Sau tất cả những tổn thương mà Hoàng Ngọc phải chịu đựng, cậu nhận ra rằng mình không thể tiếp tục ở lại nơi đầy rẫy những ký ức đau buồn. Quyết định dứt khoát, Hoàng Ngọc nộp hồ sơ du học và chuẩn bị rời khỏi quê nhà, chấm dứt mọi liên lạc với Phạm Thiên và những người từng làm tổn thương mình.
Trong suốt thời gian chuẩn bị, Hoàng Ngọc giữ kín mọi chuyện. Cậu không nói với ai ngoài gia đình. Diễm Lệ, mẹ cậu, thấy con trai mình đau khổ, cũng không thể cản trở quyết định của cậu.
"Ngọc, con có chắc đây là điều con muốn không?" Diễm Lệ hỏi, ánh mắt đầy lo lắng.
"Mẹ, con cần phải đi. Con không thể tiếp tục sống trong quá khứ nữa," Hoàng Ngọc đáp, giọng kiên quyết nhưng ánh mắt đượm buồn.
Quốc Phú đặt tay lên vai con trai, nhẹ nhàng nói: "Con mạnh mẽ hơn bố tưởng. Hãy sống vì chính mình, đừng để bất kỳ ai làm con phải chịu đựng thêm nữa."
Hoàng Ngọc mỉm cười, lòng tràn ngập sự biết ơn với gia đình. Nhưng cậu biết, để thực sự bước tiếp, cậu cần phải rời xa tất cả, kể cả Phạm Thiên.
Một ngày trước khi Hoàng Ngọc lên máy bay, Phạm Thiên bất ngờ nghe tin từ Hải Minh rằng Hoàng Ngọc đã làm thủ tục du học. Anh sững người, tim đập mạnh như vừa mất đi điều gì đó quý giá.
"Tại sao cậu ấy không nói gì với tôi?" Phạm Thiên tự hỏi, rồi nhanh chóng lao ra khỏi nhà, hy vọng tìm được Hoàng Ngọc trước khi cậu rời đi.
Phạm Thiên tìm đến nhà Hoàng Ngọc, nhưng chỉ gặp được Diễm Lệ.
"Hoàng Ngọc đi đâu rồi? Cô, xin hãy nói cho cháu biết," Phạm Thiên hỏi, giọng gấp gáp.
Diễm Lệ nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng pha chút trách móc. "Phạm Thiên, cháu còn đến đây làm gì? Con trai cô đã chịu đủ tổn thương từ cháu và những người xung quanh. Nếu cháu thật sự quan tâm, hãy để nó được yên."
"Nhưng cháu cần nói chuyện với cậu ấy! Cô làm ơn cho cháu một cơ hội!" Phạm Thiên khẩn khoản, nhưng Diễm Lệ chỉ lắc đầu.
"Ngọc đã quyết định rời xa tất cả. Nếu cháu thật sự muốn bù đắp, hãy chờ đến ngày cháu có thể làm điều đó một cách chân thành, không phải vì áp lực hay hối hận muộn màng."
Phạm Thiên đứng lặng người trước cửa nhà Hoàng Ngọc, cảm giác bất lực và đau đớn tràn ngập.
Tại sân bay, Hoàng Ngọc đứng lặng lẽ nhìn những hành khách xung quanh. Trong tay cậu là một bức thư ngắn viết cho Phạm Thiên, nhưng cuối cùng cậu không đủ dũng cảm để gửi nó đi.
"Phạm Thiên,
Cậu từng là người mà tớ yêu thương nhất, nhưng cũng là người khiến tớ đau lòng nhất. Tớ không ghét cậu, nhưng tớ cần phải rời xa cậu để tìm lại chính mình. Hy vọng cậu sẽ sống tốt. Tạm biệt."
Hoàng Ngọc nhìn tờ giấy một lúc, rồi xé nó thành từng mảnh nhỏ và vứt vào thùng rác. Cậu bước lên máy bay, mang theo những ký ức đẫm nước mắt, nhưng cũng là quyết tâm để bắt đầu một cuộc sống mới.
Phạm Thiên ngồi trong phòng, ánh mắt trống rỗng nhìn ra cửa sổ. Anh cảm thấy mình hoàn toàn thất bại khi không thể giữ Hoàng Ngọc lại. Từng lời nói, từng hành động anh gây ra giờ đây như những con dao cứa vào lòng.
"Tại sao mình lại ngu ngốc đến vậy? Tại sao mình không nhận ra sớm hơn rằng cậu ấy quan trọng đến thế?" Phạm Thiên tự trách, lòng tràn ngập cảm giác mất mát.
Hoàng Ngọc đáp xuống một đất nước xa lạ, lòng đầy lo lắng nhưng cũng quyết tâm. Cậu biết rằng chỉ khi rời xa tất cả, cậu mới có thể tìm lại được bình yên. Những ngày đầu đầy khó khăn, nhưng sự mạnh mẽ và quyết tâm giúp cậu từng bước vượt qua.
Dù Hoàng Ngọc đã đi xa, nhưng câu chuyện giữa cậu và Phạm Thiên vẫn chưa thực sự kết thúc. Một ngày nào đó, liệu số phận có đưa cả hai trở lại với nhau? Hoàng Ngọc sẽ tha thứ, hay sự chia xa này là vĩnh viễn?