Trở Thành Đỉnh Lưu Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 23: Hiện thực

Chìa khóa vào ổ, cửa quỷ mở, chủ thần sẽ đưa những người còn sống sót trở về nơi họ nên đến.

Tương phùng chỉ là người xa lạ, chia ly cũng có thể là vĩnh biệt.

Trong ánh sáng, Ngụy Khoảnh thấy đôi mắt Đường Kha Tâm đỏ hoe.

Điều này khiến Quỷ Mị đại nhân, kẻ hùng hổ đối đầu với trời đất, bị làm cho ngơ ngác.

Ánh mắt đó là ý gì?

Sao lại còn ấm ức nữa?

Khi Quỷ Mị trở về cửa quỷ, không chỉ mang theo một đống câu hỏi, mà còn mang theo ba chiến lợi phẩm.

Một yêu quái cây, một tân nương, còn có một người phụ nữ.

Ba chiến lợi phẩm và một con Tang Quỷ quỳ trên đất, đồng loạt nhìn Ngụy Khoảnh đang ngồi trên sofa chăm chú nhìn vào một chiếc điện thoại, vẻ mặt đờ đẫn.

Khi Hồ Yên đến, bầu không khí căng thẳng này đã kéo dài nửa tiếng đồng hồ rồi...

"Sau cậu lại quỳ ở đây?" Hồ Yên dùng gót giày cao gót đá vào chân Tang Quỷ.

"Tôi vô tình gọi đại nhân là lão đại trước mặt Đường Kha Tâm... Tôi nghĩ hôm nay mình tiêu đời rồi... Tôi còn mấy trăm viên hạt nhân lửa, để lại cho cô hết..." Tang Quỷ ủ rũ.

"Đức hạnh." Hồ Yên trợn trắng mắt, cầm chồng hồ sơ bước đến bên cạnh sofa, đeo kính gọng đen lên, nghiêm chỉnh báo cáo: "Đại nhân, người ngài bảo chị điều tra đã điều tra xong."

Cô mở tập tài liệu ra đọc: "Đường Kha Tâm, tuổi hai mươi sáu, cao một mét tám mốt, nguyên là đội trưởng đội một Cục Điều Tra Phi thường, hiện đang tạm ngừng công tác, lý do không rõ. Chỉ tính từ báo cáo thống kê của các cửa khác, từ tám năm trước đến ba năm trước khi cậu ấy tạm dừng công tác, trong năm năm cậu ấy đã vào cửa hai trăm bốn mươi lần, gϊếŧ bốn vị quỷ vương, sáu mươi bảy tên quỷ tướng, lệ quỷ và tiểu quỷ không thể thống kê."

Khép tập hồ sơ lại, Hồ Yên đau lòng: "Khoảnh Khoảnh à, chúng ta đối với cậu ta chẳng qua chỉ là thành tích của kẻ đồ tể thôi, sau này đừng chơi với loại người này nữa."

Tang Quỷ trên mặt đất không nhịn được chen vào: "Đâu chỉ chơi... Mặt của tội nhân còn chui vào l*иg ngực của đao phủ kia mà..."

Ngụy Khoảnh cuối cùng cũng có phản ứng, ánh mắt của anh vẫn dán vào chiếc điện thoại, nhạt giọng nói: "Đã đến lúc đưa Tang Quỷ sang cửa khác để người ta dính phải xui xẻo rồi."

Hồ Yên: "Thế còn mấy người bên cạnh kia thì sao? Đặc biệt là cái người phụ nữ đó." Cô không thể chịu nổi việc trong cửa có sinh vật nữ nào dưới ba mươi tuổi.

Người phụ nữ vốn đã bị hai con yêu quái đỏ xanh bên cạnh dọa ngất mấy lần, lúc này vừa mới tỉnh lại nằm bò trên mặt đất, khi bị Hồ Yên điểm danh, toàn thân bà ta lại run rẩy dữ dội.

"Tha cho tôi đi! Tôi muốn sống!" Bà ta bỗng nhiên lao về phía trước, cố gắng thử lần cuối cùng, cú lao đến thê thảm đến nỗi chẳng thèm để ý đến đứa con đã chết trong tay.

Bà ta bị Tang Quỷ ấn xuống sàn nhà.

Ngụy Khoảnh vẫn giữ tư thế xem điện thoại, thậm chí không thèm liếc mắt một cái: "Bà muốn sống, tôi nhìn ra rồi, lúc bà cho chúng tôi uống thuốc tôi đã thấy."

Người phụ nữ sợ đến mức run như cầy sấy, khóc lóc van xin: "Tôi, tôi sai rồi, tôi không nên không biết trời cao đất dày, nhưng tôi chỉ muốn sống sót ra ngoài thôi! Cầu xin anh tha cho tôi, tôi đã thấy rồi, anh chỉ cần phẩy tay một cái là cánh cửa sẽ hiện ra! Anh chắc chắn có thể cứu tôi!"

Tang Quỷ lại tranh thủ chen vào: "Chứ gì nữa, phẩy tay một cái là lấy ra chìa khóa của cửa mình, mọi chuyện đều đổ hết lên đầu chúng ta rồi..."

Ngụy Khoảnh: "Đem bà ta và Tang Quỷ ném vào cửa Lượng chơi nước."

"Cửa Lượng, cửa gì chứ, tôi không đi, tôi không đi!" Người phụ nữ bị Tang Quỷ bịt miệng lại, bà ta có nằm mơ cũng không ngờ rằng kẻ ngốc mà bà ta định hãm hại hôm qua lại là chủ thần thù dai như vậy.

Hòe Lâm quỳ gối cạnh tân nương đang ngất xỉu, thở dốc.

Ông ta không hiểu tại sao Ngụy Khoảnh không gϊếŧ bọn họ, lại càng không hiểu tại sao Ngụy Khoảnh không dùng chìa khóa mà ông ta đưa, mà thay vào đó là dùng chìa khóa của cửa Mị để mở khóa, dù biết rõ rằng sẽ phải chịu tiếng xấu.

Tên Quỷ Mị này cao thâm khó lường, chắc chắn đang lên kế hoạch cho âm mưu nào đó mà ông ta không thể tưởng tượng ra.

Ngụy Khoảnh: "Hai người này kết hôn mà không động phòng, chắc chắn có một bên không ổn, nhốt chúng lại với nhau, để cho chết dần đi."

Hòe Lâm: "..." Đây đúng là kẻ biếи ŧɦái.

Nhận được chỉ thị, Hồ Yên vứt tập tài liệu trong tay, quất roi da nhỏ của mình về phía con mồi.

Hòe Lâm phun ra một ngụm máu: "Người yêu khác loài, sao ta có thể vì tình yêu mà cắt đứt con đường luân hồi của Niệm Yên."

Tang Quỷ vừa ấn người phụ nữ xuống đất vừa chê trách: "Ngài thôi đi, người đã gϊếŧ cả nghìn dân làng mà còn muốn luân hồi..."

Chát!

Tiếng roi dài quất xuống đất, giày cao gót của Hồ Yên gác lên bàn: "Đại nhân Mị của chúng ta nói một là một, hai là hai, có dị nghị hay không cũng đều vào ngục mà than thở!"