Vật Rơi Tự Do

Chương 3

Ngày đó, Kiều Tê cứ theo lẽ thường cùng Trương Nhược Chanh tự học ở thư viện, Hội Thể dục có việc nên Trương Nhược Chanh đi trước một bước.

Thông thường vừa đến 9 giờ Trương Nhược Chanh sẽ thúc giục Kiều Tê trở về ký túc xá, bởi vì cô ấy mỗi đêm đều phải cùng Thư Lãng ở Hội Thể dục chơi game.

Ngày đó không có Trương Nhược Chanh nhắc nhở Kiều Tê, đến khi xung quanh thư viện dần vắng vẻ Kiều Tê mới kinh ngạc phát hiện đã đến thời gian thư viện đóng cửa, cô vội vàng thu dọn đồ đạc rời khỏi, bước nhanh đi vào bóng đêm.

Kiều Tê đến dưới ký túc xá đang muốn đi lên bậc thang, dư quang thoáng nhìn thấy bóng người một cao một thấp ôm nhau nghiêng ngả lảo đảo đi về phía rừng cây ở sau ký túc xá.

Chỉ cần liếc mắt một cái Kiều Tê từ hai thân ảnh đang dây dưa kia đã nhận ra Khúc Ức Hành.

Lúc ấy đã gần đến 10 rưỡi, ký túc xá đóng cổng tắt đèn vào 11 rưỡi. Nhưng do dự một lát Kiều Tê vẫn đem bước chân đã bước lên bậc cầu thang thu trở về, cất bước đi theo hai người họ.

Đằng sau kí túc xá nữ có một hoa viên nhỏ, bên trong bày rải rác mấy thiết bị tập thể hình đối diện còn lại là tầng tầng lớp lớp rừng cây, hoa viên chỉ cách đường cái một đoạn.

Nơi này là phía tây trường học gần thời gian tắt đèn là nơi hẻo lánh ít người đến, chỉ còn lại thiết bị có tập thể hình bên cạnh ánh đèn đường mờ nhạt làm cho nơi này càng thêm tối tăm.

Kiều Tê từ trước đã nghe Trương Nhược Chanh nói, buổi tối các cặp đôi thường xuyên ở chỗ này làm chút chuyện xấu hổ. Nhưng Kiều Tê đối với chuyện này không quan tâm lắm, cô cũng không tới nơi này.

Lại không nghĩ rằng Trương Nhược Chanh nói những người đó, còn bao gồm Khúc Ức Hành.

"A......"

Kiều Tê vừa rón ra rón rén đến gần thiết bị tập thể hình thì nghe thấy trong rừng đối diện truyền đến một tiếng rêи ɾỉ.

"Nhẹ một chút ... Nhẹ một chút .... Ức Hành!"

Là Tô Văn.

Kiều Tê chưa bao giờ nghe thấy âm thanh như vậy từ cô ấy, có chút kì quái không nói rõ, lại khiến người ta mặt đỏ tai hồng .

"Nhẹ một chút?"

"Anh thấy em không phải rất thoải mái sao?"

Kiều Tê nghe thấy giọng nói khàn khàn trầm thấp của Khúc Ức Hành. Kiều Tê cũng chưa bao giờ nghe qua anh có ngữ điệu như vậy: "Lại kêu dâʍ đãиɠ nữa đi."

Ở trong tiếng thở gấp đứt quãng của Tô Văn, Kiều Tê nghe thấy Khúc Ức Hành nói: "A, hôm nay là nội y ren màu đen?"

"Anh rất thích."

Lần đàu tiên Kiều Tê nghe được Khúc Ức Hành dùng âm thanh như vậy nói chuyện, trong nháy mắt chân cô đã mềm.

Đây không phải học trưởng lúc mới gặp cười ôn nhu giúp cô ngăn bóng rổ lại, cũng không phải hội trưởng Hội Bí thư nghiêm túc lúc phỏng vấn hay khi mở họp.

Bây giờ đứng ở đối diện trong rừng cây đang nói chuyện là cô chưa bao giờ gặp qua, thậm chí chưa bao giờ nghĩ tới, Khúc Ức Hành lại là người con trai tràn ngập du͙© vọиɠ như thế.

Kiều Tê nguyên bản thích chính là Khúc Ức Hành ôn nhu, Khúc Ức Hành hiện tại bày ra bộ dáng khác hoàn toàn với cô biết trước đó, bạo ngược và tìиɧ ɖu͙©, cô chưa từng nghĩ đến.

Nhưng Kiều Tê không những không cảm thấy hình tượng của Khúc Ức Hành sụp đổ, ngược lại du͙© vọиɠ ở đáy lòng bị Khúc Ức Hành kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy khiến trái tim cô đập thình thịch giống như đang đánh trống reo hò cùng hạ thân tê ngứa tất cả đều rõ ràng, cô tưởng tượng mình giống như Tô Văn bị Khúc Ức Hành đoạt lấy, bị Khúc Ức Hành xâm phạm.

Kiều Tê rốt cuộc bất động, cũng không nghĩ tới chuyện rời đi, cô không thỏa mãn với việc chỉ nghe âm thanh của Khúc Ức Hành, cô ngơ ngác ngồi ở trên thiết bị tập thể hình, xuyên thấu qua khe hở ở giữa bụi cây nhìn về phía chỗ tối tăm.

Hai bóng người ở bên cạnh một cây thấp.

Chỉ thấy bóng người cao kia một chút lại một chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ thân thể, bóng người thấp hơn ngực lộ ra một mảng da thịt màu trắng, đang bị Khúc Ức Hành nắm trong tay thưởng thức.

Kiều Tê tựa sát vào thân cây, kiệt lực đem đôi mắt mở to hết cỡ, cô nhìn đầu hai người dựa gần vào nhau, tưởng tượng ra đầu lưỡi của Khúc Ức Hành giao triền với Tô Văn như thế nào, lại như thế nào ra vào trong miệng Tô Văn.

Người con trai mà mình yêu thầm đang cùng nữ sinh khác thân thiết, Kiều Tê thấy một màn như vậy vốn nên khổ sở.

Nhưng cô tò mò, thân thể của cô bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ lên tầng tầng run rẩy. Cô giống như người chết đói một lần lại một lần dùng đôi mắt miêu tả hình dáng của Khúc Ức Hành.

Hạ thể lại truyền đến một trận co rút khiến Kiều Tê biết chính mình ướt.

Kiều Tê cũng biết ở chỗ này nhìn lén không phải việc quân tử nên làm nhưng cô không khống chế được. Cô xem qua nhiều AV như vậy, đều không mang đến kí©ɧ ŧɧí©ɧ bằng việc nhìn Khúc Ức Hành và Tô Văn ở hiện trường phát sóng trực tiếp.

Cô tựa hồ nhìn thấy bàn tay Khúc Ức Hành ban đầu đặt ở sau cổ Tô Văn sau lại chậm rãi rời xuống phía dưới, một đường tiến vào trong váy của Tô Văn. Cùng lúc đó, đôi tay rũ ở bên người Kiều Tê cũng tự giác học theo động tác của Khúc Ức Hành dò xét đi xuống.

"A~."

"Ưm a~"

Kiều Tê phát ra một tiếng rên ngắn ngủi, bị âm thanh của Tô Văn che đi.

Đầu ngón tay cô run rẩy, khát vọng, từ bên ngoài quần đi vào, chạm vào đáy vải dệt qυầи ɭóŧ.

Quả nhiên nơi đó đã ướt đẫm.

Dùng ngón tay ấn một chút âm đế, Kiều Tê liền cảm thấy chính mình muốn đạt tới cao trào. Tay cô như bị điện giật mà rụt trở về, lại quay lại ở bên cạnh môi âʍ ɦộ ấn lại ấn.

Kiều Tê một bên xoa ấn môi âʍ ɦộ, một bên nhìn hai bóng người dưới đèn đường, nghe trong không khí mơ hồ có tiếng thở dốc của Khúc Ức Hành, tưởng tượng người bị anh ấn ở trên cây là chính mình.

"Đêm nay đừng trở về." Khúc Ức Hành một bên xoa nắn Tô Văn, một bên hỏi cô ta: "Được không?"

Kiều Tê nhớ tới Trương Nhược Chanh nói qua tin đồn hai người thuê phòng, không tự giác nín thở chờ đợi Tô Văn trả lời.

"Nhìn cá con, ở kia bơi qua bơi lại, bơi qua bơi lại, em đối với anh......"

Di động trong ví đột nhiên vang lên, trong lòng Kiều Tê cả kinh, luống cuống tay chân lấy di động ra. Tim cô đập như nổi trống, ngón tay cũng run rẩy, ấn vài lần mới tắt được cuộc gọi

"Nhìn cá con......"

Không đợi Kiều Tê kịp thở phào, tiếng chuông mới vừa bị tắt lại vang lên.

Một lần nữa cắt đứt, yên lặng.

Hai người trong rừng cây đối diện hiển nhiên đã chú ý tới động tĩnh bên này. Một trận âm thanh không tốt vang lên, sau đó chỉ nghe Tô Văn mắng: "Biếи ŧɦái."

Tiếng nói không lớn, giọng nói lại không thèm che lấp một chút khinh thường.

Sau đó, phía đối diện truyền đến tiếng bước chân.

Lúc này cô biết càng chạy trốn sẽ càng trực tiếp bại lộ dưới ánh mắt bọn họ, đầu óc Kiều Tê trống rỗng, tay chân lạnh lẽo cuộn tròn ở sau bụi cây, đôi mắt cô trừng lớn nhìn màn đêm vô biên trước mắt, tiếng bước chân càng ngày càng gần, một chút lại một chút đánh vào trái tim cô, Kiều Tê khó khăn nhắm mắt lại, tuyệt vọng chờ đợi chuyện sắp xảy ra.

Bỗng nhiên, Kiều Tê nghe được giọng nói của Khúc Ức Hành, giọng nói đã khôi phục ôn hòa bình tĩnh:

"Chúng ta đi ra ngoài thôi."

Tiếng bước chân ngừng lại, Kiều Tê mơ hồ nghe thấy Tô Văn lẩm bẩm vài câu, có vẻ như không tình nguyện, Khúc Ức Hành lại dỗ dành, cuối cùng Tô Văn mới nghe theo, đi theo Khúc Ức Hành hướng ra bên ngoài trường vừa đi còn vừa nũng nịu: "Có người nhìn lén đó, anh đừng như vậy, đáng ghét......"

Kiều Tê không còn tâm tư đi xem bọn họ tiếp tục, nghe thấy tiếng bước chân dần dần đi xa, cô rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra.

Trương Nhược Chanh lại gọi điện thoại đến. Kiều Tê bắt máy .

Muộn như vậy cũng chưa thấy Kiều Tê trở về, lại bị ngắt máy hai lần Trương Nhược Chanh còn tưởng rằng cô gặp chuyện gì bất trắc, biết cô chỉ ở trường học tản bộ sau đó liền mắng cô một trận.

Kiều Tê thất thần nghe, trong đầu quanh quẩn câu nói của Tô Văn: "Biếи ŧɦái".

Ngồi xổm tại chỗ hồi lâu, tay chân lạnh lẽo dần dần ấm trở lại cô mới có thể đứng dậy, thong thả đi về phía cửa lớn của ký túc xá. Cất bước gian nan, hạ thân và qυầи ɭóŧ cọ xát mang đến một cảm giác dính nhớp ướŧ áŧ không ngừng nhắc nhở cô sự việc phát sinh vừa rồi

Đúng vậy.

Kiều Tê tự sa ngã mà nghĩ... cô chính là một kẻ biếи ŧɦái.

===