Chỉ đọc vài câu, mặt Tiết Nam Đồ đã đỏ bừng, ngay cả gương mặt lạnh lùng thường ngày cũng không giấu nổi vẻ lúng túng:
“Cô ấy thực sự nói như vậy à?”
“Còn giả được sao?”
Hạ Kiều Phi hớn hở đáp.
“Đồ ca, bất ngờ chưa? Kinh ngạc không? Chị Li đúng là có con mắt nhìn người!”
Rất nhiều người chỉ thấy khuôn mặt Tiết Nam Đồ đã nghĩ là hết, nhưng An đại tiểu thư lại nhìn thấu được tài năng của anh. Đó không phải là chuyện đơn giản.
Nhưng trong lòng Tiết Nam Đồ lại có cảm xúc phức tạp.
Anh và An Li vốn là hàng xóm. Từ lúc An Li còn bé, mẹ anh đã thường xuyên bế anh—lúc đó chỉ mới tám tháng tuổi—qua nhà cô chơi. Sau đó, cả hai cùng học chung mẫu giáo, tiểu học, rồi cấp hai. Nếu tính kỹ, bọn họ mới thực sự là “thanh mai trúc mã.”
Chỉ là khoảng cách về thành tích giữa hai người quá lớn nên vòng bạn bè của họ dần không giao nhau nữa. Sau này, anh đi du học, cô lại chủ động liên lạc với anh. Khi đó, anh còn lạ lẫm với ngôn ngữ nước ngoài, rất buồn chán, may mà có An Li trò chuyện qua mạng, giúp anh dịch thuật tài liệu học tập.
Lúc mọi người nghĩ anh bị Tiết gia bỏ rơi, An Li không khinh thường anh mà còn hỏi thăm, quan tâm. Cô thậm chí muốn chuyển tiền cho anh, nhưng anh tất nhiên từ chối. Dù nghèo khó thế nào, anh cũng không dùng tiền của phụ nữ.
Sau này, anh về nước để “xem mắt” mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên mà tiến triển.
Tiết Nam Đồ vốn định giữ kín mọi thứ, chờ khi phòng làm việc có thành tích, xoay chuyển danh tiếng rồi mới công khai mối quan hệ. Không ngờ họ Cố lại phiền phức, chọc giận An Li, phá hỏng kế hoạch của anh.
Ai, vị hôn thê của anh mọi thứ đều rất tốt, chỉ có một điểm: cô là kiểu người yêu đương cảm tính, không chịu nổi khi nghe người khác nói xấu anh. Với tính cách xúc động như vậy, nếu gặp phải đàn ông tồi thì phải làm sao đây?
Cũng may, cô gặp được anh.
Trong lòng Tiết Nam Đồ ngọt ngào và tự hào, nhưng ngoài miệng lại cằn nhằn:
“Chỉ là đính hôn thôi mà, làm ầm lên khắp nơi như thế, ra thể thống gì.”
“Đồ ca, không phải nói An đại tiểu thư mắt cao hơn đầu, không thèm để mắt đến phàm phu tục tử sao? Anh làm thế nào khiến cô ấy đổ gục vậy?” Hạ Kiều Phi tò mò hỏi.
“Đừng nói bậy. Một cô gái ưu tú thì phải bị nói là kén chọn, kiêu ngạo, sao không tự nhận là mình không xứng với người ta?”
Tiết Nam Đồ lườm Hạ Kiều Phi, rồi nói tiếp:
“An Li tính cách rất tốt, cô ấy là kiểu người thiện lương, đơn thuần, thậm chí có phần hơi ngốc.”
Ánh mắt Tiết Nam Đồ tối lại, lóe lên một tia lạnh lẽo:
“Chính vì quá đơn thuần, nên mới hay bị mấy thứ người mượn danh, bám lấy để kiếm lợi.”
Giờ thì anh đã trở lại, mọi ruồi muỗi tốt nhất nên tránh xa!
“Còn về phần tôi…” Tiết Nam Đồ trầm ngâm, rồi chậm rãi nói:
“Có lẽ cô ấy bị vẻ bề ngoài xuất sắc của tôi cuốn hút, nhưng điều làm cô ấy không thể cưỡng lại chính là linh hồn vượt trội của tôi.”
Vừa xuống máy bay, Tiết Nam Đồ đã bị vị hôn thê làm cho ngỡ ngàng. Mãi đến khi lên xe, anh mới hoàn hồn.
Hạ Kiều Phi vừa lái xe vừa hỏi:
“Đồ ca, công việc bên kia thế nào? Nói chuyện với Steve ổn thỏa rồi chứ?”
“Ừ, xong cả rồi. Chúng ta chỉ cần làm một ca khúc thôi.”
Steve là một đạo diễn nổi tiếng ở Mỹ, hiện đang quay một bộ phim bom tấn siêu cấp. Anh ta cần một bài hát để làm ca khúc chủ đề quảng bá mạnh mẽ, tìm tới lui cuối cùng cũng chọn được đội của Tiết Nam Đồ. Lần này, Tiết Nam Đồ bay qua chỉ để sản xuất bản demo, vì công việc thu âm phải thực hiện bên kia. Chính vì thế, dạo này anh phải liên tục bay qua bay lại giữa trong và ngoài nước.
Thực ra, ban đầu Steve muốn giao toàn bộ phần âm nhạc của bộ phim cho phòng làm việc của Tiết Nam Đồ phụ trách. Nhưng việc đó đòi hỏi anh phải làm việc sát sao với đoàn phim trong thời gian dài. Mà đợt này, vì chuyện đính hôn đang cận kề, anh không thể dành trọn thời gian để tham gia nên đã lịch sự từ chối. Dù Steve tỏ ra rất tiếc nuối, cả hai vẫn hẹn sẽ hợp tác vào lần sau.