Mạt Thế Trọng Sinh Chi Phản Kích Đi, Thiếu Niên!

Chương 30: Mãi đến khi, không bao giờ rời đi nữa

Đêm đen dày đặc đúng hạn kéo đến, bóng dáng của Lâm Tử Hiên cuộn thành một đoàn nho nhỏ ở trong bóng tối, phảng phất như sẽ tùy thời mà biến mất.

Dịch Hạo Thiên mở cánh cửa giữa phòng của hai người ra, anh chậm rãi đi tới bên giường. Dưới ánh trăng, dung nhan của An Thần càng lộ ra vẻ tái nhợt, yếu ớt đến mức chịu không nổi một kích, hô hấp như có như không giống như vào một giây kế tiếp sẽ lập tức đình chỉ.

“Em sẽ không rời khỏi anh, có đúng hay không, Tiểu Thần?” Ngón tay của Dịch Hạo Thiên vuốt ve lên làn da của An Thần, sau đó chạm đến khóe môi mềm mại của cậu.

Mềm mại giống như trong tưởng tượng vậy, vẻ mặt Dịch Hạo Thiên có hơi biến đổi, giống như là đang mỉm cười. Đột nhiên, tay anh nhoáng lên một cái, xuất hiện một chiếc ly thủy tinh, bên trong ly là phần nước trong suốt.

Anh uống một ngụm, sau đó cúi người xuống, cẩn thận kề sát vào miệng An Thần, môi đối môi, miệng đối miệng, đưa nước vào trong khoang miệng của đối phương, có một sợi chỉ bạc chảy xuống từ đôi môi của hai người, lộ ra vẻ ái muội không gì sánh được, Dịch Hạo Thiên cũng không thèm quản, đối với anh mà nói, bây giờ có thể đút cho Tiểu Thần bao nhiêu thì cứ đút.

Kết thúc một ngụm này, anh còn chưa thỏa mãn mà liếʍ liếʍ lên cánh môi mềm mại của An Thần, thật muốn cứ như vậy mà hung hăng chà đạp một phen mới được, thế nhưng không được, hiện tại An Thần quá yếu ớt.

Ngay sau đó, Dịch Hạo Thiên đút hết toàn bộ nước còn dư lại từng chút từng chút một.

“Tiểu Thần…” Dịch Hạo Thiên không ngừng mổ vài cái lên môi cậu, đè thấp thanh tuyến, lộ ra lực từ mê người, “Nước này là để giúp em cải thiện thể chất, chờ đến khi em thích ứng, anh liền có thể dẫn em cùng đi vào. Đến lúc đó…”

Đến lúc đó, nhất định sẽ có biện pháp. Cho nên, Tiểu Thần, không thể không nghe lời, tuyệt đối không thể lại bỏ lại một mình đại ca.

“Bằng không, anh sẽ để toàn bộ thế giới đến chôn cùng, Tiểu Thần…” Dịch Hạo Thiên phát ra một tiếng cười khẽ, phảng phất như đang nhìn một chú sóc con nghịch ngợm, anh cọ cọ lên chóp mũi của An Thần.

Một màn bình thường như vậy lại hết lần này tới lần khác cứ khiến cho người khác cảm thấy có một luồng hàn khí vọt từ gan bàn chân đến thẳng trong tim, sống lưng phát lạnh từng trận, đến nổi làm cho người ta thấy kinh khủng.

Nam nhân này, không phải anh ta đang nói đùa! Anh ta có thực lực hơn nữa lại càng có năng lực này.

Lời Trầm Đán nói được Đường Văn Triết truyền đạt nguyên vẹn lại cho Dịch Hạo Thiên, Dịch Hạo Thiên gật đầu, ý bảo nghe được, nhưng lại không tỏ chút thái độ nào cả.

Anh cúi đầu xoa xoa lên mái tóc mềm hồ hồ của An Thần, cất giọng nói lạnh như băng: “Từ hôm nay trở đi, ở đây, buổi tối cấm vào.”

“Hơ, vâng!” Không rõ nguyên nhân, nhưng Đường Văn Triết biết, lúc này cũng không phải là thời điểm thích hợp để thắc mắc, nhất định là Hạo ca phải giúp An Thần làm gì đó. “Em sẽ thông báo cho mọi người.”

Buổi tối, khi mặt trời vừa khuất bóng, Dịch Hạo Thiên lại một lần nữa xuất hiện ở trong phòng của An Thần, anh cẩn thận ôm lấy thân thể An Thần, cảm giác được Tiểu Thần rất nhẹ đến mức không thể nào tin nổi?

Xem ra, chờ đến khi em ấy tỉnh lại, nhất định mình phải hảo hảo chăm bón mới được, trách không được cứ luôn cảm thấy gần đây nhóc con này gầy đi không ít.

Thân ảnh của hai người nhoáng lên một cái, sau đó liền biến mất ở bên trong phòng. Cũng không phải bước nhảy không gian, mà chỉ là đơn thuần biến mất thôi.

Nếu như lúc này An Thần có thể bảo trì thanh tỉnh, tuyệt đối sẽ cảm thấy không thể nào tin được rồi nhảy dựng lên một cái.

Giờ này khắc này, Dịch Hạo Thiên đang ôm lấy An Thần đứng ở trong một cái không gian. Cái không gian này bất đồng với cái kho hàng kiểu phong bế kia của An Thần, ở đây có trời, có mây, có nước, có đất, thậm chí còn có một mảnh cây cối xanh rờn.

Dịch Hạo Thiên ôm lấy An Thần bước thẳng qua bãi cỏ đi tới cạnh dòng suối, dựa vào mấy tảng đá tròn trịa thấp thấp ở bên bờ. Đầu tiên là anh cẩn thận thả An Thần vào trong suối, đặt cậu ngồi lên một phiến đá, sau đó anh cũng tự mình nhảy xuống.

Dòng suối này có tên là dược tuyền, có hiệu quả bồi bổ thân thể, xúc tiến tuần hoàn, có đôi khi còn có thể trị liệu vài vết thương nhẹ.

Các cơ quan ở bên trong thân thể An Thần phi thường yếu ớt, Dịch Hạo Thiên không thể làm gì khác hơn là lấy nước suối ra đút cho cậu từng chút từng chút trước, chờ đến khi thân thể cậu thích ứng mới dám dẫn cậu tiến vào, trực tiếp thả xuống suối.

“Tiểu Thần, nhất định em sẽ khá hơn thôi.” Một lần nữa Dịch Hạo Thiên ôm lấy Tiểu Thần vào lòng, cọ cọ lên mái tóc mềm hồ hồ của cậu, không biết có phải nhờ được ngâm nước suối hay không mà làn da tái nhợt của An Thần đã có chút đỏ ửng nhàn nhạt.

Hai người đều mặc quần áo mà ngâm suối, lúc này do bị dòng nước thấm ướt nên toàn bộ quần áo đều dán vào thân thể, thập phần khó chịu.

Dịch Hạo Thiên không nói hai lời, bắt đầu cởi hết toàn bộ quần áo vốn không tính là nhiều lắm ở trên người An Thần ra, thẳng đến khi cởi xong cả cái qυầи ɭóŧ cuối cùng rốt cục anh mới chịu dừng lại, chỉ là cái tay kia vẫn cứ sờ tới sờ lui trên người An Thần, thủy chung cũng không có ý muốn ngừng tay.

Lúc sờ đến vùng đan điền của An Thần, bỗng nhiên tay của Dịch Hạo Thiên dừng lại, chân mày khẽ nhíu, anh dùng ánh mắt nghi hoặc liếc mắt nhìn về phía An Thần đang hôn mê.

Cái này là… Tiên pháp? Tiên quyết!

Thì ra, sau khi An Thần bị trọng thương rồi hôn mê thì Quy Nguyên Quyết trong cơ thể cậu liền tự động vận hành, một mực cẩn thận tu bổ tinh thần lực hỗn loạn bất kham của An Thần.

Thế nhưng, bởi vì bản thân Quy Nguyên Quyết cũng không được trang bị công năng tu bổ, công dụng lớn nhất của nó chỉ là dùng để tu luyện, cho nên, công hiệu tu bổ của nó cứ như lấy muối bỏ biển, nên mới không có biểu hiện rõ ràng.

Dù vậy, quả thực nó cũng đã tận lực, bằng không chỉ với chuyện bọn Trầm Đán bó tay chịu trói, mấy ngày nay cái gì cũng không làm, An Thần sớm đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.

Nói đầy đủ chính là, tuy rằng Quy Nguyên Quyết không thể giúp An Thần trị liệu hoàn toàn nhưng cũng có thể giúp cậu giữ lại một hơi thở.

Tuy vậy cách vận hành của tiên pháp này lại hết sức đặc thù, đó là nó dùng dị năng bất đồng với thân thể, căn bản là không ở một trên quỹ đạo, cho nên người bình thường sẽ không phát hiện ra được. Thế nhưng hiện tại, Dịch Hạo Thiên lại phát hiện, mặc dù chỉ là một tia rất mỏng manh, nhưng thật sự đúng là vận hành tiên pháp, anh thập phần xác định.

Bởi vì trong cơ thể của anh cũng có một bộ tiên thuật tên là Mục Huyền Bí Quyết, là khi mở ra cái không gian thì nó tự động xuất hiện trong ý thức của anh (quà tặng kèm?), bất quá bộ Mục Huyền Bí Quyết này cũng không có nói sâu về chuyện sau khi thăng cấp tiên thuật thì sẽ như thế nào, chí ít hiện nay mà nói, Dịch Hạo Thiên phát hiện nó cũng có chút công hiệu trên phương diện trị liệu.

Hơn nữa có cái dược tuyền này, Dịch Hạo Thiên lại một lần xác định, công hiệu chủ yếu của cái không gian này chính là hệ chữa trị, hiện tại đưa An Thần tiến vào đương nhiên là có thể giúp em ấy trị liệu tốt hơn.

Nếu có thể dùng Mục Huyền Bí Quyết giúp Tiểu Thần trị liệu… Ánh mắt Dịch Hạo Thiên Nhãn trầm xuống, bỗng nhiên anh có một cái suy nghĩ, chính là anh có thể thử biện pháp song tu, chỉ cần có thể hoàn toàn hòa làm một thể với Tiểu Thần, Mục Huyền Bí Quyết cũng có khả năng tiến vào trong thân thể Tiểu Thần, như vậy không những có thể giúp trị liệu Tiểu Thần, hơn nữa anh còn có thể hoàn toàn chiếm lấy Tiểu Thần.

Chỉ mới nghĩ như vậy một chút thôi, cái ý niệm này cứ như cỏ dại sinh trưởng tốt mà không thể ức chế việc nó mọc tràn lan ra.

Tiểu Thần, em sẽ không trách ca, có đúng hay không?

Hô hấp của Dịch Hạo Thiên chậm rãi biến trầm, dưới đáy mắt mờ mờ ảo ảo lộ ra một tia độc chiếm dục điên cuồng, ngón tay thon dài chậm rãi trượt qua tấm lưng trơn bóng ở phía sau của thiếu niên, sau khi dừng lại tại khe mông, không nhanh không chậm xoa nắn nó.

Chính là chỗ này sao? Dịch Hạo Thiên rũ mắt, ngưng thần nhìn vào đôi môi mềm mại lộ ra một tia hồng nhạt, anh nhịn không được cúi người xuống, khẽ xoa rồi cắn lên, chậm rãi cọ sát, dùng môi lưỡi của mình từng chút từng chút một mà phác họa ra một độ cong hoàn mỹ.

Chiếm lấy em ấy! Công phu của ngón tay không chậm, nếp gấp màu hồng nhạt được ngâm trong nước suối đã sớm bị anh xoa nắn đến mềm mại, cả người An Thần giống như là một con cá không xương, nằm ở trong l*иg ngực của Dịch Hạo Thiên, tùy ý anh lăn qua lăn lại.

Đúng vậy, nên tiến vào! Dịch Hạo Thiên cũng cảm giác được, lão nhị nhà mình đã trở nên thẳng tăm tắp, một bộ dáng dấp đang vận sức chờ phát động, bất quá, xem ra hẳn là anh nên giúp Tiểu Thần khuếch trương một chút trước đã.

Anh yêu Tiểu Thần, anh điên cuồng muốn chiếm lấy Tiểu Thần, thế nhưng, đó cũng không có nghĩa là anh muốn thương tổn đến thân thể của Tiểu Thần.

Cũng không nỡ. Khóe môi Dịch Hạo Thiên nhếch lên, lộ ra một độ cong quỷ dị, đáy mắt lóe ra ánh sáng khác thường. So với Dịch Hạo Thiên lãnh tĩnh, nghiêm túc của bình thường hoàn toàn chính là một trời một vực.

Dịch Hạo Thiên ôm lấy thân thể của An Thần đặt lên trên đùi của mình, Tiểu Hạo Thiên vừa vặn đặt lên phần bụng của đối phương.

Được rồi, nếu như lúc sau Tiểu Thần thức tỉnh, muốn chạy trốn thì phải làm sao bây giờ? Vẻ mặt Dịch Hạo Thiên vừa chuyển, sau đó liền nhìn lướt qua bối cảnh thiên địa trong không gian.

Nếu như An Thần không thể tiếp thu tình yêu của mình, anh cũng không ngại nhốt Tiểu Thần vĩnh viễn ở lại chỗ này, để mỗi ngày em ấy chỉ có thể nhìn đến mình, để thân thể của em ấy bắt đầu quen thuộc với mình trước, mãi đến khi, không bao giờ rời đi nữa.