Hai cửa động cách nhau khá xa. Mọi người đều nói “thỏ khôn có ba hang”, hồ ly sao, so với thỏ sợ rằng còn khôn ngoan hơn một bậc.

Đi theo phía sau Tiểu Quai, Lâm Tu Chân rốt cục đi tới phía trước một bụi rậm lớn cao cỡ một người. Vạch bụi cây ra, một tảng đá lớn cao tầm ngang đầu người liền hiện ra trước mặt.

Chỉ thấy tiểu hồ ly kia, nhắm mắt lại, chống móng trước, khuôn mặt nhỏ nhắn kìm nén cố gắng muốn đẩy tảng đá kia ra, Lâm Tu Chân sờ sờ cằm:

– Đây là cửa động? Chẳng lẽ bên trong tảng đá có huyền cơ khác?

Hắn sắn tay áo lên, hít sâu một hơi, dùng sức hướng tảng đá kia đẩy. Từ từ, từ phía sau tảng đá, liền lộ ra một cửa động tối đen cao hơn nửa người, nhìn vào trong có vẻ thâm sâu khó dò.

Tiểu hồ ly vui mừng kêu một tiếng, liền chui vào trong động. Lâm Tu Chân không thể làm gì khác hơn là gãi gãi đầu, chợt lách người, cũng đi theo vào. Cũng may cửa động tuy không lớn, bên trong động ngược lại đủ rộng rãi.

Tiểu Quai như một làn khói không biết chạy đi nơi nào. Lâm Tu Chân ở trong lòng âm thầm mắng tiểu hồ ly không có lương tâm kia một tiếng. Thật vất vả mới chờ ánh mắt từ từ thích ứng với bóng tối, Lâm Tu Chân sờ vách đá, từ từ ở trong động đi về phía trước từng chút một. Mơ hồ thấy có ánh sáng mờ ảo ở nơi xa. Hắn đi mau mấy bước, qua một khúc quanh lớn.

Trước mắt trở nên trống trải, một sơn động thiên nhiên tuyệt đẹp liền hiện ra trước mắt hắn:

Trong sơn động này sạch sẽ mà rộng rãi. Phía trên cùng ngay trung tâm của sơn động, dạ minh châu phát sáng rực rỡ được đính dày đặc như sao trên trời, lớn có nhỏ có được khảm dày đặc che kín trần của sơn động, ánh sáng lục sắc mờ ảo tỏa ra chiếu sáng toàn bộ sơn động.

Trên mặt đất, một dòng ôn tuyền ấm áp uốn lượn sương mù nhè nhẹ bốc lên. Cách ôn tuyền đó không xa, một tảng đá lớn có hình dáng tựa như chiếc giường, phía trên trải một lớp nệm thật dầy mềm mại như lông ngỗng. Bên cạnh giường đá, một khối thủy tinh lớn láng mịn, sáng bóng tựa như một tấm gương, được khảm vào tường đá.

Mà tiểu hồ ly tuyết trắng kia, đang ở trên giường đá được bọc nệm lông nhung mềm, sung sướиɠ lăn qua lộn lại.

Không nghĩ tới trong thông đạo hẹp dài tối đen, lại có cảnh sắc thiên nhiên xinh đẹp như thế. Lâm Tu Chân trong lúc nhất thời, cũng không khỏi phải cảm thán tự nhiên như một phù thủy quyền năng tạo ra nơi này khắp nơi đầy tiên khí, xuất thần nhìn khắp nơi. Một hồi sờ trái cây đỏ tươi không biết tên bên ôn tuyền, một hồi cẩn thận nghiên cứu cấu tạo của dạ minh châu trên nóc động.

Tiểu Quai một mình nằm trên giường lăn lộn một trận, bỗng nhiên lại nhanh như chớp, tựa như đạn pháo nhảy vào trong ôn tuyền, văng lên vô số bọt nước. Tiểu hồ ly vươn tứ chi, ở trong ôn tuyền như con chó nhỏ bơi qua bơi lại. Bơi bơi, xoay người một cái, lại đắc ý biến thành mỹ thiếu niên lõa thể.

– A Chân, mau xuống. Nước rất ấm áp, thật thoải mái a.

Tiểu Quai thân thể linh lợi trắng nõn, giống như mỹ nhân ngư, ở trong nước đầy cám dỗ.

Nhìn thấy tiểu hồ trắng noãn nộn nôn, gương mặt vui vẻ mà ửng hồng yêu kiều mời gọi mình cùng tắm, Lâm Tu Chân ở trong sơn động có được cảm giác mới lạ, quyết định không lỡ mất thời cơ ăn cá nhỏ tươi ngon này.

Chỉ thấy hắn bỏ xuống con cá mới bắt được ở thiên trì, nhanh chóng đem áo quần trên người mình cởi sạch sẽ, lộ ra thân thể màu đồng kiện mỹ mê người, liền ùm một cái, nhảy vào trong ôn tuyền.

– Ha ha, A Chân. Đuổi theo ta a......

Tiểu Quai linh hoạt như cá nhỏ, ở trong nước lặn một hơi, đã lặn đến nơi xa.

– Cái tiểu quỷ bướng bỉnh này, xem ta bắt lại ngươi, hảo hảo dạy dỗ một phen.

Lâm Tu Chân cũng không chịu yếu thế vươn tay ra, ở trong nước thả lỏng thân thể.

Sương mù lượn quanh suối nước ấm áp, một lớn một nhỏ hai thân thể quang lõa vui vẻ truy đuổi, nô đùa.

Tiểu Quai ha hả cười bơi một hồi, chợt không nghe thấy tiếng cười của Lâm Tu Chân nữa? Tiểu hồ ngừng lại, đứng ở giữa ôn tuyền, mê hoặc ôm đầu.

Nhìn sương mù kia nhẹ nhàng lượn lờ trên mặt ôn tuyền, không có bóng dáng Lâm Tu Chân. Tiểu Quai cẩn thận tại chỗ xoay một vòng, mở to hai mắt kêu lên:

– A Chân...... A Chân...... ngươi đang ở đâu a?

Trên mặt nước, một mảnh tĩnh lặng.

Tiểu Quai cắn cắn đôi môi, bĩu bĩu môi, mang theo nức nở kêu lên:

– A Chân, ngươi mau ra đây a......

Chợt, Tiểu Quai chỉ cảm thấy dưới nước chân của mình bị thứ gì cắn một cái, bé hét to một tiếng “A”, mắt thấy đứng không vững ngã nhào vào trong nước.

– Xem ngươi còn chạy trốn nơi nào!

Lâm Tu Chân bắt được bắp chân trắng nõn mềm mại của Tiểu Quai, đem con cá nhỏ kia ôm vào trong ngực của mình, hai tay như khóa đồng đem búp bê nhỏ khóa ở trong ngực.

– A Chân ~~ ngươi thật là hư! Ngươi làm ta sợ!

Tiểu hồ giơ nắm đấm, đánh loạn trên ngực Lâm Tu Chân.

Lâm Tu Chân bắt lại hai tay nhỏ bé đang đấm thùm thụp kia, đem khóa ở phía sau lưng:

– Tiểu bại hoại, xem ta thế nào thu thập ngươi......

Mãnh liệt hôn như mưa vào trên mặt trên cổ của Tiểu Quai.

– Thật ngứa, A Chân, thật là ngứa a......

Tiểu hồ khúc khích cười, nhăn nhó ở trong ngực Lâm Tu Chân giẫy giụa.

Lâm Tu Chân cúi đầu cắn xương quai xanh gợi cảm của Tiểu Quai, tại trên vai bé nhẹ nhàng cọ cọ. Một đôi bàn tay không an phận di chuyển đến cặp mông nhỏ vừa cong vừa vểnh, mượn nước suối bôi trơn, một ngón tay như có như không, ở cấm địa mê người phía sau kiên nhẫn khai phá.

– Nơi nào ngứa a? Có phải nơi này hay không?

Lâm Tu Chân xấu xa mò mẫm đến điểm nhạy cảm nhô lên trong dũng đạo, lực đạo vừa như xoa nắn vừa như đè ép.

– Ân ~~ a......

Thân thể Tiểu Quai run lên, trong miệng không kìm được phát ra một chuỗi tiếng rêи ɾỉ êm tai.

Lâm Tu Chân cắn lên lỗ tai mang mã não màu đỏ của Tiểu Quai, đầu lưỡi linh động cẩn thận liếʍ lộng theo vành tai nghe được tiểu hồ thoải mái rêи ɾỉ một tiếng, như nhận thêm khích lệ lại xâm nhập vào trong lỗ tai trêu chọc khắp nơi.

Tiểu Quai chỉ cảm thấy trong lỗ tai dường như ngứa và ẩm ướt, giống như có hàng ngàn con sâu nhỏ ở trong tai bò loạn. Thù du trước ngực bị Lâm Tu Chân dùng đầu ngón tay niết niết, lại xấu xa nhéo một cái. Móng tay vừa lướt qua tiểu anh đào một cái đã đem tới một cảm giác sung sướиɠ đến tê dại. Đặc biệt là ngón tay kia đang xâm nhập thân thể mình, giống như con rắn nhỏ bàn linh hoạt ở dũng đạo tàn sát.

Tiểu Quai cũng không cầm cự nổi nữa, hai tay ôm cổ của Lâm Tu Chân, dường như đứng không vững đem cả người treo ngược ở trên thân thể của hắn, liên tục rêи ɾỉ thành tiếng:

– A – A Chân ~~ ta đứng không được nữa rồi......

Lâm Tu Chân ôm người trong ngực, bơi tới bờ ôn tuyền, làm cho thân thể Tiểu Quai từ tuyết trắng biến thành toàn thân ửng hồng mê hoặc, thoải mái tựa vào tảng đá bên cạnh ôn tuyền.

Tiểu Quai tựa như một con bạch tuộc, phần lưng bóng loáng dựa vào tảng đá, tứ chi gắt gao quấn chặt Lâm Tu Chân, cái miệng nhỏ nhắn đỏ thắm đô đô tiến tới gương mặt tuấn tú của hắn, đầu lưỡi nộn nộn cố gắng tuần tra thăm dò tới lui trong miệng hắn, trong miệng hàm hồ không rõ nói:

– A Chân ~~ ta muốn...... ta muốn......

Lâm Tu Chân cố ý rút ngón tay đang thăm dò trong thân thể của Tiểu Quai ra, bài khai cánh mông co dãn mười phần kia, đem du͙© vọиɠ đang giương cung bạt kiếm của mình để ở miệng tiểu cúc hoa của tiểu hồ, dùng thanh âm gợi cảm mười phần ở bên tai Tiểu Quai cám dỗ:

– Bảo bối, ngươi muốn cái gì?

Dũng đạo đang bị đùa bỡn chợt tràn ngập cảm giác hư không, Tiểu Quai khó nhịn giãy dụa thân thể, cắn nắm tay của mình, cúi đầu thổn thức:

– A Chân......

Lâm Tu Chân yêu thương hôn lên hàng lông mi thật dài ướŧ áŧ của Tiểu Quai, dọc theo song mũi tinh xảo một đường đi xuống, ở trên phiến môi mềm mại nhỏ nhắn tinh tế nhấm nháp hưởng thụ hương vị ngọt ngào. Cho đến khi tiểu hồ kia khẽ nhếch miệng, lộ ra hàm răng như bạch ngọc khả ái, đầu lưỡi Lâm Tu Chân không hề kiêng kỵ tiến thẳng vào. Cuốn lấy đầu lưỡi hoạt nộn, quét qua từng chiếc răng thăm dò vào đến chỗ sâu trong cổ họng.

Tiểu hồ bị nụ hôn sâu tưởng chừng như không bao giờ dứt này làm cho không thở nổi, khuôn mặt nhỏ bé ửng hồng, không biết là do ôn tuyền, hay vẫn là bị *** kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tựa như trái táo đỏ mê người. Mắt to đen lay láy phủ một tầng sương mù mông lung. Khóe miệng cũng tinh tế chảy ra chỉ bạc.

Cũng không cách nào chịu đựng trêu chọc như lửa thiêu này nữa, toàn bộ thân thể Tiểu Quai, mềm nhũn xuống. Du͙© vọиɠ kiên đĩnh của Lâm Tu Chân đang âm thầm chờ đợi, liền vô cùng chính xác đâm vào cúc huyệt mê người, hoàn toàn đi vào trong đó.

– Ân...... ân......

Từ trong cổ họng của Tiểu Quai rầu rĩ rêи ɾỉ mấy tiếng. Chỉ vì cái miệng nhỏ nhắn hoàn toàn bị đầu lưỡi Lâm Tu Chân công chiếm, tiếng rêи ɾỉ đều không thể thuận lợi tràn ra.

Hai cái miệng nhỏ nhắn trên dưới, đều bị xâm chiếm, hai điểm nhỏ trước ngực lại bị bàn tay xảo quyệt giày xéo chà đạp. kɧoáı ©ảʍ như một dòng suối nhỏ từ các nơi trong thân thể chảy ra, nước mắt của Tiểu Quai rốt cục không cách nào ức chế tràn ra từ khóe mắt. hai chân thon dài đang quấn ở hông của Lâm Tu Chân, hai tay ôm thật chặt cổ của hắn, tại phần lưng của hắn cào ra từng đạo hồng ngân kí©ɧ ŧìиɧ ái muội......

Trong sơn động, sương mù mờ ảo, hai thân thể quang lõa, không biết mệt mỏi quấn lấy nhau làm loại vận động cổ xưa nhất. Thỉnh thoảng mấy tiếng rêи ɾỉ mập mờ làm cho sơn động như chốn thần tiên này thật lau tràn ngập hơi thở ***.