Ái Hậu Dư Sinh

Chương 63

“Thưa ngài… thưa ngài…”

“Hmm…?” Tần Qua chậm rãi mở mắt, tầm nhìn dần rõ ràng, ánh vào mi mắt là tiếp viên hàng không xinh đẹp mặt hơi ửng đỏ.

“Thưa ngài, còn nửa giờ nữa máy bay sẽ hạ cánh, phiền ngài điều chỉnh lưng ghế thẳng lại.”

“…Thật có lỗi.”

Tần Qua chậm rãi ngồi dậy, nhìn ngoài cửa sổ.

Lại mơ thấy chuyện thời trung học… Có lẽ bởi vì đã đặt chân lên mảnh đất thương nhớ này.

Tần Qua ngồi thẳng dậy nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, máy bay xuyên qua tầng mây, mặt đất đã hiện ra rõ ràng trước mắt.

Nơi thương tâm này, cậu lại đã trở lại.

Từ lúc tốt nghiệp đại học, anh hai vẫn muốn cậu quay về hỗ trợ xử lý sự vụ trong công ty. Dù sao công ty càng làm càng lớn, ở ngoại thành A thị mở một nhà máy sản xuất quy mô lớn thứ hai, anh hai thường thường phải chạy đi thị sát, ba thì tuổi tác đã cao, công việc ở trụ sở giao cho người khác lại không yên tâm, anh hai liền vô cùng hy vọng đứa em trai nhỏ này trở về gánh vác một phần.

Bản thân Tần Qua không có chút hứng thú gì với kinh doanh, tiệc rượu làm ăn này đó cũng là trường hợp có thể tránh thì tránh. Cậu không am hiểu xã giao, cũng không chơi golf, cùng người lạ nói chuyện thường là tán gẫu vài câu thì hết đề tài, từ đó liền cực ít tham gia các loại hoạt động này. Tuy rằng cậu học tâm lý, nhưng cậu không muốn đi đoán tâm tư những người trên thương trường này, một câu mà cũng tha đi tám mười vòng để nói, dùng những lời hoa mỹ để che lấp tâm tư xấu xa, cậu thật sự cảm thấy mệt lắm.

Nhưng thấy anh hai quá vất vả, đã nhiều lần cùng cậu nói về chuyện này, cậu mềm lòng, không chịu nổi người khuyên liền gật đầu đồng ý, tốt nghiệp nghiên cứu sinh lấy được bằng thạc sĩ liền trở về tiếp nhận sự vụ công ty.

Cha mẹ bên này thì, cha cũng không tỏ thái độ muốn cậu trở về, Tần Qua cảm thấy cha vẫn còn kiêng kị Lâm Hi Liệt. Mẹ cậu thì mỗi lần cùng cậu trò chuyện video đều nói “Con trai, con ở chỗ nào vui vẻ thì sống, không cần lo lắng cho ba mẹ.” Tuy rằng mẹ cậu nói như thế nhưng mỗi lần trở về thăm bà, bà đều khóc đến sắp tắt thở. Nghĩ đến mẹ cậu tuổi tác đã cao, lại vì cậu lo lắng không ít, Tần Qua cũng muốn trở về dành thời gian bên mẹ.

Đàm Tấn học MBA một năm rưỡi đã tốt nghiệp, về nước sớm hơn cậu nửa năm, bác Đàm cũng có ý đem quyền hành của công ty chuyển cho Đàm Tấn. Bất quá nghe nói Đàm Tấn mới về nước thì đi quen với một cô người mẫu, bác Đàm sắp xếp cho cho hắn thiên kim tiểu thư nhà giàu cũng bị hắn tùy tiện có lệ làm bác Đàm lo lắng không thôi.

Đi du học bảy năm qua, tất cả mọi người đều rất ăn ý mà ngậm miệng không đề cập tới tên của Lâm Hi Liệt. Ngay cả Đàm Tấn cũng chưa bao giờ ở trước mặt cậu mắng hắn.

Nam nhân có phải lại đổi bạn giường mới rồi hay không? Hắn vẫn là tổng tài Long Đằng chứ? Hắn bây giờ đã danh chính ngôn thuận là bang chủ Hồng bang rồi sao?

Cậu không biết. Cũng chẳng liên quan gì tới cậu.

Cậu chỉ hy vọng, cho dù có gặp gỡ nam nhân cậu cũng có thể giả bộ như chưa bao giờ quen biết, lạnh nhạt mà lướt qua hắn.

***

Ra sân bay theo lối VIP thì thấy Đàm Tấn đang dìu mẹ cậu. Tần mẹ vẻ mặt lo lắng nhào lên sờ lại sờ, sau khi chắc chắn con trai nguyên vẹn không tổn hao gì mới yên lòng.

Ba người ngồi trên xe, Tần Qua nói chuyện với mẹ cậu một lát, sau đó Tần mẹ mệt mỏi chầm chậm chìm vào giấc ngủ.

Trong ấn tượng của Tần Qua, mẹ cậu còn rất trẻ. Lần này trở về lại cảm giác rõ ràng đã già rồi. Cho dù cố gắng chăm sóc, dùng đồ trang điểm cao cấp, ăn canh tổ yến, vẫn không tránh được tóc chia hai màu. Làn da chảy xệ, dường như trong một đêm khóe mắt mẹ đã có thêm thật nhiều nếp nhăn.

Có lẽ vẫn luôn lo lắng cho đứa con nhỏ này. Tần Qua thở dài.

“Này, bọn Triệu Thiên Nhất nói đã sẵn sàng đi ăn mừng.” Đàm Tấn nghiêng đầu sang nhỏ giọng nói.

“Ăn mừng cái gì?”

“Ăn mừng thái tử đảng đoàn tụ chứ gì nữa.”

Tần Qua cười cười: “Tôi từ lúc nào thì đã được chào đón như vậy rồi?”

“Hê, anh Tần đây bây giờ đã là Hoa kiều rồi, không hãnh diện sao được.”

“Tôi sao dám. Để tôi nghỉ ngơi vài ngày lệch múi giờ đi, đi máy bay đường dài khó chịu quá.” Tuy rằng ngồi khoang hạng nhất nhưng vẫn ngủ không ngon, mở mắt ra thì lại chẳng nhìn thấy gì.

“Uh, vậy tôi sẽ nói bọn họ đợi mấy ngày nữa.”

Tần Qua ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, cũng tìm hiểu tình huống hoạt động của công ty một chút. Trên thực tế trụ sở bên này đã sớm nói, hoạt động hơn 30 năm, mọi thứ đều theo đúng trình tự, về cơ bản không có gì quan trọng. Nói về công nghiệp sắt thép, miễn là đất nước vẫn còn xây dựng thành phố, sẽ không có chuyện tồn kho, muốn mở rộng mở rộng cũng không có nơi để mở, thị trường suy giảm cũng chẳng suy giảm đến đâu. Chuyện quan trong chính là anh hai và nhà máy mới bên kia, nơi mới người mới, muốn dành nhiều thời gian coi sóc một chút. Thấy tình hình cũng không phức tạp như trong tưởng tượng, Tần Qua liền để đầu óc bay đến chuyện phòng khám tâm lý.

Có thời gian kêu Đàm Tấn cùng xem một chút, thuê một cửa hàng mặt tiền đi.

Một tuần sau, bốn người trong thái tử đảng gặp mặt ở câu lạc bộ giải trí cao cấp ở trung tâm thành phố.

Loại câu lạc bộ giải trí cao cấp này kết hợp ăn uống và giải trí, phục vụ đều là trai xinh gái đẹp, hơn nữa có kiểm xoát thẻ ra vào, bảo vệ sự riêng tư của khách hàng, là nơi rất nhiều đại gia công tử thích đến. Đương nhiên, những hoạt động bí mật sau đó, tất cả mọi người đều ngầm hiểu.

Bốn người đi “Ngư phủ” càn quét một cái lẩu trước. Theo lý thuyết, với thân phận địa vị của bọn họ hẳn là sẽ ăn bào ngư vi cá, nhưng cả bọn lại cảm thấy loại không khí ở nơi đó – cậu cắt một miếng thịt bò, tôi làm một ly champagne, nói những lời nho nhã, nghe thì có sẻ sang trọng nhưng lại rất tù túng. Cuối cùng La Chẩn kêu gọi đi ăn lẩu, mọi người cũng đều cảm thấy đề nghị này thật tuyệt.

Ăn lẩu có không khí, nhưng không hình tượng. La Chẩn tất nhiên là mặc kệ, đầu đầy mồ hôi còn quét cả tay áo mình vào nồi thịt dê, ăn đến cả miệng đều bóng loáng. Đàm Tấn và Triệu Thiên Nhất thì nóng quá nên đã cởi bớt áo, miễn cưỡng còn duy trì một chút phong độ. Đàm Tấn nhìn Tần Qua, cũng là người như bọn họ mà quần áo lại sạch sẽ, cái trán trơn bóng đến một giọt mồ hôi cũng không có, ngón tay dài nhỏ cầm đũa, nhẹ nhàng gắp một miếng thịt bò nhỏ nổi trên mặt lẩu bỏ vào miệng ăn.

Tuy rằng cảm thấy so sánh này không thích hợp, nhưng Đàm Tấn vẫn cảm thấy Tần Qua bất kể là lúc nào ở đâu, cử chỉ hành vi đều tao nhã như hoa sen trắng, hoàn toàn không chịu chút ảnh hưởng bên ngoài nào.

Bảy năm trước cậu đã rất “trang nghiêm”, nhưng còn mang chút tính trẻ con non nớt. Bảy năm sau cậu cũng vẫn vậy, nhưng bộ dáng ung dung thản nhiên đó lại mang chút xa cách.

Là cái gì đã khiến cho cậu trở nên như vậy? Là thời gian sao?…

Trước kia khuôn mặt Tần Qua rất tròn trịa mịn màng, mắt lại to, thậm chí có thể nói là đáng yêu; hiện tại ngũ quan nhìn qua cũng không thay đổi gì, chỉ là mặt hơi gầy một chút, nhưng khí chất trên người đã thay đổi.

Trở nên tao nhã, trở nên ung dung xa cách, cũng trở nên…động lòng người.

“Đàm Tấn? Cậu nhìn tôi làm gì? Tôi có cái gì sao?”

“Ơ… Không…” Đàm Tấn phục hồi tinh thần lại, chiếc đũa gắp miếng thịt khô sạch dầu.

Bốn người cơm nước xong lại chém gió trong chốc lát. Đương nhiên, đa số đều là ba người kia nói chuyện, Tần Qua chỉ im lặng nghe, nghe được chuyện gì buồn cười cũng cùng nhau cười một cái, ngẫu nhiên xen vào nói ra những hiểu biết thú vị của mình. Cứ như vậy đã đến chín giờ.

Đàm Tấn gọi phục vụ tới, muốn đưa thẻ tín dụng trả tiền, phục vụ cúi đầu nói: “Bàn của ngài đã thanh toán rồi.”

Đàm Tấn sửng sốt: “Cái gì? Không có đâu?”

“Quả thật đã thanh toán, có thể là một trong bốn vị đã trả tiền trước.”

Đàm Tấn liếc nhìn ba người kia một cái: “Tần Qua, có phải lúc cậu đi toilet đã trả hay không?”

Tần Qua lắc đầu. Hôm nay là tiệc đón tiếp cậu, sao cậu lại đi trả tiền được.

Phục vụ cũng có chút không hiểu, nói “Xin chờ” một tiếng, liền cúi đầu liên lạc với quầy tiếp tân.

Thấy người phục vụ miệng cúi xuống cổ áo nói chuyện, La Chẩn nhịn không được “Chậc chậc” hai tiếng: “Bây giờ làm phục vụ cũng được trang bị như xã hội đen.”

Vừa dứt lời, lập tức nhận được một cái trừng mắt sắc lẻm của Đàm Tấn.

“Hử? Sao vậy? Tôi nói có vấn đề gì sao?” La Chẩn vẫn còn chẳng hiểu tại sao, Triệu Thiên Nhất đã nhịn không được che miệng hắn lại, liền nghe được người phục vụ nói: “À, thật có lỗi, quản lí nói bốn vị hôm nay được miễn phí tất cả phí dụng ở câu lạc bộ.”

“Ể?!”