Chương 27
Nhã Bửu cúi đầu, giống như đứa làm chuyện xấu chuyện.“Bây giờ là thời đại gì rồi, trong điện thoại thể sao? Chuyện đó còn phải giáp mặt mới, em là cố ý kéo dài, Đường Nhã Bửu?” Bùi Giai đen mặt nhìn.
Nhã Bửu vội vàng lắc đầu: “ cũng biết rõ là nói chuyện trong điện thoại rất khó mở lời mà, hơn nữa do em sai trước, nếu đổi lại là, có thể nói chuyện chia tay ở trong điện thoại?”
Bùi Giai bị Nhã Bửu chọc giận đến nỗi sắc mặt sầm xuống, nhưng mà cũng thể phủ nhận chuyện nói.
“Gửi một tin nhắn chia tay, tình huống cụ thể tuần sau giáp mặt nói rõ.” Bùi Giai lùi về phía sau bước.
“Làm sao có thể được, như vậy ảnh hưởng đến công tác của Martin.” Nhã Bửu đồng ý.
“Em lại sợ ảnh hưởng công tác của?” Giọng Bùi Giai lạnh lùng.
“Nhưng em biết phải làm sao?” Ánh mắt nhìn van nài, kỳ thực mới là người chịu dày vò nhất trong chuyện này.
Bùi Giai đứng lên,: “Bắt cá hai tay cũng phải là chuyện tốt. Chúng ta sẽ gặp mặt trong vòng một tuần, cũng cần điện thoại cho, chờ em nói lời chia tay rồi hãy liên lạc với.”
Nhã Bửu còn có thể cái gì, chỉ có thể gật gật đầu.
Bùi Giai đứng trước mặt Nhã Bửu ước chừng ba mươi giây, cũng hành động gì tiếp theo. cảm thấy mình thật mất mặt, còn cũng thèm nhìn sắc mặt của.
Bùi Giai rồi, đồ ăn ngoài được đem tới, Nhã Bửu thở dài tiếng, lãng phí, ngồi xuống chuẩn bị dùng cơm. Tuy rằng Nhã Bửu hiểu được quyết ̣nh của Bùi Giai nhưng trong lòng vẫn miễn cưỡng khó chịu, cảm thấy nói chuyện thật đơn giản, đối với chuyện tình này bắt đầu yên, cũng cảm thấy Bùi Giai quan tâm đến, “tình ” đối với quá mức đơn giản, khó tránh khỏi một số cảm giác hụt hẫng.
Nhã Bửu ức chế chống cằm suy nghĩ, những bạn gái trước của liệu có giống hay?
Nhớ tới chia tay, Nhã Bửu lại nghĩ tới Triệu Vũ Hinh, lúc đó còn suy nghĩ vì sao lại có người phụ nữ nói lời chia tay với Bùi Giai, thời ước chừng đã có suy nghĩ khác.
Nhã Bửu vừa ăn cơm thì nghe thấy tiếng chuông cửa, theo mắt mèo nhìn ra, thấy Bùi Giai đứng ở cửa. Nhã Bửu mở cửa, có chút ngạc nhiên, nhưng biết lúc này nên hỏi.
Nhã Bửu tiến lên lay cánh tay Bùi Giai, kéo vào trong: “, chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
Bùi Giai liếc mắt nhìn Nhã Bửu cái, liền tùy ý để kéo vào bàn ăn. Nhã Bửu ngoan ngoãn gắp đồ ăn cho Bùi Giai, sắc mặt mới hòa dịu lại.
Sau khi dùng cơm, Nhã Bửu muốn dọn dẹp, yên lặng nhìn Bùi Giai vài lần, sau đó tới phòng khách.
“Đường Nhã Bửu, em cứ như vậy bỏ?” Bùi Giai nhìn chén dĩa bàn.
Nhã Bửu dùng ánh mắt đáng thương nhìn Bùi Giai, hai tay tạo thành hình chữ thập ở trước ngực, vểnh môi: “Ngày mai sẽ có dì giúp việc tới dọn dẹp.” Nhã Bửu nhìn thấy trong mắt Bùi Giai là ba chữ đồng ý, giơ bàn tay ra khoe, móng tay được sơn rất đẹp. chỉ có đôi chân vũ công, còn có bàn tay của người nghệ sĩ.
Nào biết Bùi Giai cũng thương hoa tiếc ngọc: “ rửa chén. Chờ khi nào em và hắn ta chia tay, sẽ đến lượt dọn dẹp.”
“Vì sao?” Nhã Bửu gắt giọng, thậm chí còn nũng nịu: “Bùi tiên sinh, đúng là biết thương hoa tiếc ngọc.”
Bùi Giai cười lạnh tiếng: “Đối với bạn của người khác, vì sao phải thương, tự nhiên muốn tận lực áp bức mới là bản sắc của gian thương.”
Thì ra Bùi tiên sinh là người thù dai, Nhã Bửu hoài nghi về những thông tin tạp chí viết về.
Sau khi Nhã Bửu vất vả rửa xong bát dĩa, còn chưa kịp ngồi xuống đã nhìn thấy Bùi Giai tắt TV đứng lên: “ phải rồi.”
Nhã Bửu biết trong lòng vẫn còn để ý đến chuyện của và Mã Hoài Viễn, cho nên cũng giữ lại, đưa đến cạnh cửa, mở miệng: “Xin lỗi.” Chỉ tại tính cách dứt khoát của tạo thành cục diện này.
“Nếu cảm thấy có lỗi, bây giờ hãy gửi tin nhắn, hoặc gọi điện thoại cho hắn ta.” Bùi Giai lẳng lặng đứng trước cửa, khẩn thiết nhìn.
“ ra người cần nhận lời xin lỗi phải là Martin.” Nhã Bửu cúi đầu.
Lời của thành công đem sắc mặt vốn hòa dịu của ai kia bức thành Bao Hắc Tử(1).
(1) Bao Hắc Tử: Bao công nổi tiếng là vị quan thanh liêm, chấp pháp nghiêm minh, khϊếp sợ quyền uy hay vị nể tư tình, ông có làn da đen nên người đời thường gọi ông là Bao Hắc Tử.
“Đường Nhã Bửu, em khá lắm!”
Ngày thứ hai Nhã Bửu luyện múa xong liền về nhà, chỉ cảm thấy căn hộ bây giờ quá trống rỗng, trước kia chưa bao giờ có cảm giác này, từ khi Bùi Giai ở đây hai ngày, khi chỉ có mình, đã cảm thấy hoang vắng.
Nhã Bửu thở dài tiếng, đây đúng là thói quen tốt, hơn nữa thói quen này cũng hình thành quá nhanh rồi. Nhã Bửu ngẫm nghĩ, trực tiếp xoay người xuống lầu lái xe trở về nhà họ Đường.
Mã Hoài Viễn gọi điện thoại lại cho, còn chỉ cảm thấy hổ thẹn: “Martin, chờ trở về chúng ta chuyện được?”
“Nhã Bửu, chuyện gì xảy ra?” Mã Hoài Viễn hỏi.
“Marin, em xin lỗi, em......”
Mã Hoài Viễn ngắt lời Nhã Bửu: “Được, đợi trở về chúng ta bàn lại. Từ ngày mai trở rất bận rộn, có thời gian điện thoại cho em.”
Nhã Bửu thở dài ngồi giường, chắc Mã Hoài Viễn đại khái đoán được điều muốn, trong lòng Nhã Bửu cảm thấy khó chịu, lúc trước đồng ý quen với Mã Hoài Viễn, sự là chuyện nghiêm túc, nhưng bây giờ lại thất tín rồi.
Hai tuần sau Mã Hoài Viễn mới trở về, Nhã Bửu lái xe đến sân bay đón ta.
“Nhìn gầy quá.” Nhã Bửu cười.
“Nhớ?” Mã Hoài Viễn cười nói kéo eo Nhã Bửu qua, cúi đầu hôn lên trán, cứng ngắc muốn né tránh, lại bị Mã Hoài Viễn dùng sức ôm.
“Alleria, mỗi giờ mỗi khắc đều nghĩ đến em.” Mã Hoài Viễn nhìn Nhã Bửu, cúi đầu ̣nh hôn môi.
Nhã Bửu quay đầu tránh thoát: “Martin, chúng ta cần chuyện.”
“Vừa trở về hơi mệt, ngày mai chúng ta bàn lại được?” Mã Hoài Viễn cau mày hỏi.
“Được. nghỉ ngơi trước rồi ngày mai điện thoại cho em.” Nhã Bửu lái xe đưa Mã Hoài Viễn về nhà.
đường lái xe trở về đoàn múa, khi lái ngang qua ngân hàng quốc tế Hoàn Cầu, nghiêng đầu nhìn quảng trường mùa xuân bên kia, tiếp tục nhấn ga lái tới phía trước. Sau hai tuần liên lạc, tâm trạng của đã khá hơn nhiều, và Mã Hoài Viễn chia tay cũng phải do Bùi Giai, chỉ là có tình cảm với Mã Hoài Viễn, nên cũng muốn trì hoãn hạnh phúc tương lai của ta.
Tầng 55 ngân hàng quốc tế Hoàn Cầu, Lisa nhìn Vic oán giận: “Ông chủ gần đây thế nào?” Lisa quay đầu hỏi thăm Vic.
“Vẫn thường xuyên nhìn di động, chờ đợi điện thoại của ai đó. Haiz, nhìn thấy ông chủ lo âu như vậy, người như tôi cũng chịu nỗi.” Vic nhìn Lisa liếc mắt cái, lạnh lùng thốt lên: “ nhiều chuyện thật đấy, phái PR cho công ty là đúng.”
Lisa mỉa mai: “ đây là cũng bị giày vò đến biếи ŧɦái rồi hả?”
***
Bùi Giai lúc này nhìn di động, thám tử tư gửi đến tin tức giờ trước, Đường Nhã Bửu vẫn chưa chịu gọi điện cho.
Bùi Giai nghĩ, vẫn là nên tắt màn hình.
Nhã Bửu vừa ngừng xe đã nhận được điện thoại của Bùi Giai: “Dạ?”
“Tên kia trở về rồi?” Giọng Bùi Giai cách sóng điện truyền tới, vẫn như cũ lãnh đạm ngạo mạn.
“Dạ.” Nhã Bửu đáp.
“ chuyện chưa?” Bùi Giai nhẫn nại kìm chế tức giận.
“Vẫn chưa.”
“Đường Nhã Bửu!” Bùi Giai cơ hồ rống tên: “Em ́ níu kéo cái gì?”
Nhã Bửu cầm điện thoại cách lỗ tai: “ ấy bảo hơi mệt, ngày mai sẽ điện thoại lại.”
“Em ở đâu, tới đón.” Bùi Giai khẳng định là dám mở miệng, đối phương lại muốn dùng biện pháp kéo dài thời gian.
“Em ở đoàn múa, vẫn tập luyện.” Nhã Bửu.
“Tập xong thì gọi điện thoại cho.” Bùi Giai.
Nhã Bửu “Dạ” tiếng, cúp điện thoại. Kỳ thực hai tuần liên lạc Nhã Bửu cho rằng Bùi Giai chỉ muốn quen qua đường, nhưng hôm nay nhận được điện thoại của lại cảm thấy nghiêm túc. Nhưng tình thật kỳ lạ, hai tuần liên lạc có phải trở nên xa lạ? Mặc dù tình huống của bọn họ có phần đặc biệt, hoặc là có lẽ đã nhưng cách nào chấp nhận hành vi và sự độc đoán của, đây gọi là giả tạo sao?
Sau khi tập xong, Nhã Bửu cũng chưa gọi điện cho Bùi Giai ngay, cùng người trong đoàn ra ngoài ăn cơm, bởi vì quá ồn ào nên nghe thấy tiếng di động reo, trở về nhà họ Đường mới nhìn thấy năm cuộc gọi nhỡ.
“Ở đâu?” Giọng Bùi Giai hề tức giận, điều này khiến cho Nhã Bửu nhõm., mỗi khi ở cùng Bùi Giai cảm thấy rất áp lực, Bùi Giai là loại người cao cao tại thượng, ngoài việc tức giận thì chỉ có tức giận mà thôi.
“Ở nhà cha mẹ.” Nhã Bửu.
“Vì chờ em mà đến giờ vẫn chưa ăn cơm.” Giọng nói bình tĩnh trần thuật.
Nhã Bửu hề cảm thấy kiêu ngạo, nói: “Em cùng người trong đoàn ra ngoài ăn cơm, nghe thấy điện thoại của, ở đâu?”
“Nhà em.” Bùi Giai.
Trong đầu Nhã Bửu lập tức ra hình ảnh thê lương của Bùi Giai, từ giường ngồi dậy: “Chờ em, em sẽ trở về ngay.”
Bùi Giai phờ phạc ỉu xìu “Ừ” tiếng. Sau khi cúp máy khóe miệng nhàng nhếch lên, nắm chìa khóa bàn, lái xe từ ngân hàng quốc tế Hoàn Cầu đến căn hộ của.
Lúc Nhã Bửu đến, Bùi Giai quả nhiên như suy đoán, tay bỏ trong túi quần tựa người vào cửa, cà vạt biết ném ở đâu, ̉ áo sơ mi mở rộng, tóc cũng rối bời, hình ảnh tao nhã có phần suy sụp chỉ khiến cho người ta si mê và đau lòng.
“Vì sao chờ ở đây?” Nhã Bửu oán giận.
“Nếu quả thật có người chủ động đưa chìa khóa cho, cần đứng đây chờ.” Bùi Giai tiếp nhận chìa khóa ở trong tay Nhã Bửu.
Nhã Bửu phớt lờ những lời này: “Em gọi đồ ăn ngoài cho được, muốn ăn sushi hay là món gì?” Nhã Bửu bắt đầu bấm số điện thoại.
“Có thuốc bao tử?” Bùi Giai ôm dạ dày hỏi.
Nhã Bửu ngẩn người: “ đau bao tử? Em mua cho thuốc cho.” Nhã Bửu xong liền cầm chìa khóa toan tính bước.
“ cần, rót cho ly nước ấm là được.” Bùi Giai ngăn cản Nhã Bửu.
Nhã Bửu nghe lời đổ nước, lại gọi điện thoại kêu đồ ăn ngoài, từ trong tủ lạnh rót thêm ly sữa ấm đưa cho: “Uống sữa lót bụng.”
Bùi Giai nhìn Nhã Bửu liếc mắt cái, tiếp nhận ly sữa uống ngụm.
Từ trước đến nay chỉ thấy đàn ông uống rượu hoặc cà phê, đàn ông uống sữa nhìn rất đáng, quả thực Nhã Bửu tin vào mắt mình, đưa tay đến gần bụng: “Còn đau?”
“Được rồi, em ít giận một chút.” Bùi Giai bắt được tay Nhã Bửu, cúi đầu hôn nhẹ lên trán, rồi hôn đến lông mày, mắt, chóp mũi, sau đó là môi.
Bọn dựa sát vào nhau, lông mi của đều chạm vào mặt, giống như lông chim khảy khảy tiếng lòng của.
Hai người hôn nhau cuồng nhiệt, nếu có tiếng chuông cửa vang lên, phỏng chừng ngày hôm sau dì giúp việc lại phải tẩy rửa sofa. Nhã Bửu mở miệng khẽ thở gấp, đỏ mặt đem nút áo cài lại.
“Sao em ngốc thế, còn chưa biết cách thở trong lúc hôn nhau?” Bùi Giai cười, đứng dậy mở cửa.
“Ai có kinh nghiệm bằng chứ?” Trong lời có chút ghen tuông.
Bùi Giai thanh toán tiền, xách đồ ăn đến bàn, Nhã Bửu chuẩn bị chén dĩa cùng ngồi xuống.
“ tích lũy kinh nghiệm nhiều như vậy còn phải để dạy em sao?” Bùi Giai lấy sushi đã chấm mù tạc đưa vào miệng.
Mù tạc cay đến độ kí©ɧ ŧɧí©ɧ chảy nước mắt, lúc này cũng dám há mồm, chỉ có thể nín thở ăn hết, Nhã Bửu che miệng, chảy nước mắt tức giận chỉ vào Bùi Giai.
nhéo nhéo khuôn mặt: “Biết rồi, biết em cảm động rồi nhưng cũng đừng cảm động đến chảy nước mắt.”
Đầu sỏ gây nên tội trạng cư nhiên còn cười hả hê, chờ khi Nhã Bửu bình tĩnh lại, cả giận: “Bùi Giai, chấm nhiều mù tạc như vậy để làm gì?”