Sủng Em Đến Nghiện

Chương 9-1

Lô Nguyệt Nguyệt mất ngủ rất nhiều ngày, gương mặt cũng trũng xuống, người cũng gầy đi trông thấy,die»ndٿanl«equ»yd«oncô không muốn cho mẹ thấy mình như vậy, nên không đi tới nhà họ Lăng nữa, dĩ nhiên, cô không còn mặt mũi vào nhà họ Lăng.

Lô Nguyệt Nguyệt xảy ra chuyện gì, Tô Tô có thể đoán được một chút, nhưng không phải là hoàn toàn hiểu, nhưng mà,die»ndٿanl«equ»yd«onkhi cô hỏi Lô Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt cái gì cũng không nói, chỉ khóc.

Tô Tô bị cô làm cho có chút nổi nóng, nắm cổ của cô lay động nói: "Nguyệt Nguyệt, cậu đừng chà đạp mình nữa,die»ndٿanl«equ»yd«onkhông ăn cơm cũng không ngủ, dù người làm bằng sắt cũng không chịu nổi ! Đi, tớ dẫn cậu đi tìm Lăng Thiệu."

"Tớ không đi." Lô Nguyệt Nguyệt ôm cột ở mép giường,die»ndٿanl«equ»yd«on"Tớ không còn quan hệ gì với anh ấy. . . . . . Tớ........tớ đã mất anh ấy rồi. . . . . ."

Tô Tô nói không động Lô Nguyệt Nguyệt, trong lòng cũng khó chịu, Nguyệt Nguyệt luôn vui vẻ, sung sướиɠ giống như con chim nhỏ,die»ndٿanl«equ»yd«onnhưng hôm nay như vậy, thật sự là làm cô đau lòng không dứt.

Bộ dáng như vậy qua một tuần lễ, Lô Nguyệt Nguyệt nói chuyện điện thoại với mẹ, cô muốn biết mẹ có khỏe không;die»ndٿanl«equ»yd«onmà trên thực tế, nhà họ Lăng không có chuyện gì xảy ra, mẹ sống rất tốt, cái gì cũng không biết, Nguyệt Nguyệt cũng yên lòng, như vậy là tốt rồi, ít nhất sự hy sinh của cô là đáng giá.

Lúc Lô Nguyệt Nguyệt định cúp điện thoại,die»ndٿanl«equ»yd«onlại nghe được lời tự nhủ của mẹ: "Chỉ là, gần đây Đại Thiếu Gia ngã bệnh, không ăn cơm, cũng không biết là có phải mình làm ăn không ngon hay không. . . . . ."

"Ưmh. . . . . . Mẹ, người làm cơm là ăn ngon nhất!die»ndٿanl«equ»yd«onNgười. . . . . . . . . Người phải giữ gìn thân thể." Lô Nguyệt Nguyệt cúp điện thoại, phát hiện trong lòng bàn tay của mình đều là mồ hôi, cô thở thật sâu, nhớ tới lời cuối cùng của mẹ, trong lòng bắt đầu khó chịu.

Không nên có bộ dáng này,die»ndٿanl«equ»yd«onkhông nên có bộ dáng này. . . . . . Anh là người bạc tình, sẽ quên mình rất mau, sau đó tìm người con gái kết hôn rồi sống chết mới đúng. . . . . . Lăng phu nhân không phải đã nói rồi sao, chị Hạ Dung Dung mới xứng đôi anh ấy?

Nhưng cô đã đánh giá cao về mình, nghe được tin tức của anh, Lô Nguyệt Nguyệt bắt đầu đứng ngồi không yên,die»ndٿanl«equ»yd«onhình ảnh luôn lặp lại trong đầu cô, đều là mặt mũi tái nhợt của anh.

Lúc Tô Tô trở lại, nhìn thấy Lô Nguyệt Nguyệt đang ngây ngốc, không khỏi tức giận, "Tại sao lại là dáng vẻ nửa chết nửa sống?die»ndٿanl«equ»yd«onNguyệt Nguyệt, bộ dạng cậu như thế này là làm cho ai nhìn? Bây giờ Lăng Thiệu không có ở đây, cái gì anh ta cũng không nhìn thấy! Nguyệt Nguyệt. . . . . ."

Tô Tô còn muốn nói nhiều, thì thấy đến Lô Nguyệt Nguyệt đứng lên, vội vã chạy ra bên ngoài, trong đầu lúc này cô chỉ có một ý nghĩ,die»ndٿanl«equ»yd«oncô muốn gặp Lăng Thiệu, cô không muốn anh gặp chuyện không may!

Nhưng cô vừa đến cửa nhà họ Lăng, thì do dự! Lỡ cô gặp được Lăng phu nhân thì phải làm thế nào?

Vừa lúc đó, cô nhìn thấy Lăng phu nhân kéo một cô gái xinh đẹp đi ra, cô ấy cao quý ưu nhã, mặc quần áo diễm lệ,die»ndٿanl«equ»yd«onđi giày cao gót từ từ lắc lắc, cô đứng từ xa, không dám đến gần, trong lòng bắt đầu nghĩ, cô ấy tên gì? Là Hạ Dung Dung sao?

Cô nhìn cô gái kia một cái, vừa liếc nhìn mình, chính mình cả đời đều không thể biến thành người chói mắt như cô ấy sao?

Lô Nguyệt Nguyệt nhìn thấy hai người bọn họ ngồi lên một chiếc xe con đi, mới yên lòng vào cửa nhà họ Lăng,die»ndٿanl«equ»yd«onnhưng cô còn chưa đi vào, thì nghe bảo vệ đang gọi cô: "Lô Nguyệt Nguyệt, phu nhân phân phó. . . . . ."

"Tôi…...tôi có đồ đưa cho mẹ của tôi." Trên trán Lô Nguyệt Nguyệt ra chút mồ hôi, bởi vì khẩn trương cùng quẫn bách, sắc mặt của cô đỏ một chút.

"Tôi sẽ chuyển cho cô!"

"Không, cám ơn, tôi có mấy lời muốn nói với mẹ tôi." Lô nguyệt tháng nói dối, trong lòng bắt đầu gấp .

"Xin cô đi theo tôi." Tính tình bảo vệ dễ chịu nên dẫn cô đi theo một đường mòn, Lô Nguyệt Nguyệt không cam tâm tình không nguyện theo sát ở phía sau anh ta, đang định len lén chạy mất,die»ndٿanl«equ»yd«onthì nghe được lời nói lạnh nhạt của bảo vệ: "Xin Lô tiểu thư đừng làm khó tôi."

Lô Nguyệt Nguyệt nghĩ nên làm thế nào mới tốt, thì thấy một người đàn ông xuất hiện trước mặt bọn họ,die»ndٿanl«equ»yd«onLô Nguyệt Nguyệt đã gặp qua vài lần người đàn ông này, ông là quản gia nhà họ Lăng, ông cười mị mị nói: "Lô tiểu thư tới, là tới gặp mẹ của cô sao?"

Lô Nguyệt Nguyệt nhìn ông mà gật đầu một cái, người đàn ông kia lại nói: "Lô tiểu thư, mời cô đi theo tôi!"(3T: Há há, tới rồi, tới rồi, “thiên thần” tình yêu, mau dẫn LNN đi gặp LT đi )

Lô Nguyệt Nguyệt chần chờ một chút, theo bản năng liếc nhìn bảo vệ, thì nghe được quản gia nói với bảo vệ: "Thế nào, không yên lòng với tôi?"

Bảo vệ không dám nói thêm gì,die»ndٿanl«equ»yd«onxoay người rời đi.Quản gia tiếp tục đưa cô đi, tới một đường mòn có ngã rẽ, đột nhiên thay đổi phương hướng, Lô Nguyệt Nguyệt đang muốn mở miệng hỏi,die»ndٿanl«equ»yd«onthì nghe thấy ông nhỏ giọng nói: "Gần đây thiếu gia bệnh nặng, mà phu nhân nghiêm cấm bất luận kẻ nào đến gần thiếu gia, hiện tại cô đi dọc theo con đường này, cuối đường, chính là phòng của thiếu gia, những người khác đã bị tôi kêu đi rồi."

"Ưmh. . . . . . Tôi tới gặp mẹ tôi." Lô Nguyệt Nguyệt lấy cớ.

Bên môi quản gia mang theo một chút nụ cười, "Lô tiểu thư, thiếu gia rất quan tâm cô, cô phải đi gặp cậu ấy một lần đi, cậu ấy hiện tại rất suy yếu."

Quản gia còn muốn nói thêm,die»ndٿanl«equ»yd«onnhưng Lô Nguyệt Nguyệt đã chạy đi theo hướng ông chỉ, trên mặt quản gia lộ ra một tia an ủi, "Thiếu gia, có lẽ như vậy sẽ làm cậu vui vẻ một chút."

Lô Nguyệt Nguyệt chạy đến trước phòng, đứng trước cửa mà hít một hơi thật sâu, cô không gặp người bên trong đã lâu,die»ndٿanl«equ»yd«onhôm nay cách một bức tường, anh đang bên trong, cô ở bên ngoài, cảm giác này lại phong phú đến thế.