Động Lòng! Ông Chồng Trong Giới Thượng Lưu Bắc Kinh Lại Muốn Tán Tỉnh Tôi!

Chương 16

Căn hộ của cô ở tầng sáu, khi còn nhỏ, mẹ đã mua nó tặng cho cô.

Bước ra khỏi thang máy, Mộ Chi lấy chìa khóa trong túi ra chuẩn bị mở cửa, nhưng—

Cô nhìn thấy một bóng dáng cao gầy đang tựa vào hành lang.

Lục Cảnh Châu.

Anh ta đến đây làm gì?

Trước đây khi hai người còn quen nhau, anh ta rất ít khi đến căn hộ của cô.

Mỗi lần có chuyện không vui, đều là cô chủ động đi tìm anh ta.

Vậy nên anh ta mới có thể tự tin rằng cô không thể rời xa anh ta!

Lục Cảnh Châu lớn hơn cô hai tuổi, từ nhỏ đến lớn, anh ta luôn là nam thần vạn người mê, là tâm điểm của mọi ánh nhìn.

Trước đây, khi cô rơi vào hoàn cảnh khó khăn và bất lực nhất, anh ta đã từng cho cô sự giúp đỡ và ấm áp.

Nhưng không biết từ khi nào, hình bóng người anh trai dịu dàng trong trí nhớ đã hoàn toàn biến mất!

Mộ Chi chỉ liếc nhìn Lục Cảnh Châu một cái, sau đó trực tiếp lướt qua anh ta.

Lục Cảnh Châu thấy Mộ Chi coi mình như không khí, gương mặt điển trai lập tức trầm xuống, “Mộ Chi, hai ngày nay sao em không đi làm? Anh nghe nói biên kịch Vân Ảnh sắp bán bản quyền kịch bản 《Bá Nghiệp》, trước đây em đã giúp công ty mua được 《Sơn Hà》 với giá thấp chỉ 1 triệu tệ, lần này cũng tìm cách mua bản quyền 《Bá Nghiệp》 với chi phí thấp đi!”

“Chờ em lấy được bản quyền 《Bá Nghiệp》, để Lạc Vi đóng nữ chính, anh sẽ tha thứ cho em vì đã tổn thương cô ấy.”

Vân Ảnh là một biên kịch vừa thần bí vừa khiêm tốn trong giới, kịch bản trước 《Sơn Hà》 của cô ấy đã trở thành tác phẩm kinh điển ngay sau khi ra mắt.

Hiện tại, giá bản quyền của 《Bá Nghiệp》 trong giới đã bị đẩy lên hơn 20 triệu tệ.

Thế mà Lục Cảnh Châu lại muốn mua với giá 1 triệu tệ?

Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!

Huống chi, cô và anh ta đã chia tay, không còn liên quan gì đến nhau nữa.

Dù chưa chia tay, cô cũng sẽ không làm chuyện hạ mình như thế này lần nữa!

Mộ Chi dừng động tác mở cửa, quay đầu nhìn Lục Cảnh Châu, đôi mắt đẹp lạnh lẽo hơn vài phần, “Ngày mai tôi sẽ đến công ty làm thủ tục từ chức.”

Nghe cô nói vậy, ánh mắt Lục Cảnh Châu lập tức híp lại, sắc mặt u ám nhìn cô chằm chằm, “Em làm loạn đủ chưa? Em định làm giá với ai đây? Chính em đã phạm sai lầm, chẳng lẽ không nên nghĩ cách bù đắp sao? Lạc Vi suýt chút nữa bị người ta xâm hại, em không thấy có lỗi chút nào à?”

Hai bàn tay đang buông bên người của Mộ Chi siết chặt lại.

Cô đã ở bên Lục Cảnh Châu nhiều năm, một lòng một dạ vì anh ta, mặc cho anh ta giễu cợt hạ thấp, mặc cho anh ta thi thoảng lạnh nhạt bạo hành tinh thần cô.

Cô từng luyến tiếc người anh trai ấm áp, rạng rỡ ngày xưa.

Cô cũng từng áy náy vì những sai lầm trước đây của mình đã làm tổn thương anh ta và gia đình anh ta.

Bao năm qua, cô vẫn luôn cố gắng bù đắp.

Cô chưa bao giờ sống vì chính mình.

Cô đã quá mệt mỏi, quá thấp hèn rồi.

Khi mẹ còn sống, cô từng là danh môn tiểu thư số một của Ninh Thành.

Cô biết sau khi mẹ gặp chuyện không may, bố cưới người phụ nữ khác, rất nhiều người muốn xem cô—một danh môn tiểu thư sa cơ thất thế—bị cười nhạo.

Nhưng cô không muốn khuất phục trước hiện thực.

Ngoại trừ bà ngoại, cô từng nghĩ rằng Lục Cảnh Châu chính là tia sáng ấm áp nhất trong cuộc đời cô.

Thế nhưng, anh ta cũng giống như những kẻ muốn cười nhạo cô, bất kể cô cố gắng thế nào, hi sinh ra sao, anh ta vẫn chỉ muốn đạp nát lòng tự trọng của cô xuống đất.

Bao năm qua, đủ rồi.

Cô đã trả đủ những gì mình nợ anh ta.

Cô sẽ không để anh ta chà đạp mình nữa.

Mộ Chi khẽ nhắm mắt, ép xuống nỗi chua xót trong lòng, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Lục Cảnh Châu, từng chữ rõ ràng:

“Tôi nhớ đêm hôm trước chính anh đề nghị chia tay, tôi đã đồng ý rồi. Nếu anh bị mất trí nhớ, tôi khuyên anh nên đến khoa thần kinh của bệnh viện đăng ký khám khẩn cấp!”

Ngoại trừ tối hôm trước, Lục Cảnh Châu chưa từng thấy Mộ Chi dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với anh ta.

Trong lòng anh ta, cô luôn là vật sở hữu của mình.

Thế nhưng lúc này, anh ta lại có cảm giác vật sở hữu ấy đang rời khỏi tầm kiểm soát.