Boss, Hạnh Vận Lai Tập

Chương 37

Chương 37
“Ân Thứ, anh… ngô….” Tề Dịch vừa mới mở vòi sen thì bị Ân Thứ đột nhiên xông vào áp đảo lên bệ rửa mặt, đồ đạc đổ ngã tán loạn.

“Anh… anh sao thế?”

“Em cố ý đúng không?” Ân Thứ dùng sức kiềm chặt Tề Dịch, âm thanh áp lực: “Biết rõ tôi thích em…”

“Anh nói cái gì?” Tề Dịch bị hơi thở của Ân Thứ làm cho có chút khẩn trương, chống đẩy nói: “Anh đứng lên trước đã, có gì từ từ nói.”

“Tôi muốn chính là cái này.” Ân Thứ lại hôn xuống, cố định Tề Dịch giữa bệ rửa mặt cùng hai chân mình, không để cậu chạy trốn.

“Từ từ, anh…” Tề Dịch rất nhanh liền nói không nên lời, chỉ có thể tùy ý Ân Thứ tiến công, da dẻ bị quần áo trên người anh ma xát tới phát đau, quỷ khí lạnh lẽo cùng du͙© vọиɠ nóng rực đan xen, làm người ta sợ run.

Động tác của anh kiên định mà nóng bỏng, không hề chừa một đường sống, cứ như muốn nuốt trọn lấy cậu.

Trong tiếng nước tí tách tí tách truyền ra những tiếng thở dốc nhỏ vụn cùng tiếng rêи ɾỉ khe khẽ, trong làn hơi nước mờ ảo, hai bóng dáng thân mật giao triền cùng một chỗ, tiến hành loại vận động dã thú nguyên thủy nhất.

“Tề Dịch, Tề Dịch…”

“A….” Chết tiệt, mấy bộ GV người này xem trước kia đều phí công sao? Bôi trơn cũng không làm đã xông tới!

Tề Dịch đau tới biến sắc, hoàn toàn không thể cất chứa thứ to lớn kia của Ân Thứ. Cậu muốn đổi tư thế, lại bị Ân Thứ hiểu nhầm là chống cự, trong lòng bừng bừng tức giận, đỡ lấy thắt lưng cậu dùng sức tiến nhập, vào hết toàn bộ. Khoảnh khắc dung nhập này, anh cảm giác cuộc đời mình thật viên mãn.

“A!”

“Tề Dịch, Tề Dịch…” Ân Thứ không ngừng gọi tên Tề Dịch, trong mắt tràn đầy bóng dáng cậu.

Tề Dịch ý thức mê mang, chỉ có thể bị động đáp lại…

Trong phòng tắm làm một lần, tiếp đó Ân Thứ ôm Tề Dịch liên tục chiến đấu ở chiến trường trên giường. Lần này anh không còn vội vàng xao động mà kiên nhẫn lấy lòng người dưới thân, để cả hai người cùng hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ của tình sự mang tới.

Hai người đều là lần đầu tiên, ban đầu trúc trắc đến sau đó phù hợp, giống như đã chờ đợi suốt mấy đời, thực tủy biết vị, muốn ngừng mà không được, hoàn toàn không biết tiết chế. Cứ liên tục quấn lấy nhau tới tận bình minh mới mệt mỏi cùng thỏa mãn mà nặng nề thϊếp ngủ.

Tiếng chuông réo rắt reo vang, Tề Dịch nhíu nhíu mày, đưa tay sờ soạng kiếm di động, nhưng lại đυ.ng tới một bức tường thịt trần trụi.

Cậu đổi hướng, rốt cuộc tìm ra di động đang nằm dưới gối đầu.

“Alo?” Tề Dịch nhắm mắt nhấn nghe máy.

“… Tề Dịch?” Đối phương nghe thấy âm thanh Tề Dịch có chút khàn khàn, có hơi do dự hỏi: “Là Tề Dịch sao?”

“Là tôi, anh là ai?”

“Hoắc Dương.” Hoắc Dương xác nhận thân phận xong thì liền nói vào chủ đề chính: “Tôi nhận được tin, người kia gần đây xuất hiện ở gần nhà hát.”

“Người kia?” Tề Dịch nhất thời không kịp phản ứng đối phương đang nói tới ai. Đang suy nghĩ thì cảm giác lưng bị đè nặng, một thân thể ấm áp áp tới…

Tề Dịch quay phắt lại, chống lại một đôi ngươi thâm trầm, trái tim suýt chút nữa ngừng đập, kí ức tối qua nháy mắt xuất hiện trong đầu.

Ân Thứ cúi đầu gặm cắn lỗ tai cậu, thực thân thiết cọ xát.

Thân thể Tề Dịch run lên, đang chuẩn bị nói gì đó thì bị âm thanh trong di động truyền ra đánh gãy: “Chính là chủ nhân con dao kia.”

“Tôi… ngô…”

Ân Thứ không chút dấu hiệu tiến nhập làm Tề Dịch suýt chút nữa kêu thành tiếng. Cậu dùng sức cắn môi, thân thể theo động tác của anh đong đưa, không dám mở miệng nói chuyện.

“Tề Dịch?” Giọng điệu của Hoắc Dương bình tĩnh nhàn nhạt, không nghe ra hỉ giận.

Tề Dịch cật lực xem nhẹ cảm giác cơ thể, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ lưu ý.”

Ân Thứ tăng thêm lực đạo, trong phòng vang vọng âm thanh va chạm theo tiết tấu, mặt Tề Dịch nóng lên, vội vàng chấm dứt trò chuyện.

“Ân Thứ!” Tề Dịch gầm lên: “Dừng lại cho tôi!”

Ân Thứ nghe lời, bất quá vẫn duy trì tư thế tương liên.

“Đi ra ngoài!” Tề Dịch dùng khuỷu tay huých huých ngực anh.

“Em đáp ứng không tức giận, tôi sẽ ra.”

Cư nhiên còn đám bàn điều kiện! Tề Dịch phẫn nộ: “Có giỏi thì anh cả đời đừng rút ra đi!”

“Này là em nói, tôi tiếp tục.” Ân Thứ lại tiếp tục tiến lui.

Thân thể Tề Dịch cơ hồ đã chết lặng, thật không biết sao thể lực người này tốt như vậy, cứ như phóng tích toàn bộ du͙© vọиɠ tích tụ suốt ba mươi năm lên người cậu vậy.

Ân Thứ giờ phút này vừa hưng phấn lại bất an, chính mình tối qua thừa dịp Tề Dịch uống rượu mà cường bách, không biết sẽ bị ‘tính sổ’ thế nào. Nhưng anh thật sự không hối hận, cảm giác có được cậu thực sự rất tốt đẹp, cho dù hiện giờ bảo anh chết đi, anh cũng không tiếc nuối.

Vô luận Tề Dịch oán hận cỡ nào, anh cũng không trốn tránh.

Lần này Tề Dịch đừng nói ngồi dậy, cả người bủn rủn nằm trên giường.

Giữa trưa, Ân Thứ từ trong phòng đi ra, liếc mắt liền nhìn thấy Trầm Lưu Thất đang ngồi trong phòng khách uống trà.

Mắt cũng không nâng lên, Trầm Lưu Thất nói: “Tôi nấu nước sôi rồi, muốn uống thì tự pha.”

“Cô còn chưa đi?” Ân Thứ nhìn chằm chằm đối phương, giọng điệu lạnh nhạt.

Trầm Lưu Thất buông tách trà xuống, nghiêm mặt nói: “Chúng ta tâm sự đi.”

Ân Thứ đi qua, ngồi xuống đối diện.

“Anh cùng Tề Dịch…”

“Không phải cô biết rồi sao?” Tối qua tiếng vang lớn như vậy, chỉ cần không phải người chết thì khẳng định nghe thấy, hiệu quả cách âm giữa các phòng cũng không tốt.

Khóe miệng Trầm Lưu Thất co rúm, hừ lạnh: “Là anh ép buộc đi?”

Cô cùng Tề Dịch quen biết đã nhiều năm, hoàn toàn không nghĩ tới cậu thế nhưng lại ở cùng một người đàn ông. Với tính cách của Tề Dịch, tuyệt đối sẽ không chủ động chọn lựa con đường này.

“Thì tính sao?” Ánh mắt Ân Thứ âm trầm lạnh lùng, nhìn không ra tâm tư.

“Tôi biết anh là ai, tổng giám đốc của tập đoàn Ân Đạt, Ân Thứ, giàu có quyền thế, muốn dạng người nào mà không được, vì cái gì nhất định phải là Tề Dịch?” Trầm Lưu Thất chất vấn: “Cậu ấy là người tốt, tôi không hi vọng cậu ấy bị tổn thương.”

“Cô dựa vào cái gì cho rằng tôi sẽ tổn thương em ấy?”

“Hai người đều là đàn ông, với thân phận của anh, Tề Dịch vĩnh viễn không có khả năng có thân phận công khai, chỉ có thể làm một tình nhân bí mật.” Trầm Lưu Thất nói: “Cậu ấy vốn có thể có một gia đình đầy đủ, nhưng bởi vì anh mà hết thảy đều biến thành bọt nước.”

“Chuyện chúng tôi không cần cô quản.” Âm thanh Ân Thứ lạnh như băng.

“Cậu ấy là bằng hữu của tôi, tôi không thể nhìn cậu ấy thống khổ khó chịu.” Trầm Lưu Thất ngừng một chút, lẩm bẩm: “Khó trách cậu ấy có tiền cho tôi mượn, hóa ra là vì anh sao?”

“Em ấy cho cô vay tiền? Bao nhiêu?”

“Ít nhất cũng mấy trăm vạn.” Trầm Lưu Thất cũng không giấu diếm.

Ân Thứ nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, Tề Dịch cư nhiên không chút do dự cho cô ta mượn mấy trăm vạn, có thể thấy rõ ràng rất tín nhiệm đối phương, nhận thức này làm anh rất không thoải mái.

“Anh yên tâm, tiền anh cho cậu ấy, tôi sẽ không lấy.” Trầm Lưu Thất lại nói: “Nếu Tề Dịch thực lòng thích anh, tôi không có lập trường nói gì, nhưng nếu cậu ấy không thích, vô luận thế nào tôi cũng không mặc kệ.”

“Tiền của em ấy không phải tôi cho, giữa chúng ta không phải giao dịch.” Ân Thứ lạnh giọng nói: “Cô luôn miệng nói là bằng hữu, thế mà không tin tưởng thái độ làm người của Tề Dịch, cho rằng em ấy là loại người cam tâm tình nguyện bị người ta bao dưỡng?”

Trầm Lưu Thất nghẹn lời, sau một lúc lâu mới thở dài: “Thật có lỗi, là tôi hiểu lầm.”

“Em ấy cho cô mượn bao nhiêu tiền, tôi mặc kệ. Cô chỉ cần nhớ kỹ, Tề Dịch là người của tôi, cô tốt nhất nên vạch rõ giới hạn bạn bè bình thường, đừng có động tâm tư.”

“Nga?” Trầm Lưu Thất bắt chéo chân, thản nhiên nói: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”

“Cô có thể thử xem.” Giọng điệu Ân Thứ nhàn nhạt nhưng không hiểu sao lại làm Trầm Lưu Thất rùng mình một cái, biểu tình trấn định cũng suýt chút nữa bị phá nát. Không thể không thừa nhận, người này đúng là một người đàn ông đáng sợ, thật không biết Tề Dịch làm thế nào ở chung.

Ân Thứ tuy bộ dáng rất suất, nhưng từ trong đến ngoài đều lộ ra hơi thở tối tăm chớ đến gần, chỉ ở chung vài phút thôi đã khiến người ta hít thở không thông.

Trầm Lưu Thất cuối cùng cũng không thể gặp mặt Tề Dịch tạm biệt, chỉ có thể lưu lại một tin nhắn, một mình rời đi.

Ân Thứ tự nhiên sẽ không giữ lại, chờ Trầm Lưu Thất đi rồi thì trở về phòng, nhìn người đang ngủ say trên giường, ánh mắt tràn đầy ôn nhu.

Anh gọi điện đặt cơm, tính toán chờ Tề Dịch tỉnh lại cùng nhau ăn.

Lần này quả thực làm quá ngon, Tề Dịch ngủ suốt một ngày, thẳng tới tối mới tỉnh lại.

Mở mắt ra liền nhìn thấy người nào đó trưng ra bộ mặt ‘mặc đánh mặc mắng’ nhìn mình, thái độ cực kỳ nghiêm chỉnh, hành vi quy củ, hầu hạ đúng chỗ.

Tề Dịch tức giận không có chỗ phát, không biết nên làm thế nào đối mặt. Tuy cậu tiếp nhận quan hệ của bọn họ, nhưng khi thật sự làm rồi thì vẫn cảm thấy có chút không quá thích ứng. Ân Thứ lần này lại không biết tiết chế, vô luận phía sau cảm giác thế nào thì ban đầu vẫn rất đau đớn, ý ức Tề Dịch vẫn còn thực mới mẻ, chỉ sợ rất lâu mới quên được.

Cậu quyết định trong khoảng thời gian ngắn sẽ không cùng Ân Thứ lăn lên giường.

Ân Thứ không biết chính mình tạm thời bị xếp vào sổ đen, thấy Tề Dịch không tức giận như tưởng tượng thì mừng thầm.

“Lưu Thất đâu?” Tề Dịch vừa húp cháo vừa hỏi.

Lúc tỉnh lại, câu nói đầu tiên với anh cư nhiên lại hỏi về người khác, Ân Thứ thực mất mác, yếu ớt trả lời: “Đi rồi.”

“Sao không gọi tôi tỉnh dậy?” Tề Dịch cầm lấy di động, nhìn thấy tin nhắn thì sắc mặt khẽ biến, chần chờ hỏi: “Chị ấy biết chúng ta…”

“Ừ.” Ân Thứ thẳng thắn: “Tối qua em kêu thật sự rất lớn.”

Tề Dịch nhích người về sau, xoay người vùi mình trong chăn.

“Không sao, cô ta không ngại.” Đương nhiên, cũng không cần để ý tới cô ta.

Chị ấy không ngại nhưng tôi ngại! Tề Dịch thầm rống giận trong lòng, hình tượng trong sáng thanh tâm quả dục cậu bảo trì hai mươi mấy năm cứ vậy hỏng bét!

“Đừng trốn nữa, dậy uống cháo.” Ân Thứ vỗ vỗ chăn.

Một cánh tay từ trong chăn thò ra, chỉ về phía cửa: “Anh đi ra ngoài đi, tôi tạm thời không muốn nhìn thấy anh.”

“Em uống cháo xong, tôi sẽ đi.”

“Anh đi ra tôi sẽ uống.”

Ân Thứ trầm mặc một hồi, đứng dậy ra khỏi phòng.

Nghe thấy tiếng khép cửa, Tề Dịch rốt cuộc ló đầu ra, lẳng lặng nhìn trần nhà, chính mình cứ vậy cùng một người đàn ông làʍ t̠ìиɦ, cảm giác có chút không thực lắm, sờ sờ ngực, trái tim bang bang nảy lên, trên người tràn đầy dấu hôn, khắp nơi đều là hương vị của đối phương. Hồi tưởng lại hết thảy, trên mặt không khỏi nóng bừng.

“Cái tên Ân Thứ này, không thể chờ tôi chuẩn bị tâm lý được sao?” Cậu vốn muốn thẳng thắn chính thức kết giao. Nào ngờ đối phương đã trực tiếp lướt qua bước kia, xuất thương ra trận. Gạo còn chưa kịp vo thì đã nấu thành cơm, này bảo người ta làm sao ăn nổi! Về sau còn hảo hảo ở chung được à? !

Tề Dịch quyết định lạnh nhạt cao ngạo một phen, tạm thời không nói tâm ý cho đối phương biết, chờ thêm một đoạn thời gian rồi nói sau. Tuy không hối hận đã phát sinh quan hệ, nhưng tập kích bất ngờ như vậy, cậu một chút cũng ăn không tiêu!