Thẩm Lệ Xu cũng chẳng câu nệ võ đức, vậy nên quy củ ở đây của nàng tự nhiên cũng là thứ tự trên dưới chứ không phải kính lão yêu trẻ.
Đương nhiên kính lão vẫn phải có, Thẩm Gia Vượng vất vả làm việc nuôi sống gia đình, Thẩm Từ thị quán xuyến việc nhà cũng cực nhọc không kém, nàng không để ý đến sự từ chối của hai người, múc đầy thịt gà và hạt dẻ vào bát cho họ trước: “Cha mẹ vất vả rồi, hai người ăn nhiều một chút.”
Phần còn lại mới được chia đều, bắt đầu từ đại biểu ca.
Nửa con gà hiển nhiên không đủ cho nhiều người ăn đã đời, cho dù Thẩm Lệ Xu đã dặn Từ Hổ cố gắng chặt nhỏ, mỗi người cũng chỉ được ba miếng, chẳng đủ nhét kẽ răng.
Vì vậy Thẩm Lệ Xu đã chuẩn bị lượng hạt dẻ còn nhiều hơn cả thịt gà, lại sợ nhiều hạt dẻ quá sẽ át mất vị thịt, nàng còn “xa xỉ” dùng mỡ heo Từ Nhị Cữu cho, múc một muỗng lớn, khiến mỗi hạt dẻ đều thấm đẫm hương thơm của thịt gà và mỡ heo, ăn vào vừa đậm đà mùi thịt, lại tan ngay trong miệng, chẳng kém thịt gà là bao.
Cứ như vậy, mỗi đứa trẻ đều được vài miếng thịt gà và một bát nhỏ hạt dẻ, nhìn thôi đã thấy no nê thỏa mãn.
Đến lượt Thẩm Tiến Thù, mấy huynh trưởng phía trên đã ăn đến mức đầu cũng chẳng ngẩng lên nổi, tiểu tử này lại còn bày đặt làm nũng với tỷ tỷ: “A tỷ, a tỷ, chút nước canh còn lại trong nồi cho đệ được không?”
Thẩm Lệ Xu lạnh lùng từ chối: “Nước canh còn lại có cả vụn thịt và bã hạt dẻ, vừa đủ để tiểu đệ trộn cháo ăn.”
Tiểu đệ nhà bọn họ đã tròn một tuổi, tuy không cai sữa hẳn nhưng nguồn sữa của mẫu thân rõ ràng không đủ cung cấp, dù sao dinh dưỡng trong sữa mẹ cũng liên quan mật thiết đến lượng thức ăn của người mẹ, Thẩm Từ thị có thể nuôi con đến hơn một tuổi đã là giỏi lắm rồi, quanh đây toàn là bảy tám tháng đã hết sữa cả.
Tiểu tử chỉ uống sữa mẹ không no bụng, dĩ nhiên phải ăn thêm thức ăn dặm, việc này cũng chẳng khác gì thời hiện đại, trẻ nhỏ hết sữa thì cho uống nước cơm, lớn hơn chút thì ăn bột, thịt, trứng.
Thẩm tiểu đệ chủ yếu ăn bột và trứng hấp, sau khi tròn một tuổi cũng bắt đầu ăn cháo, thêm cả hoa quả và rau củ.
Cha mẹ hiện đại làm thức ăn dặm cho con còn phải chú ý ít dầu ít muối, ở thời cổ đại thì chẳng cần lo lắng việc này, dù sao người lớn cũng chẳng đủ muối mà ăn, ai nỡ cho trẻ con ăn thứ đó chứ.
Nồi thịt của Thẩm Lệ Xu tuy có hơi “xa xỉ”, vừa cho xì dầu vừa cho muối nhưng cũng chẳng mặn lắm, để tiểu đệ thi thoảng nếm thử cùng mọi người, nàng thấy cũng chẳng sao.
Thẩm Từ thị cũng thấy vậy, thấy Xu Nương chia thịt cho các đệ đệ, cũng không quên tiểu đệ còn đang bú, bà mỉm cười hài lòng: “Xu Nương cứ để nồi đó, nương ăn xong sẽ đi cho tiểu đệ ăn.”
Ý định thêm món ăn bị phá hỏng bởi tên tiểu đệ phiền phức, Thẩm Tiến Thù chỉ hừ một tiếng rồi thôi, nhanh chóng chạy đến bên cạnh đại ca, gia nhập hàng ngũ ăn như gió cuốn.
Trước đây tiểu tử này tranh không lại các ca ca tỷ tỷ, sẽ dựa vào việc mình nhỏ tuổi nhất mà đi mách cha mẹ, Thẩm Gia Vượng và Thẩm Từ thị cũng quen bảo người lớn nhường trẻ nhỏ, nhưng từ khi Thẩm Lệ Xu đến, thực hiện nguyên tắc chia đều chứ không phải chia theo độ ồn ào, số lần Thẩm Tiến Thù mách lẻo giảm hẳn, đến giờ, dù không được đáp ứng yêu cầu cũng không mè nheo, ngược lại còn ăn ngon lành, chẳng còn bộ dạng mè nheo khóc nháo như trước.
Thấy nó như vậy, Thẩm Từ thị đã chuẩn bị chia thịt trong bát mình cho nó bỗng thấy hơi hụt hẫng, nhưng lại cảm thấy nhị đệ ngoan ngoãn, hòa thuận với các ca ca tỷ tỷ và biểu ca như vậy càng đáng quý hơn, bà cũng không phá vỡ bầu không khí này, gắp miếng thịt gà to nhất trong bát mình cho trượng phu: “Chàng làm việc vất vả, ăn nhiều một chút.”
Thẩm Gia Vượng đương nhiên không nhận: “Nàng còn phải cho tiểu đệ ăn, càng nên bồi bổ.”