Bí Mật Của Hoa Hạnh

Chương 20

Chương 10-3
Một giấc ngủ sâu, tỉnh lại đã là buổi trưa.

Ánh nắng ấm áp chiếu vào, bình thản yên tĩnh như vậy. Đã bao lâu chưa từng có cuộc sống như thế rồi? Hắn không có ở đây ba năm, mỗi một ngày nàng đều buộc mình lớn lên, chính là vì có thể sớm trở lại bên cạnh hắn. Nhưng mà thực sự đón lấy trọng trách này, mới biết đến cỡ nào nặng nề, rốt cuộc cũng hiểu rõ, người nọ đã từng sống khổ cực cỡ nào bất đắc dĩ cỡ nào.

Tất cả đều chỉ là vì thủ hộ, vậy mà trả giá cao, là quá nhiều quá nặng.

"Đang suy nghĩ gì?"

Nàng nghe được một giọng nói ôn hòa, ngước mắt.

Hắn quay lưng về phía mặt trời, ánh mắt sáng như nước sơn, mang theo sự ấm áp nhàn nhạt.

Nhìn hắn, nàng hơi chần chờ, cuối cùng nói: " Muội truyền vị trí Cốc chủ cho Duyệt đại ca."

"Ừ." Hắn khẽ mỉm cười.

"Huynh không phản đối sao?"

"Những năm này tất cả những gì muội làm, ta đều thấy được. Ảnh nhi, muội thực sự trưởng thành rồi. Ta tin tưởng quyết định hiện giờ của muội, đều đã nghĩ sâu tính kỹ."

"Ba năm qua, muội thấy rõ ràng, Duyệt đại ca ở trong cốc rất được lòng người, võ công tài trí đều không thua muội, để Tuyệt Vân Cốc trong tay hắn, muội rất yên tâm." Cắn cắn môi, nhìn hắn, từ từ nói, "Huynh biết, muội cũng không quyến luyến vị trí Cốc chủ. Ở Tuyệt Vân Cốc ba năm, là vì để cho mình trở thành cô gái đủ để sánh vai với huynh. Mà bây giờ, muội cảm thấy đã đủ, cho dù vĩnh viễn không đuổi kịp huynh thì như thế nào? Muội không muốn đợi thêm, chờ đợi thêm nữa muội muốn điên rồi."

"Duyên quân duyên ta duyên chưa dứt, duyên sâu duyên cạn duyên hiểu nhau. Thư của muội, mỗi một phong ta đều đọc, ba năm này, muội đã làm rất khá. Tuyệt Vân Cốc ở trong tay muội phát dương quang đại, sư phụ lão nhân gia trên trời có linh thiêng cũng cảm thấy an ủi."

Nhạn Hành Sơ khẽ mỉm cười, nói tiếp, "Muội vốn là một đứa bé sung sướиɠ, vui buồn tùy tâm, cũng sẽ không suy tính được mất, ta vẫn rất hâm mộ."

"Vậy muội —— có thể lưu lại sao?" Trong ánh mắt có một tia khϊếp ý, sợ hắn cự tuyệt.

"Trong tiểu lâu này, vẫn giữ lại cho muội một gian."

Hoan hô một tiếng nhào qua, ôm chặt lấy hắn.

"Được rồi, đi xuống rửa mặt, chốc lát nữa cùng nhau ăn cơm."

"Vâng" một tiếng, ngoan ngoãn gật đầu.

Chỉ chốc lát sau, tinh thần sảng khoái xuất hiện ở hậu viện, Dung Úc Ảnh vô cùng hứng thú quan sát phòng bếp lò bếp.

"Chớ nhìn, ăn trước một ít trước kẻo đói. Một lát đi Thái Bạch lâu trong thành, mấy món tủ của đầu bếp bên đó cũng không tệ." Nhạn Hành Sơ cười nhạt, đưa cho nàng mấy khối bánh hạnh nhân, đó là mới làm sáng sớm ngày hôm nay.

"À? Tại sao không dùng cơm ở nhà?" Liếc một cái trong thùng nước có một con cá tươi, nhìn lại một chút trên bếp lò đặt dầu muối hành gừng, còn có mấy quả trứng gà. Trong sân trồng rau cải, còn nuôi hai con gà béo. Thấy thế nào cũng có thể làm được một bàn thức ăn ngon phong phú.

Theo ánh mắt của nàng nhìn sang, Nhạn Hành Sơ sợ một trận hết hồn hết vía. Nha đầu này chẳng lẽ muốn. . . . . . ? Cá này là hắn tự tay bắt, vẫn nuôi đến bây giờ, chưa từng bao giờ nghĩ đến lấy nấu ăn. Về phần hai con gà mẹ mập mạp này, là Gà thôn nhân đưa, thật vất vả mới nuôi khỏe mạnh như vậy, hôm nay thế nào cũng phải bảo vệ bọn họ.

Quan trọng nhất là, tay nghề của hắn thật sự chưa ra hình dáng gì, trong ngày thường mình tạm chấp nhận thì không sao, lại không thể để cho nàng uất ức. Sau khi suy tính nhiều lần vẫn cảm thấy đi ra ngoài ăn là tốt nhất.

Vì vậy nói thật, cười xấu hổ nói: " Ảnh nhi, muội biết ta từ trước đến giờ không quen làm những thứ này."

"Không sao, muội sẽ làm." Dung Úc Ảnh nhẹ nhàng nói.

Làm sao có thể? Hắn chần chờ nhìn nàng. Nha đầu đã từng nhếch nhác chạy trối chết từ phòng bếp, bảo hắn có thể có bao nhiêu lòng tin?

Cũng không đi để ý hắn, cuộn tay áo lên, lấy xuống mấy cây rau cải. Lại lấy hai quả trứng gà tới đây. Chỉ chốc lát sau, trong phòng bếp đã bay ra mùi thơm thức ăn.

"Đến, nếm thử một chút." Gắp một miếng vào trong miệng hắn, Dung Úc Ảnh cười hỏi, "Dễ ăn hay không."

"Rất ngon." Thơm mà không ngán, trong mịn màng lộ ra mùi thơm ngát.

"Ừ, huynh thích là tốt rồi." Không uổng phí nàng học lâu như vậy, thõa mãn mỉm cười, Dung Úc Ảnh nói: " ừ, huynh còn muốn ăn cái gì?"

Mắt lại kìm lòng không được nhìn lại đuôi cá trong thùng gỗ, lại liếc qua gà mẹ chạy loạn dưới đất, nói: " không bằng muội làm cá kho tàu đơn giản, lại thêm nồi một cháo gà ăn buổi tối thì sao?"

Đằng hắng một cái, Nhạn Hành Sơ kéo nàng, "Không cần, chúng ta vẫn nên đi ra ngoài ăn."

"Không cần không muốn. Huynh đã không thích cá kho tàu, vậy muội làm món ăn thanh đạm cho huynh, vậy là được chứ?"

"Không thể động cá của ta." Hắn đã nói trước.

"Ừ, nhất định."

"Cũng không thể làm thịt hai con gà béo này để ăn."

Như vậy à? Rất đáng tiếc liếc gà mẹ một cái, gật đầu nói, "Được rồi. Ta chỉ dùng trứng gà vậy được rồi chứ."

Mỉm cười gật đầu, Nhạn Hành Sơ nhường chỗ ngồi bên lò bếp.

Một nồi nước sôi, đánh vào hai quả trứng, đợi đến khi chín năm phần nhanh chóng vung lên, rắc vào hai cây hành lá nhỏ dài cắt nhỏ, thêm gia vị. Cuối cùng, lại lấy một mảnh vỏ trứng cong cong ném vào.

Trứng gà vàng óng, trắng như tuyết, hành lá cắt nhỏ xanh biếc, lại thêm một mảnh vỏ trứng trên mặt nước, một chén súp trứng bình thường lại trông rất đẹp mắt.

Khẽ mỉm cười, Nhạn Hành Sơ nói: " 《 tuyệt cú 》của Đỗ Phủ, quả nhiên cực kì Phong Nhã."

" Lưỡng cá hoàng ly minh thúy liễu, nhất hành bạch lộc thượng thanh thiên. Song hàm tây lĩnh thiên thu tuyết, môn bạc đông ngô vạn lý thuyền.*" Nhìn này phiến nho nhỏ vỏ trứng, Dung Úc Ảnh nói: " hay nhất

còn là một chiếc thuyền nho nhỏ. Ban đầu lúc học làm món ăn này, muội suy nghĩ, nếu có thể chèo thuyền nhỏ này xuống đường đi Giang Nam tìm huynh thì tốt biết bao?"

*Bài “Tuyệt cú” của Đỗ Phủ. Dịch nghĩa: Hai con chim vàng oanh hót trong hàng liễu biếc/ Một hàng cò trắng bay vυ't lên trời xanh/ Trước song cửa ngậm tuyết ngàn năm nủi Tây Lĩnh/ Trước cưa thuyền Đông Ngô từ muôn dặm đến đỗ .

Nhạn Hành Sơ khẽ mỉm cười, lấy ra vỏ trứng này, đặt ở một bên, nói: " bây giờ đã không cần."

Dùng sức gật đầu, Dung Úc Ảnh mỉm cười, "Ừ, không cần."

Một bàn rau xào tầm thường nhất, lại có tên phong nhã vậy, kì thực chỉ là một chén canh đánh trứng gà suông, hai người lại ăn say sưa ngon lành.

Sau một bữa, Nhạn Hành Sơ hoàn toàn có lòng tin với nàng nghề của tay, cảm thấy ngoài uất ức, lại có chút đau lòng. Nữ oa nhi trước mắt, đã từng sợ không kịp tránh phòng bếp, hôm nay lại một tay làm thức ăn ngon như vậy, trong đó cam khổ như thế nào người ngoài có thể hiểu.

Dung Úc Ảnh lại hoàn toàn không để ý tới tâm tư của hắn, thẳng chạy đi giúp hắn thu dọn nhà cửa. Lấy vị trí Cốc chủ của nàng, lại làm lên những chuyện vặt này, lại cũng làm cho ngay ngắn rõ ràng. Trong lòng nàng, chỉ cần có thể làm gì đó cho hắn, nàng đã vui mừng.

Thấy nàng làm vui vẻ, Nhạn Hành Sơ đã không thèm quan tâm nàng, mỉm cười ra cửa, nghĩ muốn đi thu góp một mẻ Hạnh Hoa mới về cất chút rượu mới.

Vậy mà mới đến trong rừng hạnh, lại thấy một bóng người quen thuộc.

Chỉ thấy Hoa Lạc Nguyệt ăn mặc một thân đoản sam, trên vai cõng mộttay nải xinh xắn, lộ vẻ sắp đi xa.

Hắn hơi kinh ngạc, nghênh đón, "Lạc Nguyệt, người này là muốn đi đâu?"

"Công tử. . . . . ." Kêu một tiếng, Hoa Lạc Nguyệt trầm mặc một hồi lâu, nói: " hôm nay, là lúc ta nên rời khỏi rồi."

"Là ta làm hại ngươi." Nhạn Hành Sơ khe khẽ thở dài, nói: " ba năm qua, ngươi vì ta lưu lại trong một cái thôn nhỏ này, ta vô cùng cảm kích."

Năm đó nếu không phải nàng dốc toàn lực cứu giúp, chỉ sợ thương thế của hắn nghiêm trọng hơn, khó mà qua khỏi. Tánh mạng của hắn, coi như là nàng cứu.

"Ta không muốn người cảm kích." Thân thể run nhẹ lên, Hoa Lạc Nguyệt có chút kích động.

Hắn lẳng lặng nhìn nàng, trong khoảnh khác ngắn ngủi lại không biết nên nói những gì.

Nhắm lại mắt, Hoa Lạc Nguyệt chậm rãi giọng nói, "Công tử, nửa đời trước của ngài giao cho Tuyệt Vân Cốc. Mà Lạc Nguyệt là giao cho công tử. Hôm nay Cốc chủ đã tìm tới rồi, là lúc Lạc Nguyệt nên lui thân rồi. Giống như công tử năm đó từng nói, cuộc sống về sau, ta cũng phải để lại cho mình."

"Giang hồ rộng lớn, lui về phía sau trời cao biển rộng, tự mình bảo trọng." Nhạn Hành Sơ vươn tay, ôn hòa nhìn nàng.

Hít một hơi thật sâu, đưa tay dùng sức nắm chặt tay hắn.

"Công tử, bảo trọng."

"Bảo trọng!"

* * * * * * *

Mùng bảy tháng bảy Tú cô nương phải xuất giá rồi.

Bắt đầu từ sáng sớm, Dung Úc Ảnh đã hầu bên cạnh giúp Tú cô nương một tay. Tắm rửa, thay quần áo, phấn thơm, vẽ lông mày, điểm môi, hương nhang lượn lờ ở bên trong, trong gương đồng khắc hoa mặt mũi Trương Tú Lệ càng thấy tinh xảo.

Cài lên một nhánh trâm cài đầu phượng cuối cùng, Dung Úc Ảnh cười nói, "A Tú là tân nương tử đẹp nhất."

"A, tỷ tỷ không cần giễu cợt." Tú cô nương ngượng ngùng hiếm có, đỏ mặt cúi đầu. Chỉ chốc lát sau lại lặng lẽ nâng mắt lên, nhìn vào trong gương một cái, chỉ sợ có chỗ nào không thoả đáng.

Nhìn có chút buồn cười, Dung Úc Ảnh nói: " được rồi, không ai đẹp vượt A Tú đâu. Đi, chúng ta đi ra ngoài đi, đừng làm cho kẻ oan gia kia đợi lâu."

Trùm lên khăn voan đỏ đầy hỉ khí lên cho nàng, dắt tay của nàng, giao nàng vào trong tay hỉ nương chờ ở ngoài cửa.

"Tỷ tỷ. . . . . ." Trong khăn voan , tú cô nương ngập ngừng một tiếng.

Trấn an vỗ vỗ tay của nàng, Dung Úc Ảnh nói: " đi đi."

Nhìn Tú cô nương được hỉ nương một đường dần dần dẫn đi xa, Dung Úc Ảnh khẽ mỉm cười, qua một lát nữa, tân lanng tân nương đang vui vẻ trong nhà chính bái thiên địa rồi, nàng cũng nên mau mau đi qua mới phải.

Đi tới cửa hỉ Đường, nhìn thấy Nhạn Hành Sơ mặc áo khoác lam nhạt, đang mỉm cười nhìn nàng.

Bước nhanh nghênh đón, kéo cánh tay của hắn, Dung Úc Ảnh cười nói, "Thế nào, sao hôm nay không mặc đồ trắng vậy?"

"Ngày hôm nay là tiệc mừng của A Tú." Nhạn Hành Sơ cười nhạt.

Tập tục trong hương lý, phàm là tiệc mừng, kiêng kỵ dùng màu trắng. Hắn là Nhập Gia Tùy Tục thôi.

"Huynh nghĩ chu đáo, đúng chứ?" Lườm hắn, Dung Úc Ảnh cười nói.

"Ngược lại muội đó, ăn mặc còn hỉ khí hơn tân nương tử." quần áo đỏ nhiều năm không đổi này nhìn xa xa giống như một đám may hồng lại giống như lửa.

Âm thầm ngắt hắn một cái, le lưỡi, nói: " quen rồi nha, không phải là muội cố ý giành danh tiếng tân nương tử."

Cầm tay của nàng, Nhạn Hành Sơ cười nói, "Được rồi, đừng tranh cãi. Tân lang tân nương đã đi ra, chúng ta mau ngồi vào vị trí thôi."

"Được." Dung Úc Ảnh ngoan ngoãn gật đầu.

Nhất Bái Thiên Địa!

Nhị Bái Cao Đường!

Phu thê giao bái —— theo người điều khiển chương trình cố ý kéo dài giọng điệu, tân lang tân nương lần lượt quỳ lạy, đứng lên, nữa quỳ lạy. Cuối cùng, chú rễ dắt tân nương bằng dải lụa hồng trong tay, vào trong nhà chính.

"Theo như tập tục của thôn Hạnh Hoa, kế tiếp chính là mời rượu." Nhạn Hành Sơ nói nhỏ.

"Tân nương cũng sẽ đi ra sao?" Dung Úc Ảnh mở trừng hai mắt, hỏi.

"Sẽ cùng nhau ra ngoài."

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau Tú cô nương mặc đồ cưới đi ra. Kéo tay chú rể, đầu tiên nàng đi tới nơi này của Nhạn Hành Sơ, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng giơ lên, rót ly rượu đưa qua, nói: " tiên sinh, đối với thôn Hạnh Hoa mà nói, ân đức của ngài lớn hơn trời. Với a Tú mà nói, ngài là người đời này ta kính trọng nhất. Ly rượu này A Tú trước mời ngài."

Bưng rượu, A Tú nghĩ đến lời phụ thân dặn dò trước khi gả.

"Tú nhi ngươi phải nhớ kỹ, ly rượu thứ nhất này, không kính thiên, không kính địa, không kính cao đường. Kính chính là Nhạn tiên sinh người đã mang thôn Hạnh Hoa một đường từ trong địa ngục ra ngoài."

Thật ra thì, mặc dù phụ thân không nói, ly rượu thứ nhất này, nàng kính cũng sẽ là tiên sinh.

Nhạn Hành Sơ hơi ngẩn ra, ngẩng đầu lên, lại phát hiện ánh mắt của mấy trăm hàng xóm láng giềng cũng nhìn hắn, trong ánh mắt kia có cảm kích, có tôn sùng, càng nhiều hơn là thân thiết.

Cười nhạt, hắn đứng lên, nhận lấy ly rượu uống một hơi cạn sạch. người nhà quê thẳng thắn, từ trước đến giờ không quen khách sáo. Mà đối với tâm ý chất phác như vậy, hắn chỉ có tiếp nhận.

Vui vẻ mà cười , Tú cô nương lại rót một ly rượu, đưa đến trước mặt Dung Úc Ảnh, "Tỷ tỷ, ban đầu ngài đã cứu ta, là ân nhân của A Tú. Chén thứ hai rượu A Tú kính ngài, chúc ngài và tiên sinh sớm ngày định ra lương duyên, cộng hiệu vu phi."

Mặt Dung Úc Ảnh ửng hồng lên, dù thế nào cũng không nghĩ ra Tú cô nương lại dùng một chiêu như vậy. Nhìn Nhạn Hành Sơ một cái, thấy hắn lẳng lặng cúi đầu, giống như không đếm xỉa đến gió êm sóng lặng, không khỏi có chút ảo não. Vậy mà rượu đã đưa đến trước mặt, không uống là không được, vì vậy nhận lấy rượu, cười uống xong, nói: " đa tạ muội muội!"

Tú cô nương cười một tiếng, cúi đầu chào, lúc này mới đi tới bàn khác.

Cứ như vậy nhiệt nhiệt nháo nháo, giày vò đến ban đêm, tiệc mừng mới lúc này tản đi.

Trở về Tiểu Lâu, Dung Úc Ảnh chạy vào phòng, ngơ ngác ngồi ở đầu giường một lúc lâu, bỗng nhiên nhảy lên, kiểm tra toàn bộ gói hành lí nhỏ mình mang tới ban đầu, ôm đi tới trong phòng Nhạn Hành Sơ.

"Ảnh nhi, sao vậy?" Trong phòng, Nhạn Hành Sơ đang pha trà, thấy nàng đi vào hơi kinh ngạc. Nàng bận bịu cả ngày, vốn nên đã nghỉ ngơi mới đúng.

"Huynh biết hôm nay là ngày mấy?" Nàng trừng mắt, hỏi.

"Trừ là ngày A Tú xuất giá, còn có cái gì?" Hắn có chút không hiểu.

Trợn mắt nhìn nàng một lúc lâu, nàng buồn buồn nói: " hôm nay là đêm thất tịch."

"Ừ." Hắn khẽ mỉm cười, chờ nàng nói đoạn sau.

"Khi đó, mẹ nói, hôn sự của chúng ta cũng định vào đêm thất tịch, huynh còn nhớ rõ sao?"

"Nhớ." Nhạn Hành Sơ kéo qua tay của nàng, nói: " hôm nay lúc A Tú mời rượu muội, ta đang suy nghĩ chuyện này. Ảnh nhi, cho ta một vài ngày chuẩn bị, ta sẽ cho muội một hôn lễ náo nhiệt."

"Muội không cần hôn lễ nào nhiệt." Dung Úc Ảnh nhìn hắn, giảo hoạt cười, từng tầng một mở ra trong tay bao gồm, nói: " muội chỉ muốn huynh cúi đầu một cái về phía thiên địa là tốt rồi."

Mở cái bọc ra, là hai bộ hỉ bào mạ vàng thêu Phượng, ánh nến chiếu vào Phượng Hoàng màu vàng kia dường như muốn phóng lên cao, thẳng lên chín tầng mây.

"Muội đang nghĩ cái gì?" Hắn hé mắt, nhìn hành động bất thường của nàng.

Lại thấy Dung Úc Ảnh hai ba cái đã khoác đồ cưới lên người, lại giũ mở một kiện hỉ bào khác chụp đến trên người hắn.

Nhạn Hành Sơ cũng không ngăn cản, mặc cho nàng tùy giày vò, chỉ nhìn nàng như có điều suy nghĩ.

Đẩy cửa sổ ra, khiến ánh trăng chiếu vào, Dung Úc Ảnh quỳ xuống phía trăng sáng, nói từng chữ từng chữ, "Ông trời ở trên cao, đất lành bên dưới, Dung Úc Ảnh nguyện gả cho Nhạn Hành Sơ làm vợ, đời này kiếp này, không xa không rời."

Một hồi lâu, phát hiện bên cạnh một chút động tĩnh cũng không có, nàng ngẩng đầu lên, dùng sức trừng mắt liếc hắn một cái.

Thật là hồ đồ! Nhạn Hành Sơ thầm nghĩ, vậy mà nhìn ánh mắt khát vọng của nàng, trong lòng mềm nhũn.

Vì vậy học nàng quỳ xuống, nói: " ông trời ở trên cao, đất lành bên dưới, Nhạn Hành Sơ nguyện cưới Dung Úc Ảnh làm vợ, đời này kiếp này, không xa không rời."

Cái quỳ này, vốn là có chút miễn cưỡng, dù sao trong đáy lòng hắn, hôn nhân gả cưới là đại sự cuộc đời, đâu thể nào như trò đùa vậy, uất ức nàng. Vậy mà nói ra từng chữ lời thề này, lại trang trọng như vậy, cuối cùng lúc nói không xa không rời, bốn chữ này lập tức giống như cây ghim ghim vào trong lòng.

Ngày mai, nên đi chuẩn bị một chút. Đồ cưới tuy là có sẵn, những Kim Ngân đồ trang sức kia cũng không thể thiếu, trở lại, còn phải mời hỉ nương, mở tiệc cưới mà nói, thôn Hạnh Hoa nhiều hàng xóm láng giềng như vậy, chỉ sợ ở phải trăm bàn mới đủ. Còn có cũng muốn mời sư nương tới, nếu lúc lập gia đình cao đường không có ở đây, đối với Ảnh nhi mà nói luôn là tiếc nuối.

Minh Nguyệt nhô lên cao, Nhạn Hành Sơ nghĩ ngợi.

Mà Dung Úc Ảnh nghĩ lại là, hai ngày trước thấy ám hiệu của Tuyệt Vân Cốc

ở Dương Châu, chỉ sợ Duyệt đại ca sẽ tới. Một năm đã đến, ban đầu Duyệt đại ca chỉ nói thay nàng trông coi Tuyệt Vân Cốc một năm. Nếu như hắn chợt không muốn làm vị trí cốc chủ này, những ngày vui vẻ của nàng kia không phải là xong rồi.

Cho nên, ngày mai nhất định phải quấn Nhạn, lúc này rời đi một thời gian thôi. Ừ, cảnh tượng Giang Nam xinh đẹp nàng đã nhìn hết rồi, lần này nên đi nơi nào đây?

Phải đi khắp nơi chốn phồn hoa Kinh Thành này, hay là Vân Nam Đại Lý bốn mùa như mùa xuân, hay là xem người Hồ nuôi thả ngựa trên vùng thảo nguyên quan ngoại rộng lớn.

Ừ, bất kể bao lâu, chỉ cần có hắn làm bạn là tốt rồi.