Chương 4
Takahashi vừa vào cửa nhìn thấy chính là một cảnh tượng loạn thất bát tao, như có người vừa mới ở phòng khách đánh qua một trận.Anh giơ lên mi, nghĩ rằng Shinmura Taru vừa thu mèo nhỏ quả nhiên đủ hoang dã, cư nhiên đem nhà Shinmura Taru biến thành bộ dạng này.
Anh nhìn chung quanh, không nhìn thấy bóng người, vì thế liền hướng phòng Shinmura Taru đi đến.
Mở cửa phòng, quả nhiên nhìn thấy đôi mắt không chút khách khí trừng lại đây.
Takahashi cười cười, đang muốn mở miệng nói cái gì đó, lại bị Shinmura Taru một cái thủ thế ngăn lại.
Anh dời tầm mắt xuống, nhìn thấy trong lòng Shinmura Taru một bé mèo nhỏ bọc ga giường màu trắng đang ngủ, mái tóc màu đạm kim đang phân tán nên nhìn không ra tuổi trên mặt. Bởi vì khoảng cách có chút xa, anh nghĩ trong tay Shinmura Taru chính là một thiếu niên hơn mười tuổi mà thôi.
“Đùa bỡn thể xác và tinh thần trẻ vị thành niên?”Anh căn bản không để ý tới cảnh cáo của Shinmura Taru, tự bản thân đi vào, nhìn đệm giường hỗn độn, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
“Đem cậu ta ăn rồi?”
“Đừng nói bậy.” Shinmura Taru tức giận đáp lại, sau đó quan tâm nhìn người trong lòng mình một cái.
“Như vậy thích cậu ta?”
“Mới không có.”
“Không thích lại như thế nào cho cậu ấy lưu lại qua đêm? Tôi nhớ rõ cậu không thích người nào, dường như không đến hai giờ liền vĩnh viễn sẽ không xuất hiện ở trước mặt cậu?”
“Cậu chạy tới làm gì?” Shinmura Taru ý đồ đuổi người thực rõ ràng.
“Xem bé mèo nhỏ cậu nhặt được a!” Takahashi chỉa chỉa Fujiki.
“Cậu……” Shinmura Taru cúi đầu, lời muốn nói ra lại nuốt trở về.
Fujiki tỉnh, đôi mắt xanh lục nhìn hắn, ánh mắt trong trẻo như vậy lại mang theo một ít lõi đời,cư nhiên làm cho tâm hắn thu một chút, như là cảm giác đau lòng.
“Đánh thức cậu?” Shinmura Taru không phát hiện hắn đối với Fujiki nói chuyện âm điệu nhẹ đi rất nhiều, tựa nhưbé mèo ở trong lòng là quan trọng nhất. (chém =.=)
“Tôi không ngủ.”
“Không ngủ? Vậy cậu vẫn ở trên người tôi để làm gì?”
Có lầm hay không a? Hắnlà vì sợ đánh thức cậu, cơ hồ động cũng không dám động! Kết quả tiểu tử này lại còn nói cậu không ngủ?
“Tôi chỉ là muốn cho anh ôm mà thôi.” Fujiki nói được đương nhiên.
Đang lúc Takahashi muốn nói mấy câu trêu chọc Shinmura Taru thì Fujiki quay đầu lại, nguyên bản vẻ mặt có chút làm nũng cùng dong lười đối mặt Takahashi đột nhiên biến đổi.
“Anh không biết không được người khác đồng ý tự tiện tiến vào là chuyện không lễ phép sao?” Cậu thanh âm cùng ngữ khí đều giống như một vị đại nhân cao quý trách cứ người hầu không biết phân biệt.
Takahashi sửng sốt mộtchút, như thế nào mèo nhỏ này thái độ thay đổi nhanh như vậy? Vừamới còn ở trong lòng Shinmura Taru làm nũng, như thế nào lúc đối mặt mình lại là một tư thái lạnh lùng cao quý, một bộ dáng khôngthể phàn nàn?
Shinmura Taru nhìn thấy Takahashi luôn luôn có thể ăn nói tốt bị đả kích đến nói không nên lời, nhịn không được cười haha ”Ngu ngốc, không nghĩ tới cậu cũng sẽ có lúc không ra nói một câu.” Hảo thích! Thật sự là thích! Có thể nhìn thấy Takahashi kinh ngạc như thế thật sự là quá sung sướиɠ!
Ai bảo người này không có việc gì luôn tìm phiền toái cho hắn, mỗi lần đều làm ra một đống chuyện lớn ngu xuẩn, sau đó nhờ hắn đi thu thập hậu quả.
“Mèo nhỏ ngoan! Cậu thật sự là thay tôi ra một hơi.” Shinmura Taru sủng nịch nhu nhu mái tóc màu vàng cát của Fujiki, vừa lòng nhìn thấy mèo nhỏ lại khôi phục vẻ mặt dong lười, chuyển lại nằm ở trên người hắn.
“Thân thiết đủ chưa?”
Takahashi “khương là lão lạt*”, cho dù vừa mới bị một chút nhục nhã nho nhỏ, anh vẫn như trước mặt không đổi sắc, trên mặt thậm chí còn mang theo mỉm cười, chính là mỉm cười kia có một chút không được tự nhiên.
(*hồ ly là lão giảo hoạt)
“Không đủ.” Fujiki cũng không thèm liếc mắt nhìn tới anh một cái, không nghĩ tiếp tục để ý vị khách không mời mà đến này.
“Không có việc gì cậu liền cút đi!” Shinmura Taru phất tay.
“Ai nói tôi không có? Hạn cậu trong vòng 3 phút quần áo chỉnh tề đi ra cho tôi, tôi có chuyện cần công đạo.”
Takahashi thức thời rời khỏi phòng trước, còn không đem cửa đóng lại.
Shinmura Taru chuẩn bị muốn đứng dậy thay quần áo vừa mới bẩn ở trên người, lại phát hiện mèo nhỏ còn ở trên người hắn không xuống.
“Mèo nhỏ, đứng lên.”
“Không cần.”
“Tôi có chuyện muốn nói.”
“Tôi không thích anh ta.”
“Takahashi? Cậu vì cái gì không thích cậu ta?”
“Anh ta rất dối trá.”
Takahashi tươi cườitựa như những người đó, rõ ràng tuyệt không cao hứng, rõ ràng tuyệt không thích cậu, lại còn muốn giả vờ một bộ dáng hiền lành, cậu không thích.
Cuộc sống của cậu bốn phía đã muốn có nhiều lắm những người như vậy, cậu không nghĩ lại nhìn thấy thêm người nữa xuất hiện ở trước mắt mình.
“Cậu ta là luật sư, không giả vờ như thế làm sao đi làm kiếm cơm ăn?” Shinmura Taru bật cười.
“Anh ta là bạn anh?”
“Là bạn xấu, loại bạn bè suốt ngày gây phiền toái cho tôi.”
“Thế vì cái gì anh còn muốn giúp anh ta làm việc?”
“Không có biện pháp……”Shimura Taru nhún nhún vai “Mạng của tôi là cậu ta cứu, đành phải cả đời bán mạng cho cậu ấy.”
” Cả đời sao……” Fujiki cúi đầu một chút.
A…… Cả đời có thể có dài bao lâu? Năm mươi năm, sáu mươi năm? Như vậy, cậu có thể ở bên cạnh Shinmura nghỉ ngơi bao lâu đây? Một ngày, hai ngày, một tuần? Hay là một tháng?
Nghĩ đến đây, Fujiki yên lặng rời đi ôm ấp của Shinmura, giống một con mèo nhỏ u buồn, đem chính mình vùi vào ga giường.
A, thực không nghĩ rời Shinmura, cậu lần đầu tiên gặp một người thật tình như vậy, nói một là một, sẽ không giống những người chỉ biết trên miệng đáp ứng cậu, còn không có đem cậu để ở trong lòng.
Tuy rằng Shinmura sẽ đánh cậu, hơn nữa đánh thực dùng sức, nhưng loại đánh xong sau đó lại tiếp xúc tình dục thân mật này, cậu……thực thích.
Fujiki đỏ mặt, rõ ràng mặt mình cũng đem ga giường toàn bộ bao lại, không bao lâu lại bị người khác một phen ôm lấy.
“Cậu muốn buồn chết a!” Shinmura Taru vỗ vỗ khuôn mặt bởi vì bực mình mà có chút hồng hồng của cậu.
Nguyên bản trên da thịt trắng nõn hiện nay lại nhiễm một màu hồng nhạt xinh đẹp, làm cho Fujiki thoạt nhìn……càng ngon miệng.
Shinmura Taru phát hiện yết hầu của mình tựa hồ lại khô khốc, hắn cố ý quay đầu, không nghĩ nhìn mèo nhỏ tựa hồ lại động tình trước mắt, sợ chính mình cầm giữ không được.
Shinmura Taru đã thay xong quần áo, hắn cầm trong tay một áo lông màu trắng đưa cho Fujiki ”Mặc vào, không có việc gì đừng chạy ra ngoài.”
Fujiki ngoan ngoãn gật đầu.…
“Mèo nhỏ của cậu sẽ nhận chủ nhân ác.” Vừa thấy Shinmura Taru ở trong phòng đi ra, Takahashi liền cười nói.
“Hiện tại không có người khác ở đây, cậu sẽ không cần cười miễn cưỡng như vậy đi!”
Shinmura Taru hướng một cái ghế ngồi xuống, không kiên nhẫn nhìn anh ”Nói mau đi! Lại có /rác rưởi/ gì muốn xử lý?”
“Là chuyện Shiina bên kia, có một nữ nhân muốn phiền cậu xử lý một chút.”
“/Xử lý/ như thế nào?”
Shinmura Taru cầm lấy một điếu thuốc, châm lửa rồi đặt lên miệng, phun ra một cái vòng khói.
“Về sau đừng cho tôi nhìn thấy ả.”
Shinmura nhăn mặt nhíu mày, nhưng vẫn đáp ứng “Tôi đã biết.” Hắn lại hút một hơi thuốc “Về sau bớt tìm loại chuyện này cho tôi làm được không? Tôi thật sự cảm thấy mình như là chuyên chúc phu quét đường của cậu, suốt ngày xử lý mấy thứ cậu không cần gì đó”.
“Cậu còn phải cảm tạ tôi cho cậu mạng mà đảm đương làm phu quét đường.” Takahashi nở nụ cười, lần này lại tuyệt không giả dối. Anh cười rất đắc ý,như là cứu Shinmura Taru là việc làm có lời nhất cả đời này của anh.
“Được rồi, được rồi! Hiện tại ngẫm lại, nói không chừng khi đó tôi dập máy còn có vẻ được?” Shinmura Taru cười khổ, lại hút mấy điếu thuốc.
“Tôi nói……” Takahashi liếc mắt nhìn Shinmura Taru một cái “Mèo nhỏ cậu thu kia, rốt cuộc có lai lịch gì?”
” Không biết, đêm qua mới nhặt được.”
“Nhặt được ở nơi nào?”
“Để làm gì? Cậu cũng muốn một con sao?”
“Như thế nào? Cậu muốn đem cậu ta đưa cho tôi sao?”
“Nằm mơ!” Shinmura Taru bật thốt lên, sau đó cũng bị lời nói của chính mình làm cho hoảng sợ một chút.
Hắn làm gì phản ứng kịch liệt như vậy?
Takahashi chính là cùng hắn nói đùa mà thôi, nhưng vì cái gì hắn lập tức theo bản năng sinh ra dục vọng giữ lấy mãnh liệt như vậy?
Thậm chí, hắn chỉ cần nghĩ đến Takahashi đối với mèo nhỏ có hứng thú khác thường, hắn liền nhịn không được có chút buồn bực.
Hắn sẽ không phải là……ghen đi?
Hắn nghĩ đến xuất thần, cũng không chú ý tới tàn thuốc trên tay đã tích muốn rớt.
“Sắp rơi ác.” Takahashi hảo tâm nhắc nhở hắn.
“A?”
Chính là người nào đó còn chưa phục hồi lại tinh thần.
“Tàn thuốc.”
Shinmura Taru cúi đầu nhìn điếu thuốc trên tay, vừa vặn tàn thuốc rốt cục không chịu nổi sức nặng, rơi ở trên chiếc quần màu đen hắn vừa thay.
Shinmura Taru “sách” một tiếng, không kiên nhẫn hất đi tàn thuốc bắt mắt trên quần.
Takahashi ánh mắt đột nhiên sáng lên, lập tức lại làm bộ như dường như không có việc gì hỏi:”Nếu tôi nói tôi thực thích mèo nhỏ kia, muốn cậu tặng cho tôi, cậu sẽ làm sao?” Ha ha, ở trong bụng tiểu ác ma cuồng tiếu, yêu cầu “đoạt yêu“ rõ ràng như vậy, không biết Shinmura Taru sẽ trả lời ân nhân cứu mạng là anh như thế nào?
“Cậu có bệnh a? Cậu ta có cái gì tốt?” Shinmura Taru trừng mắt nhìn anh một cái, nguyên bản tâm tình có chút khẩn trương nhìn thấy trên mặt Takahashi mang theo ý cười mới thả lỏng một ít. ”Không nhàm chán đến mức trêu đùa người khác như vậy.”
Takahashi nhún nhún vai ”Tôi thực thích nhìn bộ dạng cậu khẩn trương lại luyến tiếc thôi!”
“Cậu muốn liền cho cậu a! Chỉ sợ cậu ứng phó không được.” Sau khi thăm dò Takahashi là nói giỡn đùa, hắn thuận miệng đáp một câu, nghĩ che dấu cảm giác nôn nóng khó hiểu trong lòng.
Vì cái gì chỉ cần nghĩ đến Takahashi muốn đem Fujiki mang đi, trong lòng hắn liền một trận phiền muộn?
Hơn nữa hắn còn có chút hoảng, bởi vì thời điểm khi hắn nghe thấy Takahashi mở miệng hướng hắn muốn Fujiki,trong lòng hắn, ý niệm trong đầu tiên là lớn tiếng nói “Không!”
Mà ý niệm này cũng làm cho hắn hoảng sợ! Hắn như thế nào sẽ có loại ý niệm này trong đầu?
Đều là Takahashi muốn cái gì, hắn liền ngoan ngoãn đi làm; Cho dù oán hận một đống lớn, hắn vẫn sẽ đem sự tình xử lý thỏa đáng.
Đúng vậy, mặc kệ sự tình gì, chỉ cần Takahashi mở miệng, hắn đều làm được, cho dù……là muốn mèo nhỏ kia, hắn cũng phải đáp ứng mới được.
Nhưng là, vì cái gì rõ ràng biết điểm này, chính mình lại hoàn toàn không nghĩ đáp ứng thỉnh cầu đó?
Hắn không tự giác quay đầu nhìn thoáng qua phòng của mình, chỉ thấy cửa phòng vẫn mở.
Mèo nhỏ vừa rồi hẳn là không có nghe thấy hai đại nam nhân nhàm chán bọn họ nói đùa đi?
“Cậu thật sự thực thích mèo nhỏ kia?”
Takahashi như thế nào sẽ không biết tâm tư của hắn?
Shinmura Taru lười trả lời, rõ ràng đưa tay dập tắt điếu thuốc.
“Cậu yên tâm, tôi không phải là loại người thích làm chuyện đoạt người, hơn nữa tôi đối với nam nhân cũng không có hứng thú.” Anh không biết nam nhân có cái gì tốt? Tuy rằng kia mèo nhỏ kia bộ dạng thực thanh tú, vừa thấy biết là một đứa con lai xinh đẹp, nhưng cậu lại cao quý lạnh lùng, không giận tự uy làm cho anh không dám lĩnh giáo, tựa như một bạch miêu Ba Tư bị chủ nhân làm hư, mèo nhỏ ở trong mắt chỉ có một chủ nhân là Shinmura Taru, những người khác với mèo nhỏ đều chính là sinh vật cấp một.
Nghe được những lời này của Takahashi, Shinmura Taru cuối cùng hoàn toàn yên lòng.
Tuy rằng Takahashi người này thường thường ngoài cười nhưng trong không cười, ở trong lòng không biết ở có chủ ý gì, nhưng ít ra ở trước mặt hắn, Takahashi vẫn là một người nói chuyện giữ lời.
“Bất quá chính cậu phải cẩn thận, mèo cắn người rất đau.” Anh nhìn nhìn vết sưng đỏ trên cổ Shinmura Taru, có điều chỉ nói:”Hơn nữa cào người cũng là rất đau, chính cậu cẩn thận.”
“Cậu thực dong dài.”
Takahashi cười ha ha, phất tay rời đi.
Trong lúc hai nam nhân ở phòng khách “nói chuyện chính sự “, Fujiki ghé vào trên giường nhìn điện thị. Phòng ngủ của Shinmura trên tường gắn một màn hình TV LCD, cậu tìm không thấy điều khiển từ xa, đành dùng cách truyền thống xem tin tức.
Không có, không có, hoàn toàn không có thông báo chuyện cậu lạc đường.
Quả nhiên, cậu ở trong cái nhà kia một chút địa vị cũng không có, ngay cả cậu lạc đường cũng không có người muốn báo nguy? Hay là hiện tại mọi người đang ngầm vụиɠ ŧяộʍ tìm cậu?
Không có khả năng đi?
Xem theo tình huống các anh trai chán ghét cậu, đại khái ước gì cậu thật sự bị trói đi, cũng còn đỡ phải mất mặt tiếp tục dẫn cậu trở về Scotland.
Cậu phiền chán nhìn màn hình, lại đem chính mình chôn ở ga giường.
Vì cái gì muốn cậu ở lại cái nhà kia đâu?
Mẹ đã chết, cha cũng đã chết, người kiên trì muốn cho cậu ở lại trong cái nhà kia là ông nội cũng đã chết.
Bà nội chán ghét cậu, thế nên cũng dạy các anh trai cùng cha khác mẹ cùng nhau chán ghét cậu. Tuy rằng cậu lúc nhỏ không lo ăn, không lo mặc, cuộc sống xem như quá hậu đãi, nhưng cậu không ai yêu thương. Duy nhất yêu thương cậu, chỉ có bà ngoại ở Nhật Bản. Cậu còn nhớ rõ trước đây lúc mới cùng mẹ ở Nhật Bản, bà ngoại thường thường mang theo cậu cùng ăn dưa hấu ở trong sân. Khi đó cậu tóc vàng mắt xanh trở thành đối tượng cho rất nhiều đứa nhỏ cười nhạo. Bà ngoại an ủi cậu, nói cậu kỳ thật là đứa nhỏ rất ngoan, là mấy đứa trẻ kia không hiểu chuyện mà thôi.
Nhưng bà ngoại cũng đã qua đời, chỉ để lại một mình ông ngoại.
Cậu cùng ông ngoại luôn luôn không quá thân thiết, trước đây cũng thường thường nghe thấy ông ngoại lớn tiếng mắng chửi mẹ, làm cho mẹ rơi lệ đầy mặt, nên trong tiềm thức cậu vẫn không dám tiếp cận ông ngoại; Cho dù cậu biết ra ông là người thân duy nhất của mình ở Nhật Bản, cậu vẫn là có điểm sợ hãi đi tìm lão nhân gia tính tình quật cường lại táo bạo kia.
“Như thế nào còn không mặc quần áo?”
Shinmura Taru đi vào, liền nhìn thấy áo lông hắn vừa mới đưa cho Fujiki bị ném xuống đất. Fujiki trốn ở trong ga giường lăn qua lăn lại, cực buồn cười.
Fujiki nghe tiếng theo ga giường ló ra, sau đó lập tức xông đến, ga giường trên người bị ném xuống đất, lúc cậu bám trên người Shinmura vẫn đang trần như nhộng. (= =)
“Uy!” Shinmura Taru lại đau đầu.
Mèo nhỏ này lại cả ngày không mặc gì ở trên người hắn, hắn thật sự rất sợ chính mình đến cuối cùng sẽ cầm giữ không được mà……ăn cậu!
Tuy rằng hắn nói qua không thích nam nhân, cho tới bây giờ cũng không cùng nam nhân đã làm loại việc này, nhưng là nếu như là đối với mèo nhỏ, hắn không có lo lắng.
Dù sao hắn từng chết qua một lần, cho nên khi hắn có cơ hội lại sống lại, hắn liền nói với chính mình, trừ bỏ chuyện của tên hỗn đản Takahashi kia, chuyện khác thích hắn sẽ đi làm, không thích hắn cũng tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng chính mình. Cho nên nếu chính mình thật sự thích một người nam nhân, hắn cũng sẽ không ngạc nhiên mắng mình là biếи ŧɦái hoặc là buồn rầu muốn thay đổi tính hướng. Thích chính là thích, hắn sẽ không cự tuyệt; Tuy rằng thích như vậy có điểm đột ngột, hắn đến bây giờ vẫn là có chút không thể thích ứng.
Dù sao, hắn chưa từng nghĩ tới có một ngày hắn sẽ kiểm hồi một tiểu bạch miêu đáng yêu như vậy, nhưng hắn lại bị mèo nhỏ lấy mất trái tim.
Vì sợ Fujiki ở trên người ngã xuống, hắn hai tay đều đặt ở trên da thịt trần trụi bóng loáng của Fujiki. Chỗ tiếp xúc cảm giác vô cùng tốt, hắn có cỗ xúc động muốn hảo hảo vuốt ve một phen, cuối cùng vẫn là nhịn xuống, bởi vì hắn nhớ rõ chính mình vừa mới ở cái mông nho nhỏ đáng thương kia hung hăng đánh hơn mười cái!
“Còn đau không?” Hắn không phát hiện trong giọng của mình mang theo một ít thương tiếc.
Fujiki lắc đầu, tiếp tục đem cái mũi vùi vào hõm vai hắn, ngửi mùi thuốc lá nhàn nhạt.
“Mau quần áo mặc vào, không cần khỏa thân ở nhà trong của tôi chạy tới chạy lui.” Hắn đem Fujiki đưa lên trên giường, nhặt áo lông lên, lung tung giúp cậu mặc lên.
Fujiki cũng ngoan ngoãn bất động, chính là áo lông vừa mặc vào xong, cậu lại giống như gấu Koala dính trên thân thể Shinmura, bỏ cũng không ra.
“Cậu không phải lúc nhỏ cũng chưa được người ôm a?”
“Ừ……”
“Vì cái gì? Cậu bộ dạng thực đáng yêu!” Hắn sờ sờ mái tóc màu đạm kim của Fujiki.
“Nhưng mẹ vẫn không thích ôm tôi. Mẹ thường thường nhìn thấy tôi liền khóc chạy đi rồi; ông ngoại cũng không thích tôi. Chỉ có bà ngoại coi như thương tôi, nhưng bà tuổi cao không ôm được tôi.”
“Cậu…… Mẹ cậu đã qua đời sao?” Shinmura Taru đối với thân thế mèo nhỏ chủ động nhắc tới có chút kinh ngạc,vì thế tận lực hỏi tiếp.
“Ừ.”
“Vậy bà ngoại cậu đâu?”
“Cũng đã mất.”
“Cha cậu?”
“Đã mất.”
Shinmura Taru trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác thương hại, đứa nhỏ quá đáng thương, như thế nào thân nhân cơ hồ đều mất sạch?
“Vậy cậu còn có thân nhân nào không?”
“Đã không còn.” Fujiki biết mình không nên nói dối, nhưng cậu cũng không cảm thấy một đống các anh trai, còn có người luôn mắng mẹ cùng bà là thân nhân của mình.
Bởi vì cho dù thế giới này cậu có những “thân nhân“ đó, cậu vẫn như cũ quá cô đơn, giống như cô nhi không có người thân; Cho nên có hay không bọn họ, thì có gì khác biệt?
“Shinmura……” Cậu ngẩng đầu, thân thiết hôn cằm của Shinmura ”Anh nuôi tôi, được không?”
“Nuôi cậu?” Shinmura Taru một bên lông mi giơ lên.
Thật sự muốn đem Fujiki trở thành một con mèo nhỏ để nuôi sao?
“Ừ, tôi cho anh nuôi.”
Fujiki oai đầu nở nụ cười.
Áo lông màu trắng phủ trên người cậu lộ ra xương quai xanh khêu gợi, hơn nữa nụ cười tươi đẹp mắt kia cùng răng nanh trắng noãn, còn có mái tóc màu đạm kim xinh đẹp, đều làm cho Shinmura Taru nhìn đến thất thần.
Thật đáng yêu! Thật là Tiểu Bạch miêu hảo đáng yêu……
“Được, tôi nuôi cậu.”
Trước khi Shinmura Taru ý thức được, cái miệng của hắn đã khẩn cấp thay đầu óc hắn nói ra những lời này.
Vì thế, một chú mèo Ba Tư cao quý nhận thức chủ nhân của mình, cùng một nam nhân luôn nhịn không được sủng nịch Tiểu Bạch Miêu, cứ như vậy triển khai cuộc sống ở chung kì dị.