Tưởng Hy Thuần càng cảm thấy Tô Lạc vừa đáng thương vừa đáng yêu, vội vàng nắm tay Tô Lạc, tay kia kéo Tô Mục, dẫn cả hai đến bàn ăn.
"Lạc Lạc à, năng lực giác tỉnh của con đã được kiểm tra ra hướng gì chưa?"
Tưởng Hy Thuần mỉm cười, gắp thức ăn cho Tô Lạc, "Để đến lúc đó, con có thể nhờ anh trai con huấn luyện thêm."
Tô Lạc ngượng ngùng cảm ơn, khẽ mím môi:
"Vẫn chưa, nhưng thầy cô nói là thuộc dạng tấn công… Con cũng không hiểu lắm, nhưng miễn sao có thể bảo vệ ba mẹ là tốt rồi."
Tô Lạc giả vờ vô tình nhìn về phía Tô Đăng một lần nữa, không ngờ Tô Đăng vẫn đang ăn đồ ăn.
Có phải giả vờ không nghe thấy không?
Tô Lạc trong lòng tức giận, nhưng vẫn phải giữ nụ cười.
Không sao, hắn có năng lực giác tỉnh, còn Tô Đăng thì không. Dù thế nào, Tô Đăng cũng không thể so với hắn.
“Loại tấn công rất tốt! Tô gia chúng ta sắp có thêm một nhân tài tấn công nữa rồi.”
Tô Bắc Sơn không tiếc lời khen ngợi.
Ông nhìn Tô Mục, hiếm khi cười một cái: “Có cơ hội thì phải dẫn Lạc Lạc huấn luyện, không chừng sau này sẽ là đội trưởng đội Bốn.”
Tô Lạc mỉm cười nhẹ, trong lòng đã dâng lên cảm giác vô cùng hưng phấn.
Hắn đương nhiên biết sức mạnh cường đại của năng lực giác tỉnh tấn công.
Với khả năng tấn công mạnh mẽ và chỉ số giác tỉnh cao, từ trước đến nay chỉ có người có năng lực tấn công mới có cơ hội trở thành đội trưởng phân đội của Cục Xử lý Dị Thường.
Nhưng điều khiến Tô Lạc cảm thấy thoải mái hơn là nụ cười của Tô Bắc Sơn, cùng với việc Tô Mục sẽ huấn luyện hắn. Cảm giác như mình vươn lên vượt qua Tô Đăng khiến hắn cảm thấy ưu việt.
Tô Lạc cười ngọt ngào hơn, nói với Tô Mục: “Cảm ơn anh trai…”
Nhưng chưa kịp nói xong, Tô Mục đã ngắt lời: “Không cần, ba, con còn phải huấn luyện Đăng Đăng, không có thời gian huấn luyện người ngoài.”
Nụ cười của Tô Lạc cứng lại trên mặt, hắn nghiến chặt răng.
Hắn không nghe nhầm chứ? Tô Đăng?
Tô Đăng cũng ngẩng đầu lên, biểu cảm khó hiểu.
Chắc chắn là cậu nghe nhầm rồi.
Công việc huấn luyện nghe có vẻ mệt mỏi, sao lại có liên quan đến cậu.
Cậu không muốn.
Tưởng Hy Thuần cũng nhìn Tô Mục một cách nghi ngờ: “Tiểu Mục, con có nhầm không vậy? Em con không có năng lực giác tỉnh, dạy cũng vô ích, con nên dạy Lạc Lạc mới phải.”
Tô Bắc Sơn cũng nhíu mày: “Từ lúc nào con lại thân thiết với em con như vậy? Con muốn dạy nó, nó có thể chẳng nghe lời con đâu, bao nhiêu năm rồi con không về, chắc con không biết nó khó chịu đến mức nào.”
Câu chuyện lại quay về Tô Đăng, Tô Bắc Sơn nghiêm nghị gọi tên Tô Đăng, nhưng Tô Đăng vẫn không phản ứng.
Tô Đăng vẫn đang chăm chú ăn đồ, miếng sườn xào chua ngọt ngay trước mặt cậu, màu sắc hấp dẫn, tỏa ra mùi thơm ngọt ngào, là món yêu thích của cậu.
Cậu thành thạo dùng đũa gắp hai miếng sườn, đưa vào miệng, đôi mắt lập tức sáng lên, ăn giống như một con chuột hamster nhỏ.
Ngon quá!
Thức ăn của con người thật là ngon!
Đến khi Tô Bắc Sơn lại đập bàn, Tô Đăng mới ngẩng đầu lên, ánh mắt ngây thơ và hoang mang: ?
Tô Đăng bị làm gián đoạn bữa ăn, vẻ mặt lười biếng chẳng có sức lực: “Có chuyện gì không?”
Người này là ai nhỉ?
Ừm, không nhớ rõ, nhưng trông có vẻ rất tức giận.
“Đặt đũa xuống! Lễ nghi chúng ta dạy con đâu rồi?” Tô Bắc Sơn tức giận, không thể kiềm chế nổi, “Đừng để khi đi học, người ta nói con chỉ biết ăn, không làm được gì cả.”
Tô Lạc trong lòng thầm vui mừng, nhưng vẻ mặt lại tỏ ra sợ hãi vô tội: “Ba đừng mắng Đăng Đăng, đều là lỗi của con, con không nên vì năng lực giác tỉnh của mình mà quá vui mừng. Đăng Đăng là em ruột của anh Mục, huấn luyện cậu ấy là đúng rồi, con không sao đâu.”
“Ba đừng giận, Đăng Đăng xuất phát điểm thấp, cần phải cố gắng nhiều hơn, con đã quen tự tìm hiểu rồi, không sao đâu.”