Rổ Rá Cạp Được Thì Cạp Đi

Chương 11: Ngoại truyện

1. Trên và dưới

Thẩm Nam thuộc dạng uke, nhưng không hẳn là uke thuần chủng, chỉ là chưa bao giờ thử làm seme thôi.

Cậu cũng từng thảo luận với Mạc Bắc về vấn đề này. Mạc Bắc cũng quyết đoán, tỏ ý nếu Thẩm Nam muốn thử xem thì y cũng không ngại.

Thẩm Nam cũng không phải là không muốn thử, nhưng mà cậu ngượng à~

Chỉ cần hơi tưởng tượng cảnh Mạc Bắc nằm dưới người cậu, cặp chân săn chắc thon dài mở rộng ra, đôi mắt trong vắt sáng ngời nhìn cậu, là cậu lại cảm thấy mình sắp sửa xuất huyết não ngay lập tức.

Ngượng nhưng vẫn thèm, Thẩm Nam bèn dùng kế.

Chuốc Mạc Bắc say bí tỉ.

Thằng bé này, tửu lượng kém, dễ say, say rồi thì ngoan vô cùng.

Thẩm Nam nhìn y cười nham nhở, níu níu tay thỏ thẻ: “Mình làm đi.”

Mạc Bắc chớp chớp mắt, rồi ôm hôn cậu.

Trước tiên là liếʍ liếʍ quanh miệng, rồi dùng miệng bịt miệng nè, đẩy lưỡi vào, cắn cắn, cuốn lưỡi Thẩm Nam vào ‘cọ sát’, đi một vòng quanh vòm miệng, sau đó ‘đếm’ từng cái răng một. Thẩm Nam nghĩ, có thể là do lưỡi mình không dài bằng lưỡi y (?) cho nên chẳng thể nào chống đỡ nổi, đành mặc y thừa thắng xông lên hết mυ'ŧ lại cắn. Miệng hai người giờ đều đầy mùi rượu mơ ngòn ngọt, man mát. Hôn tới hôn lui, hôn cho đến độ cậu cũng sắp say luôn rồi.

Hôn đủ rồi, Mạc Bắc bắt đầu cắn cắn cằm Thẩm Nam, lại vừa mυ'ŧ vừa hôn lần lần xuống, mài mài răng chút xíu ở hầu kết, tay thì cứ lượn đi lượn lại ở cổ với lưng cậu. Thẩm Nam ngửa cổ, thoải mái đến độ mắt híp hết cả lại, hoàn toàn chẳng biết mình đã bị lột sạch sẽ rồi bị đè lên giường từ lúc nào. Mà cậu cũng lười chẳng muốn nghĩ nữa, dù sao thì hai bàn tay kia cũng khéo léo bỏ xừ, làm trò gì cũng dễ như chơi.

Quan hệ với Mạc Bắc dễ chịu cực kỳ. Chẳng phải là do kỹ năng trên giường của y cao siêu thế nào, mà là vì y cực để ý đến bạn tình, biết làm cách nào để cho cậu thoải mái. Những ngón tay đầy vết chai, thon dài, linh hoạt, vuốt ve, xoa bóp, đè ép, gãi gãi, nắn nắn, sờ sờ, đi đến đâu phê đến đó.

Tay Mạc Bắc cứ từ từ đi xuống, miệng ngậm lấy đầu v* Thẩm Nam cắn nhẹ một phát, du di không nỡ rời đi. Giọng Thẩm Nam khản cả đi: “Đừng cắn!” Ngay lập tức, Mạc Bắc ngoan ngoãn nhả ra, chuyển thành dùng đầu lưỡi mân mê vòng quanh rồi dùng sức mυ'ŧ vào. Một bàn tay dính đầy chất bôi trơn tìm đến phía sau ấn ấn vài cái rồi đưa hai ngón tay vào trong bắt đầu chuyển động.

Thẩm Nam toàn thân run rẩy. Trong lúc mơ mơ màng màng cậu vẫn còn nhớ kỹ, hôm nay cậu muốn nằm-trên. Vươn tay ôm lấy cổ Mạc Bắc, rướn môi muốn hôn một cái, lại bị y ôm ngồi thẳng dậy, một cái gì đó nóng bừng, cháy bỏng đâm xuyên qua thân dưới của cậu.

Thẩm Nam dựa hẳn vào người Mạc Bắc. Cú đâm đó khiến toàn thân cậu run lẩy bẩy, phần thân thể từ eo trở xuống mềm nhũn, hai tay ôm lấy cổ Mạc Bắc kêu: “Không phải…” Người vừa động đậy, eo đã bị ôm lấy, đè xuống. Thẩm Nam ‘ư’ một tiếng, nước mắt bắt đầu rơi.

“A… không phải…” Thẩm Nam cắn vai Mạc Bắc, rêи ɾỉ. Điểm kɧoáı ©ảʍ liên tiếp bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, rốt cuộc Thẩm Nam cũng chẳng chịu nổi nữa, nước mắt rơi lã chã. Cậu đấm thùm thụp vào người Mạc Bắc hét lên: “Sai rồi… A… Không… không phải như thế… Ưm…”

Mạc Bắc dừng lại, gật đầu, hôn lên đôi mắt Thẩm Nam, liếʍ sạch những giọt lệ trên mặt cậu, sau đó nâng chân cậu lên, xoay người Thẩm Nam lại, đặt cậu nằm sấp xuống giường.

Thẩm Nam không phải thích các tư thế quan hệ từ phía sau cho lắm, nhưng từ gáy đến phần xương cụt, gần như toàn bộ lưng cậu đều là khu vực nhạy cảm. Hơn nữa với tư thế kiểu này, Mạc Bắc vô cùng hưng phấn. Cho nên, chỉ một lúc sau, Thẩm Nam chẳng thể thốt nên được câu nào, chỉ có thể thỉnh thoảng nức nở vài tiếng yếu ớt.

Dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bắn lên thành trực tràng lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu xạ thêm một lần nữa, phải một lúc lâu sau Thẩm Nam mới khống chế được phần thân dưới đang run lẩy bẩy của mình. Nhìn Mạc Bắc, Thẩm Nam kháng nghị, giọng nói đều đã khản đặc lại: “Không phải làm như thế! Anh muốn nói, em nằm yên đó, để anh nằm-trên!”

Cặp mắt sáng ngời của Mạc Bắc chớp chớp, rồi y gật gật đầu, ngoan ngoãn nằm xuống.

Thẩm Nam vừa rên hừ hừ vừa xoay cái thân thể chỗ nào cũng ê ẩm của mình lại, đè lên người y không hề khách khí. Mạc Bắc ôm lấy cậu, hai tay đặt trên lưng vuốt vuốt rồi dần dần đi xuống bên dưới… kéo lấy cái chăn trùm kín.

Hai người cứ như vậy chìm vào giấc ngủ.



2. Mối tình đầu của Mạc tiểu Bắc

Cậu bé Mạc tiểu Bắc hồi cấp hai thích một cô bạn học cùng lớp. Y tưởng chắc đó là mối tình đầu của mình.

Cô bé đó họ Trương, thôi ta cứ gọi là nhỏ Trương đi, dù sao thì bây giờ Mạc Bắc cũng chẳng nhớ rõ tên đầy đủ của người ta là gì nữa.

Nhỏ Trương không đẹp lắm nhưng rất tốt bụng, lại vô cùng ngây thơ, đơn thuần. Nói thế này cũng không quá, nhỏ ấy giống như một tờ giấy trắng, loại có chức năng tự động chống bụi bẩn và các chất phá hoại khác.

Mạc tiểu Bắc cảm thấy nhỏ thật đặc biệt.

Thời cấp hai, Mạc tiểu Bắc chẳng có gì đặc biệt khiến người khác phải chú ý cả. Học lực thuộc loại trung bình khá, tính tình không tốt mà cũng chẳng xấu, hơi bị động, hướng nội, không có đứa bạn thân thiết nào cả, cũng chẳng tham gia vào đội nhóm hay câu lạc bộ nào hết.

Nhưng nhỏ Trương lại coi y là bạn.

Nhỏ Trương học lực tốt, là bí thư Đoàn của lớp, tính cách hướng ngoại, cũng không hay soi mói như bọn con gái khác, có khá nhiều bạn bè, thậm chí có thể nói với ai, nhỏ ấy cũng có thể làm bạn được. Mấy người bạn chơi thân với nhỏ không học giỏi thì cũng có năng khiếu đặc biệt nào đó.

Nhưng nhỏ Trương lại nói Mạc tiểu Bắc mới là người bạn tốt nhất của nhỏ.

Bởi vì Mạc tiểu Bắc đối xử với nhỏ tốt nhất, chẳng ai có thể tốt hơn được.

Mạc tiểu Bắc thích nhỏ, nhưng đến giờ y cũng chẳng hé răng nửa câu. Bạn bè của nhỏ Trương, nam có, nữ có. Y biết trong đầu nhỏ chẳng hề có khái niệm gì về chuyện này, một chút xíu cũng không. Y không muốn hấp tấp quá.

Chỉ đối xử tốt với nhỏ.

Đèo nhỏ đến trường, về nhà, giúp trực nhật lớp, mang đồ ăn vặt cho, nhỏ buồn thì ngồi dỗ dành, nhỏ bốc đồng lên thì cũng làm loạn theo, trời mưa nhỏ quên mang dù thì đưa áo mưa của mình cho nhỏ mặc về, còn mình thì đội mưa ướt sũng.

Nhỏ vốn hay nói nhiều, nói chuyện phiếm với người ta thường xuyên hứng lên là bắn như súng liên thanh, cũng chẳng thèm để ý xem đối phương có muốn nghe hay không. Thường thì khi nhỏ nói xong, mọi người đều đã tản đi buôn chuyện với người khác hết. Chỉ có Mạc tiểu Bắc là còn ngồi nghe, vừa nghe vừa cười, gật gật đầu. Thực ra thì cũng chẳng có chữ nào vào tai y cả.

Tần tiểu Du ngứa mắt, không chịu được, viết một lá thư nặc danh cho nhỏ Trương nói: Mạc tiểu Bắc không phải người tốt, mày cẩn thận chút đi. Nhỏ đọc xong khóc lóc thảm thiết. Mạc tiểu Bắc về nhà tìm Tần tiểu Du đánh một trận tơi bời khói lửa.

Tốt nghiệp cấp hai, điểm của Mạc tiểu Bắc cũng không đến nỗi nào, cũng đủ điểm để vào học ở trường địa phương. Điểm của nhỏ Trương khá cao, đỗ trường thực nghiệm của tỉnh. Ngày nghỉ, nhỏ hẹn y đến nhà nhỏ chơi. Mẹ nhỏ nói, Mạc tiểu Bắc, cháu đúng là con ngoan trò giỏi, chăm sóc con nhà cô lâu như vậy.

Tốt nghiệp cấp ba, Mạc tiểu Bắc vào trường đại học địa phương, nhỏ Trương thi đậu một trường đại học danh tiếng ngoài tỉnh lại còn được cấp học bổng toàn phần. Ngày nghỉ, nhỏ lại hẹn y đến nhà chơi. Mẹ nhỏ than thở, Mạc tiểu Bắc à, giá mà điểm thi của cháu cao hơn, vào cùng một trường với con cô thì tốt, nó xa nhà đi học thì có người chăm sóc rồi.

Nghỉ hè năm thứ nhất, nhỏ Trương về nhà, gầy rộc đi, ốm yếu xanh xao. Nhỏ được người khác chăm sóc quen rồi, nay phải tự lực cánh sinh nên mới thê thảm đến vậy.

Năm thứ hai, nhỏ gửi thư cho Mạc tiểu Bắc kể: Mẹ mình bảo, mình sống một mình chắc chẳng xong, phải có người chăm sóc mới được. Không tìm được ai thì sau này gả cho cậu vậy. Ha ha ha…

Năm thứ ba, mẹ nhỏ đến tìm Mạc tiểu Bắc kể khổ. Bà bảo ở đại học có một thằng điều kiện cũng khá tốt theo đuổi nhỏ Trương, ngày nghỉ cũng theo về gặp mặt gia đình. Cả nhà họ đều thấy thằng ấy được, cũng hài lòng. Trong nhà có đứa cháu hỏi nhỏ là đây là bạn trai chị à. Nhỏ ấy ngay trước mặt người ta chối đây đẩy, bảo không có khả năng, nói rồi cười ha hả. Cháu xem thế nào giúp cô khuyên nó, con gái con đứa lớn như vậy rồi mà vẫn chẳng hiểu gì cả……

Mạc tiểu Bắc nghĩ thầm trong bụng, thích thật thì cứ lẽo đẽo nhỏ đi, lâu rồi thành quen, mà quen rồi thì thành của mày thôi, đánh bất ngờ làm người ta hoảng làm gì… (thằng bé này theo chủ nghĩa đẹp trai không bằng chai mặt đây mà, mà mặt nó cũng chai thiệt ┐(┘▽└)┌)

Tần tiểu Du hỏi, mày cũng thích nhỏ sao không lẽo đẽo chạy theo nhỏ đi. Mạc tiểu Bắc trả lời, theo lâu quá, mệt rồi, dù sao thì nhỏ cũng bị chiều quen rồi, không gả cho ai thì tất nhiên sẽ là của em thôi.

Sau này, nhỏ Trương kết hôn với người khác.

Khi đó, Mạc Bắc đã chẳng còn nhớ nổi tên đầy đủ của người ta là gì nữa, trong đầu chỉ còn chút ấn tượng, chép miệng một cái, ôm Thẩm Nam nghĩ:

Đây tốt nhất, của mình rồi.



3. Tần Du

Tôi yêu Mạc Mạc.

Đúng hơn mà nói, tôi say mê cậu ấy.

Anh Trần bảo, vì cậu ấy và tôi giống nhau, tôi chỉ yêu cái hình ảnh của chính mình tôi tìm thấy trên người cậu ấy.

Nói chung thì anh ấy muốn nói, kỳ thật, tôi chỉ tự yêu bản thân mình mà thôi.

Thì sao?

Hình ảnh cũng được, yêu chính mình cũng xong.

Tôi yêu cậu ấy.

Tôi họ Tần, Tần Du.

Tôi không phải là cháu anh Trần gì cả, tôi được anh ấy nhặt về.

Nói thế nào thì nghĩa như thế thôi, anh ấy nhìn thấy tôi ngoài đường, liền nhặt về nuôi.

Anh Trần làm bảo vệ, bảo vệ cấp rất rất cao. Mà mấy người cấp cao kia mời anh ấy đi làm việc cũng chẳng phải việc hay ho gì. Đánh nhau, đứng tạo thế, hết.

Sau này anh ấy bỏ nghề, xách tôi đi chỗ khác, mở một quán rượu sống qua ngày.

Có một ngày, anh Trần đưa tôi ra ngoài ăn đêm, trên đường bỗng quay lại nói với tôi, mày xem thằng nhóc kia, nhìn giống hệt mày lúc còn nhỏ.

Quay lại nhìn, thấy một lão hói nửa đầu tứ chi phát triển… đang quát tháo thằng nhóc giống tôi hồi bé kia. Lão nói cực khó nghe, thằng bé lại chẳng có phản ứng gì cả, thỉnh thoảng dạ một tiếng lấy lệ, mắt nhìn chằm chằm xuống đất, vẻ mặt bình lặng như không.

Cái bộ dáng kia… thành thật, ôn hòa, ngoan ngoãn, và… uất ức.

Cái bộ dáng làm tôi ngứa mắt không chịu được.

Trộm theo dõi họ vài ngày, mới biết lão bị vợ bỏ, sống một mình nuôi con.

Mà lão làm cha cũng hay ra phết, bên ngoài ra vẻ một người đàn ông tốt bụng, lịch lãm, cực yêu thương con, tận tâm chăm sóc nó, tốn bao nhiêu tiền cũng không tiếc. Kỳ thật là một thằng tự phụ, coi mình là kẻ có tài mà chẳng gặp thời, oán trời trách người, nóng tính, bạo lực. Hì!

Ra ngoài nói chuyện với người khác, thì khen lấy khen để con mình, tâng nó lên tận mây xanh, về nhà thì quát tháo, mắng nó không ra một cái gì, nói to đến độ cả khu nhà đều nghe thấy, hăng lên thì ngay cả bà vợ đã bỏ đi của lão cũng chửi luôn không tha. Ra ngoài nếu gặp chuyện gì khó chịu, về nhà lại kiếm cớ đánh thằng con. Cái gì mà… làm bài kiểm tra không tốt, chữ xấu không đọc nổi, không đọc sách lại đi xem tạp chí, ví thiếu mất một tệ… đều thành lý do để đập tuốt. Bên cạnh có gì thì dùng cái đó đánh. Thằng bé nếu cãi lại hay ngẩng đầu nhìn thì lão chỉ thẳng vào mặt nó quát, không phục thì xéo ra ngoài. Thằng bé lại ngoan ngoãn cúi đầu, im lặng chịu trận. Tôi trộm nhìn hơn chục ngày, tính ra số lần bị đánh cũng xấp xỉ mười lần. Thắt lưng, giá treo quần áo, sào phơi, cây cán bột, thước gỗ, ghế gập… cái gì cũng đều dùng, có cái tôi còn chẳng ngờ tới (là có thể dùng để đập).

Chuyện buồn cười nhất chính là, mỗi lần đánh nó chán chê rồi, lão lại ôm lấy thằng con khóc lóc, kể lể mình gà trống nuôi con có dễ gì đâu, đã phải bỏ qua những gì, yêu nó bao nhiêu, tự hào về nó như thế nào. Hì hì, còn kể cả chuyện bà vợ đã bỏ đi của lão khốn nạn, rác rưởi như thế nào.

Sau này tôi tính kế, dụ dỗ thằng con lão.

Mạc Bắc, khó nghe quá. Tôi gọi cậu ấy là Mạc Mạc.

Mạc Mạc của tôi.

Thằng nhóc này, không biết phải bảo là ngu ngốc hay khôn lỏi nữa.

Tôi bảo tôi là anh trai nó, nó nghe, liền gọi tôi như vậy. Tôi dụ dỗ nó ra ngoài, nó ra luôn. Tôi dạy nó cái gì, nó cũng đều ngoan ngoãn đi học tuốt.

Hỏi tôi dạy cậu ấy cái gì à? Hì hì, anh Trần dạy tôi cái gì, tôi dạy lại cho cậu ta cái đó, lại còn dạy gấp bội.

Túm lại là: dạy cậu ấy đánh nhau như thế nào.

Đánh chỗ nào đau nhất, chỗ nào dễ chấn thương, chỗ nào sẽ chết người, chỗ nào không để lại dấu vết; đánh như thế nào; phải chọn thời gian địa điểm ra sao; cách nhìn và đánh giá người; làm thế nào để ngăn chặn thằng khác theo dõi hay trả thù mình; kể cả nếu gặp chuyện thì phải xử lý ra làm sao cho sạch sẽ.

Ông già nhà cậu ấy ngày nào cũng mắng cậu ta ngu như heo. Dưới mắt tôi, lão mới là heo, mù mắt thối rữa hết rồi.

Mạc Mạc thông minh kinh dị, học gì cũng rất nhanh, vận dụng cũng khá linh hoạt, thân hình đang tuổi ăn tuổi lớn cũng lớn nhanh như thổi. Chỉ sau hơn hai năm, cậu ấy đã có thể đánh bất phân thắng bại với tôi rồi. Tôi vẫn không dám cho cậu ta đấu với anh Trần thử xem, nếu không chẳng biết còn ‘tiến bộ’ tới đâu nữa.

Anh Trần không thích tôi dạy cậu ấy. Ảnh nói tôi làm như vậy giống như kiểu mình đã có bệnh rồi lại còn muốn kéo người khác bệnh cùng cho có bạn.

Nghe ảnh ấy lải nhải thì cứ nghe, dù sao chỉ cần anh ấy không ngăn tôi lại là được.

Tôi thường xuyên nửa đêm nửa hôm gọi Mạc Mạc trèo ban công leo ra ngoài chơi. Hai đứa chạy đi lang thang ở cái khu loạn nhất trong thành phố, kɧıêυ ҡɧí©ɧ mấy thằng say rượu hoặc mấy tên rác rưởi phê thuốc rồi ra la cà ngoài đường sinh sự. Chọc xong thì vứt bọn họ ở đó, còn mình thì trốn vào một một góc ngồi xem.

Chưa đến nửa năm, cái khu đó đã trở thành khu yên bình nhất trong thành phố.

Mạc Mạc cực giỏi giả vờ, cái này không phải do tôi dạy.

Ở bên ngoài, đánh nhau gây sự, chọc mấy thằng lưu manh, nếu chuyện ầm ĩ quá cảnh sát tới tìm thì lộ cái vẻ mặt kinh hoảng giả vờ mình bị chặn đường cướp bóc. Vài lần như thế, đám cảnh sát khu vực nọ vừa nhìn thấy cậu ta là đã nghiến răng ken két.

Còn ở trong trường hay về nhà, trước kia như thế nào thì giờ vẫn như thế ấy, ngu ngơ, trầm trầm, ngờ nghệch, nhìn ngứa mắt. Nhưng số thằng bắt nạt, coi cậu ta làm trò cười ngày càng ít. Điều này làm cho tôi cảm thấy cực kỳ tự hào.

Cảm giác tự hào này đạt tới mức cùng cực là khi cậu ấy 17 tuổi. Ăn no đòn của ông già rồi, nửa đêm không nói không rằng cậu ta bỏ nhà đi, sau này không trở lại lần nào nữa.

Không hổ là Mạc Mạc của tôi.

Tôi nhờ anh Trần tìm chỗ cho cậu ấy ở, giúp cậu ấy tìm việc, thi thoảng lại quăng cho ít tiền, nhưng cương quyết không cho cậu ta đổi số điện thoại lão già kia đăng ký cho.

Cái gì mình càng sợ thì sẽ càng xuất hiện. Vậy thì cũng phải làm cái gì đó để chuẩn bị tâm lý chứ.

Giống như lúc trước, tôi suốt ngày mắng cậu ta, nhục nhã, uất ức, nhát gan, đánh ghét, ai thèm thích… đau chỗ nào thì xát muối vào chỗ đó. Mãi cho đến khi cậu ta có thể thản nhiên như không có việc gì lườm tôi quặc lại “Đồ con hoang” mới thôi.

Mạc Mạc của tôi, không thừa nhận nhược điểm của chính bản thân mình, sao cậu có thể trở nên mạnh mẽ hơn được.

Bỏ nhà ra đi không lâu, Mạc Mạc bắt đầu an phận hơn, không đi lang thang như trước. Ngoài việc đi làm kiếm tiền đến trường, cậu ấy suốt ngày ở nhà. Chưa tốt nghiệp đại học, cậu ấy đã trả hết số tiền đang nợ tôi và anh Trần, rồi tìm một chỗ khác gần đó ở. Cũng chịu cậu ta, cái gì cũng phải rõ ràng, minh bạch.

Tôi cũng không muốn làm việc tại quán rượu nữa, tự mình mở một cửa hàng quần áo Tây Âu.

Thích mặc cái loại trang phục lòe loẹt bồng xòe rối rắm thế này, đa số toàn là những cô bé ngây thơ, suốt ngày mơ mộng hão huyền (nếu không muốn nói là ngốc không chịu được). Người như vậy, nói chuyện với họ cực thoải mái, nhàn hạ, đỡ phải động não.

Mà có thể kéo sát quan hệ với Mạc Mạc thì lại càng tuyệt.

Người đâu mà… thiếu cái gì thì luôn bị cái đó hấp dẫn.

Trước kia là nhỏ Trương nào đó.

Giờ là Thẩm Nam.

Tôi yêu cậu ấy.

Nhưng mà cái cậu ấy thiếu tôi lại không có.

Tôi hỏi cậu ta, yêu Thẩm Nam à. Cậu ấy trả lời, không biết.

Tôi lại hỏi cậu ta, thế yêu tôi không. Cậu ấy trả lời, yêu. Dứt khoát, khẳng định như đinh đóng cột.

Tôi lại nói, dù như thế, mày vẫn chọn hắn không chọn anh?

Cậu ấy có vẻ rất bối rối, nói hai cái không giống nhau, không chọn được.

Tôi dĩ nhiên biết nó không giống nhau.

Mạc Mạc yêu tôi, vì tôi là anh trai cậu ấy. Tôi kéo cậu ấy ra khỏi cái vỏ ốc nhẫn nhục, uất ức kia. Đối với cậu ấy, tôi là độc nhất vô nhị, là người cậu ta khắc sâu vào tận cốt tủy.

Cậu ấy không thể lựa chọn được.

Nhưng tôi muốn cậu ấy hiểu một điều, không chọn không có nghĩa là có tất.

Trên đời làm gì có chuyện béo bở như vậy.

Cậu ấy cần Thẩm Nam, vậy tôi sẽ không cần cậu ta nữa.

Cửa hàng trang phục vẫn mở, tôi vẫn trả lương cho nhà thiết kế của tôi. Cho dù cậu ấy tâm tình có khó chịu, dùng toàn màu sắc đám ma thiết kế mẫu mới, khiến cửa hàng của tôi giống như là nhà tang lễ, tôi cũng không ngại.

Nhưng tôi sẽ không bao giờ ôm cậu ấy mỗi lần cậu ta khóc, không bao giờ ở cùng cậu ấy mỗi lần cậu ta đau khổ, và cũng sẽ không bao giờ chạy đi lôi cậu ta dậy mỗi lần cậu ấy ngủ mê mệt trong nhà.

Mạc Mạc của tôi… đã không còn nữa rồi.

Anh Trần hồi trước có nói, mình có bệnh thì đành chịu thôi, đừng lây cho người khác.

Giờ tôi mới hiểu được, anh ấy đúng, không muốn thừa nhận cũng không được.



4. Đi dạo

Thẩm Nam tốn khá nhiều thời gian và đầu óc vào một việc, làm thế nào để lôi Mạc Bắc ra ngoài cùng đi dạo thường xuyên hơn lúc y không bận làm việc.

Mạc Bắc chẳng hiểu nổi. Y thấy những việc mình làm phần lớn đều là việc tay chân, hơn nữa mỗi tuần đều đi siêu thị ba bốn lần, làm gì có chuyện suốt ngày rúc ở trong nhà, không chịu ra ngoài, không chịu vận động như Thẩm Nam nói.

Thẩm Nam cảm thấy chỉ thế thôi thì chưa đủ. Cậu cho rằng ở trong nhà lâu ngày sẽ gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe của con người. Nhưng mỗi lần cậu nói nỗi lo lắng này của mình ra, Mạc Bắc đều dùng đủ mọi loại phương pháp ‘khoe’ body của y ra trước mặt cậu, thậm chí còn tiến thêm một bước làm chuyện-mà-ai-cũng-biết. Tóm lại, lý do của cậu không có sức thuyết phục.

Chẳng lẽ đây chính là sự khác biệt sao? Thẩm Nam đau lòng nghĩ. Thậm chí, để Mạc Bắc ra ngoài nhiều hơn, cậu còn đề xuất ý kiến hai người đi hưởng tuần trăng mật ở đâu đó. Kết quả, phản ứng đầu tiên của Mạc Bắc là lên mạng tìm địa chỉ các khách sạn tình yêu……

Cậu thổ lộ với Ly Ly ‘nỗi đau’ này của mình. Ly Ly cực tinh ý chỉ cho cậu thấy điểm trọng yếu: người ta muốn hay không muốn phụ thuộc vào việc mày rốt cuộc là định ‘lôi đi’ hay là ‘cùng đi’

Thẩm Nam bật người, hiểu ngay tắp lự.

Về sau, chỉ cần Mạc Bắc rảnh rang, ngồi nhà lướt net hơn một ngày, Thẩm Nam liền hỏi y: “Đi ra ngoài hẹn hò không?”

Mạc Bắc lập tức quẳng headphone sang một bên, hí hửng kéo tay cậu ra ngoài đi bộ.

Dù sao thì hai người đều chẳng cảm thấy, hai thằng con trai dắt tay nhau sóng vai đi dạo là chuyện gì đáng sợ cả.

Cuối năm là khoảng thời gian Mạc Bắc cực kỳ rảnh rỗi. Thẩm Nam tính, hay là ngày nào cũng đi hẹn hò với y.

Ly Ly liền nhắn tin cho Mạc Bắc: “Nghe nói anh Thẩm dắt cậu ra ngoài còn chăm chỉ hơn bà cô dưới lầu dắt chó đi dạo?”

Mạc Bắc: “Người ta thích~~” (///>w



5. Ngày lễ

Ngày lễ, ngoài chuyện không làm việc, nghỉ ngơi, ra ngoài, đi chơi, ăn uống, chẳng còn chuyện gì.

Đối với hai kẻ làm việc tự do, hứng lên thì có thể bỏ việc đó, nghỉ ngơi phè phỡn, thưởng thức sơn hào hải vị, lại không thích đi du lịch xa như Thẩm Nam và Mạc Bắc thì, ngày lễ quả thật chẳng có gì thú vị cả.

Nhưng Thẩm Nam cảm thấy có lẽ bọn họ nên làm cái gì đó cho có không khí ngày lễ mới được.

Lễ Giáng sinh, Mạc Bắc bảo, chúng ta làm đi. Bọn họ lại lăn lộn trên giường.

Tết Nguyên đán, Mạc Bắc bảo, chúng ta làm đi. Bọn họ lại lăn lộn trên giường.

Năm mới, Mạc Bắc bảo, chúng ta làm đi. Bọn họ lại lăn lộn trên giường.

Rằm tháng Giêng, Mạc Bắc bảo, chúng ta làm đi. Bọn họ lại lăn lộn trên giường.

……

Thẩm Nam bảo, như vậy nhạt nhẽo quá, chúng ta nên làm chuyện nào đó khác đi cho phù hợp với không khí ngày lễ!

Vì vậy, đến ngày lễ Tình nhân, bọn họ quyết định ra ngoài hẹn hò.

Xuống nhà, đi nửa con phố……

Ngước mắt nhìn, toàn người với người, đủ mọi tiếng rao bán, biển hiệu, các cặp tình nhân, mấy đứa trẻ đi bán hoa dạo.

Hai người đều cảm thấy nổi hết cả da gà da vịt lên.

Cuối cùng, bọn họ mua hai xiên kẹo hồ lô ở góc phố, đứng dưới lầu nắm tay nhau ăn hết rồi về nhà cho xong chuyện.

Đóng cửa lại, Thẩm Nam bảo, thôi thì chúng ta lại làm đi……



6. Hẹn hò

Trời đẹp ghê ta. Mục tiêu của buổi hẹn hò hôm nay là đi bộ quanh thành phố.

Hai người tay trong tay đi từ đầu này đến đầu kia thành phố. Dọc đường đi, hai người ăn đủ thứ. Nào là đậu hũ thối, khoai tây xào, caramen đá bào, Oden, thịt xiên nướng, kẹo hồ lô, ô mai. Rồi thì cho chim, cho vịt ăn, hay ngồi phơi nắng, hưởng thụ gió trời. Đời đẹp thật!

Ngồi cạnh vườn hoa ăn hai cốc kem dâu giá 7 tệ xong, dắt tay nhau đi vứt cái cốc rồi mua đồ uống thì…

“Thẩm Nam!”

Thẩm Nam ngoảnh đầu lại, vừa nhìn đã quay ngoắt trở về ngay lập tức, thấp giọng nghiến răng trèo trẹo: “Hắn ta không thể giả vờ mù một lần được sao?”

Mạc Bắc yên lặng, giơ hai ngón giữa. ╭∩╮(︶︿︶)╭∩╮

“Thẩm Nam, anh đã suy nghĩ rất lâu, suy nghĩ kỹ rồi! Kỳ thật em rất nhát gan, cho nên có chuyện gì cũng đều giấu hết ở trong bụng, không dám nói ra. Là tại anh không làm cho em cảm thấy an tâm. Anh đã nghiêm túc kiểm điểm lại chính bản thân mình. Anh cũng chẳng trách gì em cả. Nếu em cảm thấy bây giờ rất tốt thì thôi, nếu lại thấy không an tâm với thằng nhóc kia, anh vẫn nguyện ý……”

Mạc Bắc đứng sau lưng Thẩm Nam, cằm đặt ở trên vai cậu, nheo mắt nhìn liếc qua: = =+

“…… Anh có việc, đi trước đây……”

“Phì……” Thẩm Nam không nhịn được cười thành tiếng: “Hắn ta sợ em thật!”

Mạc Bắc hừ một tiếng, lon nước ngọt rỗng trong tay bị bóp thành hình chim cánh cụt với một cái vòng thánh trên đầu.

Thẩm Nam nhìn thấy thú vị, liền đưa lon Coca còn nguyên của mình cho y bảo: “Làm cái nữa đi!”

Mạc Bắc bóp một phát.

“Bụp! Phì – ” Coca bắn ra từ khe nứt, phun ướt hết cả mặt lẫn người y.

Thẩm Nam ôm tường cười ha hả.

Mạc Bắc: T__T

Lau mặt sạch sẽ, Thẩm Nam nắm tay Mạc Bắc đi mua quần áo.

Thẩm Nam phụ trách việc chọn, Mạc Bắc phụ trách việc… mặc cho cậu ngắm.

Ưng ý hơn chục cái, đổi số năm sáu cái, thấy cái nào cũng hợp. Cuối cùng Thẩm Nam đùa ác chọn một cái áo có mũ màu… hồng phấn. Mạc Bắc cũng ngoan ngoãn chiều ý cậu mặc luôn, sau đó lại mua thêm một cái giống hệt đưa cho Thẩm Nam thay.

Vì vậy, hai vị đại gia mặc hai cái áo liền mũ màu hồng phấn giống hệt nhau, nắm tay nhau đi dạo dọc con phố buôn bán. Đáng yêu chết luôn à~~! (≧▽≦)/



7. Ừm… Xem tự hiểu = w =

Thẩm Nam: “Em yêu anh chứ?”

Mạc Bắc: “Không biết à…… ╭(╯_╰)╮ ”

Thẩm Nam: “Thôi kệ, dù sao thì anh cũng không yêu em, cứ cặp với nhau cái đã……”

Ly Ly: “Hai thằng ngu này lại diễn màn văn nghệ văn gừng gì nữa đây!?”

Anh Trần: “Diễn mệt thì thôi ý mà.”

Giang An: “Thẩm Nam, sao em thà cặp với hắn mà không chịu về sống với anh!?”

Thẩm Nam: “Tôi với anh cặp còn không cặp nổi nói gì đến chuyện sống chung!”

Tần Du: “Gần đây tao đang chơi trò ‘kế hoạch nuôi dưỡng và dạy dỗ các cô con gái xinh tươi’. Nhưng sao con gái chăm bẵm cho lớn rồi, không phải gả cho hoàng tử thì cũng là lấy rồng hoặc là chạy theo mấy thằng ngu nào đó. Sao chẳng có đứa nào kết hôn với cha nó cả vậy nè……?”

Không biết bao nhiêu năm sau, thằng ngu nào rảnh rỗi ngồi đếm được!

Thẩm Nam: “Em yêu anh không?”

Mạc Bắc: “Em yêu anh = w =”

Thẩm Nam: “Sao biết là yêu?”

Mạc Bắc: “Em cảm thấy mình yêu rồi thì yêu thôi = 3 =”

Thẩm Nam: “Chụt! Anh cũng yêu em à~~ Hí hí~~ Dù sao thì ngoài em ra chẳng yêu ai được nữa.”

Ly Ly : “Hai thằng điên này vẫn chưa chịu thôi hả?”

Anh Trần: “Người ta coi cái này là ‘tán tỉnh’……”

Ly Ly: “Anh Trần! Bọn mình cũng làm một màn thế đi!”

Tần Du: “F*ck! Đầu độc mắt ông!”



Pê ẹt:

Thêm điểm tình cảm cho anh Tần Du vì câu nói của anh: Gần đây tao đang chơi trò ‘kế hoạch nuôi dưỡng và dạy dỗ các cô con gái xinh tươi’… Sao chẳng có đứa nào kết hôn với cha nó cả vậy nè……?” =))

Cuối cùng cũng đã kết thúc “Rổ rá cạp được thì cạp đi”. Chân thành cảm ơn các bà con cô bác anh chị đã quan tâm theo dõi trong suốt 2 tuần qua : )

Xin chào tạm biệt và hẹn gặp lại ở truyện khác *vẫy khăn* /~