Ngoại Hỏa Tự Phần

Chương 5

Tư Mã Tuấn trở lại công ty, trên gương mặt các giám đốc điều hành cấp cao đều tỏ vẻ lo sợ, bất an, y nhìn thấy ánh mắt khác thường của bọn họ, lập tức mở miệng hỏi: “Trong thời gian ta vắng mặt đã xảy ra chuyện gì?”

“Phu… Phu nhân đã đến công ty, hơn nữa mỗi ngày đều tổ chức cuộc họp với các giám đốc điều hành.” Một người có chức vụ cao liếc mắt nhìn những người khác một chút, mới ấp a ấp úng nói ra nguyên nhân, dù sao chuyện Tư Mã Tuấn cùng Julie Hồng không hợp nhau đã sớm không chỉ là tin đồn.

Ánh mắt Tư Mã Tuấn lạnh lùng như hàn băng, khẩu khí cũng trở nên lãnh liệt: “Mụ phù thủy kia đến đây làm gì?”

“Bà ta nói phải cắt chức tổng tài của ngài, hiện giờ đang cùng ban giám đốc thương lượng, còn mời hội đồng quản trị lâm thời đến dự…”

Tư Mã Tuấn không nghe hết, bất quá không cần nghe hết y cũng biết mụ đàn bà kia muốn làm cái gì, bà ta luôn sử dụng những thủ đoạn đê tiện, xấu xa nhằm lật đổ y, thủ đoạn hạ lưu như thế nào đều đã dùng qua, y đối với bà ta đã nhẫn nại đến cực điểm.

Bà ta muốn tuyên chiến? Hảo, y đang muốn tìm người để trút giận, để tránh cho trong đầu y toàn bộ đều là hình bóng của Cung Tú Nhân, khiến cho y cảm thấy khó chịu.

Y tiêu sái cất bước, nhanh chóng tiến vào phòng làm việc của mình.

Tuổi của Julie Hồng đã ngoài sáu mươi, nhưng ́ cuộc sống đầy đủ

giàu sang làm cho bà ta thoạt nhìn giống như người đàn bà khoảng bốn mươi tuổi. Ánh mắt của bà ta giống như rắn rết, có điểm tương tự

ánh mắt

Tư Mã Tuấn, chỉ khác nhau ở chỗ, ánh mắt bà ta hoàn toàn không có ý cười, chỉ chứa đầy thù hận.

“Ta cứ nghĩ ngươi đã chết ở trên giường của kẻ nào rồi chứ. Không đi làm cũng không thông báo một tiếng, mấy ngày qua không ai tìm được ngươi, nếu không phải vì sợ khiến cho dư luận xôn xao, ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của công ty, ta đã sớm đi báo cảnh sát rằng ngươi mất tích.”

Đối với những lời chỉ trích của bà ta, y trả lời càng khó nghe hơn: “Nếu không phải ta còn nắm công ty trong tay, chỉ sợ ngươi không chỉ báo ta mất tích, nói không chừng còn tính toán gϊếŧ người diệt khẩu, chỉ cần ta chết, công ty này liền thuộc về ngươi.”

Vẻ mặt Julie Hồng trở nên cứng đờ, “Công ty này vốn thuộc về ta, là do tạp chủng nhà ngươi xâm chiếm công ty của ta, ta tân tân khổ khổ hầu hạ tên hỗn đản kia cả đời, không thể ngờ rằng khi hắn chết đi lại để lại tất cả tài sản cho ngươi.”

Tư Mã Tuấn phát ra tiếng cười to không chút lưu tình, nhạo báng và tàn nhẫn. “Ngươi có thể xuống âm phủ để oán giận tên hỗn đản đã chết kia a, ai bảo trong lòng hắn chỉ có một quan niệm vững chắc rằng đàn ông mới có thể chống đỡ được công ty, còn đàn bà thì hoàn toàn vô dụng?”

Julie Hồng tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, thân phận cùng trình độ của bà cực thấp, vốn không có khả năng bước vào gia tộc Tư Mã, nhưng là vì khi còn trẻ, bà may mắn vào làm việc trong một công ty của gia tộc Tư Mã có tư tưởng phong kiến cực đoan, nhờ vào sắc đẹp, sự trẻ trung cùng một thân mị công, bà ta mới đoạt được vị trí vợ cả. Có điều như vậy cũng không có nghĩa là bà ta đã thành công, chồng của bà xem phụ nữ là món hàng hóa để sử dụng nhưng lại không hề biết là thân thể hắn có vấn đề, tuy rằng hắn ta vô cùng ham mê nữ sắc, lại chưa từng có bất cứ ai mang thai con của hắn, ngay cả bà ta cũng không ngoại lệ.

Vậy nên sau khi gả cho hắn, ngoại trừ cùng những người phụ nữ khác tranh giành tình cảm, vừa lo lắng tại sao mình chưa mang thai, còn phải chịu đựng người chồng háo sắc, lăng nhăng, cuộc sống tuy giàu có nhưng trong suy nghĩ của bà ta lại vô cùng buồn khổ.

Bất quá bà ta có nằm mơ cũng không ngờ rằng tất cả mọi chuyện cuối cùng lại bị hủy bởi vì người em họ của mình̀! Em họ của bà là một người quê mùa sống ở nông thôn, lên Đài Bắc để tìm việc làm, bởi vì không quen biết ai, mới sợ hãi, lo lắng tìm đến bà, xin bà giúp đỡ, giới thiệu việc làm cho mình, bà ta nguyên bản không hề nghĩ sẽ giúp đỡ kẻ nghèo hèn này, chẳng qua là vì lúc ấy trời đã tối, đành miễn cưỡng cho cô ta ở lại một đêm, bắt cô ta ngay sáng mai phải nhanh chóng rời đi.

Nhưng mà quyết định sai lầm đó lại khiến cho bà ta hối hận đến tận bây giờ, bởi vì đêm đó chồng bà đã cường bạo cô gái kia, sau đó em họ của bà, thể xác và tinh thần đau khổ rời đi, bà nguyên bản muốn khiến cho chuyện này bị quên lãng, nhưng không bao lâu sau lại truyền đến tin tức em họ của bà mang thai, sau khi biết được tin tức, bà lập tức dụ dỗ, muốn dẫn cô ta đi phá thai, không ngờ rằng tin tức bị lộ, chồng bà biết được, hắn ta hung hăng đánh bà, còn đưa người phụ nữ quê mùa kia về nhà, chăm sóc cô ta sinh đứa trẻ.

Mười tháng sau, Tư Mã Tuấn được sinh ra, mặc kệ bà ta dùng biện pháp gì đều không thể làm lung lay địa vị của Tư Mã Tuấn ở gia tộc Tư Mã, bởi vì sự thật vĩnh viễn cũng không thay đổi, y chính là người thừa kế của gia tộc Tư Mã.

Còn người em họ của bà cũng theo đó mà bước vào Tư Mã gia, bất quá bởi vì cô ta không hề có sắc đẹp, căn bản không giữ được lòng của chồng, tâm tình ưu sầu bi ai, ở Tư Mã gia mười mấy năm, lâm bệnh rồi qua đời.

Tuy rằng cái gai trong mắt của bà đã mất, nhưng vẫn còn có một cái gai càng sắc bén hơn tồn tại, làm cho bà ta cảm thấy đứng ngồi không yên, sau khi chồng bà chết, tuyên bố tất cả tài sản để lại cho nam nhân mang huyết thống của gia tộc Tư Mã, còn bà thì một chút tài sản cũng không có, đương nhiên bà ta hận chết Tư Mã Tuấn.

Tư Mã Tuấn đi đến chỗ ngồi của mình, liếc mắt nhìn bà ta, Julie Hồng vẻ mặt phẫn hận đứng lên, trả vị trí lại cho y.

“Ngươi tốt nhất đừng để cho ta gặp ngươi, nhìn thấy ngươi một lần, ta liền giảm tiền trợ cấp của ngươi một lần, khiến cuộc sống của ngươi trở nên thống khổ, nếu ngươi còn muốn sống cuộc sống giàu có, tốt nhất nên tránh xa ta một chút.”

Mặt Julie Hồng trở nên trắng xanh, đúng vậy, di chúc của chồng bà ta tuyên bố tất cả tài sản đều thuộc về nam nhân mang huyết thống của gia tộc Tư Mã, những người khác đều không có phần, bà ta chỉ có thể sống dựa vào sự bố thí của Tư Mã Tuấn, nghĩ đến điều đó, gương mặt bà ta lộ vẻ oán hận, bà ta không cam lòng, bà chịu đựng nhiều năm như vậy không phải là vì kết quả thế này.

“Ta nghĩ ngươi sẽ không có vấn đề giống cha ngươi đâu nhỉ? Bằng không ngươi ở bên ngoài phong lưu khoái hoạt nhiều như vậy, tại sao chưa từng nghe thấy có người mang thai con của ngươi?”

Tư Mã Tuấn lạnh lùng liếc nhìn văn kiện đặt trên bàn, “Nếu thật sự sinh không được là tốt nhất, như vậy ngươi không có biện pháp để lật đổ ta, lỡ như có con, ta còn phải lo lắng mụ phù thủy già là ngươi bắt cóc con của ta để đe dọa, uy hiếp ta.”

Lời của y làm cho mặt Julie Hồng trở nên xanh mét, lập tức căm giận, cao giọng cười lạnh. “Sinh không được là tốt nhất, như vậy Tư Mã gia sẽ phản đối ngươi, chúng ta ai cũng đều không chiếm được lợi ích.”

“Ta có vấn đề gì hay không ngươi rõ ràng nhất, bởi vì “kế hoạch” của ngươi chưa từng thành công bao giờ.”

Julie Hồng tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi*, các cơ trên mặt không ngừng co giật, tràn ngập hận ý, đồng thời cũng chứa đầy sợ hãi, chính phần sợ hãi này làm cho bà ta không dám đối xử với Tư Mã Tuấn như trước kia nữa. Người đàn ông này đã không còn là một thiếu niên mười mấy tuổi mà bà ta có thể tùy ý đối xử ra sao cũng được, ngược lại bây giờ là y dùng tiền khống chế bà, loại khí chất thô bạo trên người y đôi khi còn khiến cho bà ta cảm thấy phi thường sợ hãi.

Y đã nói rõ chỉ cần bà ta trách xa y, hàng năm còn có năm trăm vạn cho bà tiêu xài, tuy rằng không phải là nhiều, nhưng vẫn còn nhiều hơn so với khi chồng bà còn sống. Nhưng nếu như bà dám chọc giận y, một năm bà chỉ còn mười vạn, bà đương nhiên chịu không nổi cái loại cuộc sống muốn gì cũng không có, vậy nên bà ta vẫn không dám thật sự trêu chọc y…

“Cút cho ta, nhìn thấy ngươi ta liền muốn nôn mửa, loại đàn bà già nua như ngươi thật sự là vô sỉ đến mức khiến người ta khinh thường mà phỉ nhổ.”

Julie Hồng ngẩng cao đầu, phá lên cười, “Ngươi nhổ a, vừa nghĩ đến ngươi tuy rằng có được tất cả, nhưng cuộc sống không khác gì địa ngục, ta liền vui vẻ muốn chết, như thế nào? Rất khó quên đi đúng không? Ta đây là người đàn bà già nua dù sao cũng đã từng khiến cho ngươi thực khoái trá.”

Tư Mã Tuấn nhanh chóng hất tay lên, tất cả đồ vật trên bàn đều bị rơi xuống đất, phát ra tiếng động lớn, y ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn ngập sát ý cùng ngoan độc. “Cút cho ta, tránh xa ta càng xa càng tốt.”

Sự giận dữ của y làm cho Julie Hồng sợ hãi, run rẩy một chút, rốt cuộc thức thời, vội vã rời đi.

Trán Tư Mã Tuấn chảy mồ hôi, y đưa cánh tay lại gần mũi, nơi đó vẫn còn lưu lại mùi hương tự nhiên trên người Cung Tú Nhân, mùi hương đó trấn an tâm trạng buồn nôn của y, cũng khiến cho y tạm thời thoát khỏi địa ngục.

~~~

“Ba ba, ba ba, nhìn cái kia kìa.”

Cung Tử An hưng phấn nhảy loạn trên ghế, chỉ ra ngoài cửa sổ, Cung Tú Nhân trấn an nó, một bên xấu hổ đỏ mặt, một bên nhỏ giọng, nhẹ nhàng xin lỗi.

“Thực xin lỗi, trẻ em rất ồn ào, hôm nay bảo mẫu không khỏe, đành phải đưa nó đến văn phòng.”

Người kia mặc một bộ trang phục màu đen, trên tóc có những sợi tóc bạc không hợp với tuổi, y cũng không phải là vì tuổi già mà tóc bạc, đó là di truyền của gia tộc y – “thiếu niên bạch”. Người đàn ông có di truyền “thiếu niên bạch” này chính là một trong mười người giàu nhất thế giới – ông hoàng máy tính Vạn Lý Lương.

Vạn Lý Lương khẽ gật đầu, tỏ vẻ không ngại.

Cung Tú Nhân biết Vạn Lý Lương là người ít nói, hắn đưa báo cáo cho Vạn Lý Lương, sau khi tiếp nhận, Vạn Lý Lương cầm báo cáo tùy tiện lật vài tờ, căn bản không phải thực sự quan tâm.

Cung Tú Nhân cũng biết người này mời hắn trở về Đài Loan không phải vì thật sự có hứng thú với dự án nghiên cứu này, y muốn biết một vấn đề khác, nhưng đó lại là bí mật mà hắn không thể nói ra.

“Ngươi nói giáo sư của ngươi tính tình thực cổ quái, rất ít học trò chịu được ông ấy phải không?”

“Giáo sư đối với nghiên cứu phi thường nhiệt tình, có thể vì vậy nên học trò không thể theo kịp trình độ của giáo sư, nếu như học trò không thể theo kịp tốc độ của mình, giáo sư sẽ vô cùng tức giận, giống như lão ngoan đồng** vậy.”

Vạn Lý Lương im lặng vài giây rồi nói: “Nhưng ta nghe nói ngươi là học trò mà ông ấy xem trọng nhất, chỉ có ngươi cùng ông ấy nghiên cứu lý luận của ông.”

Cung Tú Nhân gật đầu nói: “Chính là nghiên cứu của giáo sư bị giới y học xem là tà ma ngoại đạo, vĩnh viễn cũng không thể được công nhận.”

“Nghiên cứu của ông ấy chính là đồng tính sinh sản phải không?” Vạn Lý Lương gọn gàng, dứt khoát hỏi.

Thân thể Cung Tú Nhân khẽ run, nhưng khi hắn ngẩng đầu lên lại phi thường tự nhiên mà mỉm cười. “Đó chỉ là một hạng mục bé nhỏ không đáng kể trong tất cả nghiên cứu của giáo sư, huống hồ đây là không có khả năng, dựa trên thực tế hay sinh lý đều là không thể, giáo sư thường có những ý nghĩ kỳ lạ, cho nên ông ấy mới được tôn trọng trong mắt các học giả dị đoan.”

Trên mặt Vạn Lý Lương ẩn ẩn lộ ra vẻ thất vọng, “Ngươi chắc chắn rằng giào sư của ngươi khi qua đời, tất cả tài liệu ghi chép đều không lưu lại sao?”

“Giáo sư nằm trên giường bệnh, muốn ta đốt tất cả chúng, bởi vì nghiên cứu này sẽ khiến ta bị xã hội bên ngoài phán tử hình, ông ấy không muốn ta tiếp tục nghiên cứu. Ông ấy vẫn lẻ loi một mình, giống như là người cha thứ hai của ta, chăm sóc ta, ông ấy yêu thương ta, hơn nữa phi thường mong muốn ta được giới y học công nhận, không phải giống như ông ấy, thống khổ và cô đơn sống cả đời.”

Vạn Lý Lương lần này trầm mặc càng lâu hơn, như thể đang suy nghĩ, đến khi y bình tĩnh lại, ngữ khí trở nên trầm thấp, tràn ngập sự thống khổ.

“Hiện tại ta có người yêu đồng tính, ta phi thường yêu hắn, hắn cũng phi thường yêu ta, nhưng là hắn thực quan tâm đến những chuyện vụn vặt, tuy rằng không có con đối với ta mà nói cũng không phải là chuyện hệ trọng gì, nhưng hắn gần đây trở nên là lạ, luôn cho rằng ta phải có một cái gia đình bình thường, phải có con để thừa hưởng tất cả mọi thứ của ta. Ta không muốn hắn suy nghĩ miên man, bởi vậy nếu như có phương pháp có thể khiến ta và hắn có con, có lẽ hắn sẽ không suy nghĩ như vậy nữa.”

Vạn Lý Lương nói rất thật lòng, y rất ít khi nói nhiều như vậy, Cung Tú Nhân nghe được đây là sự lo lắng từ sâu trong lòng y, hơn nữa phi thường chân thật, thậm chí còn có chút không biết phải làm sao, như vậy Vạn Lý Lương nhất định là rất yêu thương người yêu của y, mới có thể bởi vì suy nghĩ của người đó mà lo lắng.

“Ta không muốn mất đi hắn, thật sự không muốn, nhưng ta sợ rằng hắn cứ suy nghĩ miên man như vậy, cuối cùng có thể sẽ chủ động rời bỏ ta.”

Cung Tú Nhân mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lại chần chờ một chút rồi lập tức ngậm miệng lại, khi mở miệng lần nữa cũng chỉ nói một lời xin lỗi. “Thật có lỗi, ta thật sự là lực bất tòng tâm.”

Vạn Lý Lương đứng lên, “Ta sẽ lại đến hỏi tin tức về vấn đề này, mong ngươi sẽ giúp ta lưu ý một chút xem các tài liệu ghi chép của giáo sư có còn tồn tại hay không.”

Cung Tú Nhân khẽ gật đầu, nói một ít lời khách sáo rồi tiễn Vạn Lý Lương ra cửa.

Sau khi Vạn Lý Lương rời đi, Cung Tú Nhân yên lặng ngồi trên ghế. Vạn Lý Lương thật là một người đàn ông tốt, nghĩ đến sự khác biệt giữa y và Tư Mã Tuấn, hắn nhịn không được thở dài, “Y thật là người đàn ông tốt, vì cái gì ta lại không yêu một người tốt như vậy?”

Ngón tay Cung Tử An vốn đặt trên tấm kính thủy tinh, tựa như nghe được lời nói của Cung Tú Nhân, ngón tay nó khẽ trượt xuống, chạy đến ngồi vào lòng Cung Tú Nhân, cười nói: “Ba ba, chú vừa nãy thật là tốt a, ta thích chú đó, chúng ta đến nhà của chú đó chơi được không?”

Cung Tử An rất ít khi chủ động muốn thân cận với ai, vậy nên thái độ của nó khiến cho Cung Tú Nhân hoảng sợ. “Không được, ba ba không thân thiết với chú Vạn như vậy.”

“Ác.” Cung Tử An thất vọng thở dài.

Cung Tú Nhân nghĩ lần sau Vạn Lý Lương tìm đến, hắn vẫn sẽ trả lời rằng giáo sư của hắn không lưu lại bất cứ tài liệu gì. Quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy Cung Tử An đang cầm ví của Vạn Lý Lương, hắn hoảng sợ, lập tức cầm lấy ví, đuổi theo trả lại cho Vạn Lý Lương.

Không có ai phát hiện tấm hình người yêu của Vạn Lý Lương trong cái ví kia giờ đã ở trong tay Cung Tử An.

Cung Tử An cầm bút máy, đâm vào người đàn ông trong tấm hình kia.

“Ba ba nhiều lần đã khen chú Vạn rất tốt, vì ba ba, ngươi không thể ở cùng một chỗ với chú Vạn nữa, bởi vì hạnh phúc của ba ba quan trọng hơn bất cứ ai.”

Ánh mắt của nó cực giống với Tư Mã Tuấn, hẹp dài mà hữu thần, nhưng khi nó để lộ ra ánh mắt tính kế âm hiểm lại càng giống ánh mắt của Tư Mã Tuấn, tâm cơ thâm trầm, mang theo sự ngoan độc của độc xà, bộ dáng đáng yêu thường ngày không thấy đâu nữa, thậm chí sự trưởng thành đó còn có chút đáng sợ.

~~~

Tư Mã Tuấn chần chờ vài ngày, rốt cuộc cũng gọi điện thoại cho Vạn Lý Lương, Cung Tú Nhân có ở cùng một chỗ với Vạn Lý Lương không phải trọng điểm mà y chú ý, y thật sự rất tò mò tại sao Vạn Lý Lương lại phải mời Cung Tú Nhân về nước.

Vạn Lý Lương nghe điện thoại, khi biết người gọi đến là Tư Mã Tuấn thì có chút kinh ngạc, nhưng hắn cũng không để lộ điều đó trong giọng nói, bọn họ chưa từng thân thiết với nhau, nhưng khi ở trong câu lạc bộ cũng từng cùng nhau đánh bài, nói chuyện, cũng không xem như người xa lạ.

Vạn Lý Lương thản nhiên nói: “Thật hiếm khi ngươi gọi điện thoại cho ta, có chuyện gì không?”

Tư Mã Tuấn nói ra nghi vấn trong lòng mình một cách đơn giản, y cùng Cung Tú Nhân chính là người quen cũ, Vạn Lý Lương trầm mặc một hồi mới nói ra sự thật.

“Ta nguyên bản không phải mời Cung Tú Nhân, mà là mời giáo sư của Cung Tú Nhân, chính là không nghĩ đến vị giáo sư kia mấy năm trước đã qua đời, nghe nói thời gian trước khi ông ấy qua đời chỉ có Cung Tú Nhân cùng ông ấy thực hiện nghiên cứu, ta muốn biết giáo sư của hắn chết đi có lưu lại nghiên cứu về lý luận của mình hay không.”

Tư Mã Tuấn không hiểu rõ, hỏi lại: “Là lý luận về cái gì mà khiến cho ngươi phải quan tâm như vậy?”

“Đồng tính sinh sản, nghiên cứu của giáo sư hắn chính là đồng tính sinh sản, tuy bị những người khác cho là dị đoan, nhưng vị giáo sư kia đối với nghiên cứu này vẫn không từ bỏ.”

Vạn Lý Lương nói ra hết mọi chuyện, từ việc hắn dẫn người yêu của hắn đến câu lạc bộ bí mật kia cũng có thể thấy được hắn vô cùng xem trọng người yêu của mình, nếu có phương pháp khiến cho hắn cùng người yêu của hắn sinh con, hắn cho dù phải mất hết gia sản cũng sẽ thực hiện được.

Tư Mã Tuấn sửng sốt ít nhất một phút đồng hồ, cảm thấy được lời nói của Vạn Lý Lương phi thường khó tin, căn bản là đi ngược lại thực tế. “Ngươi nói cái gì?”

Vạn Lý Lương lặp lại: “Chính là đồng tính có thể sinh hạ thế hệ kế tiếp, nghe nói giáo sư đó đã nghiên cứu thành công, chỉ là chưa từng thí nghiệm trên cơ thể người, hơn nữa chỉ có Cung Tú Nhân cùng vị giáo sư đã chết kia biết được lý luận này, đây chính là lý do ta mời Cung Tú Nhân đến Đài Loan, ta muốn cùng Chính Anh sinh con, vậy nên ta muốn gặp bác sĩ Cung để hỏi về vấn đề này.” Chính Anh là tên của người yêu hắn.

Bàn tay Tư Mã Tuấn đặt trên bàn khẽ nắm chặt, giọng nói trở nên âm trầm: “Có nghĩa là hai người đàn ông hoặc hai người phụ nữ cũng có thể sinh con phải không?”

“Đúng vậy.”

“Ân, ta đã hiểu được, cám ơn ngươi, Vạn Lý Lương, ta đã biết được tin tức mà ta muốn.”

Tư Mã Tuấn cúp điện thoại, từ trong ngăn kéo bàn lấy ra giấy xét nghiệm quan hệ cha-con của Cung Tú Nhân cùng Cung Tử An. Y không hề hoài nghi kết quả xét nghiệm này, bởi vì đây là kết quả xét nghiệm của một bệnh viện quốc tế nổi tiếng, Cung Tú Nhân cũng thông minh, biết rằng đưa cho y giấy xét nghiệm này mới có thể khiến y tin tưởng.

Y vẫn cho rằng Cung Tú Nhân và Cung Tử An có huyết thống cha-con, cho nên đứa trẻ kia đương nhiên không quan hệ gì với y, bởi vì không có khả năng có hai huyết thống cha-con. Nhưng nếu là đồng tính sinh sản thì sao?

Nếu như Cung Tú Nhân và Cung Tử An là huyết thống mẹ-con, còn y mới là huyết thống cha-con thì sao?

Tiểu quái vật yếu ớt, vô dụng kia có thể là con của y… Vừa nghĩ đến điều đó liền khiến y cảm thấy sợ hãi.

Y có một khách hàng quốc tế lớn đến thăm nên không có khả năng lập tức đi tới phòng thí nghiệm của Cung Tú Nhân, chờ y tiếp đãi vị khách hàng quan trọng này xong, y nhất định phải đi gặp Cung Tú Nhân.

Lần này y không cần xét nghiệm quan hệ huyết thống của Cung Tú Nhân và Cung Tử An, mà phải xét nghiệm quan hệ huyết thống của chính mình cùng Cung Tử An, như vậy là có thể biết đứa trẻ kia rốt cuộc có phải là con của y hay không, cũng có thể biết được Cung Tú Nhân đến tột cùng muốn lừa gạt y đến khi nào? Y nắm chặt tay lại, nếu tất cả đúng như những gì mà y đã suy đoán, vì lừa gạt y, Cung Tú Nhân sẽ phải trả giá đắt.