Ái Hậu Dư Sinh

Chương 22

Mặc dù lúc trước Tần Qua đã có chuẩn bị tâm lý, cũng đã được Đàm Tấn ám chỉ qua “Có lẽ Lâm Hi Liệt, hắn thích cậu” vẫn bị chấn động, mặt lập tức nổ hồng. Không nghĩ tới người nọ lại nói trắng ra như thế. Lúc trứơc Người nọ là nhẹ nhàng mà nói “Muốn quen nhau” … Đây… đây xem như là chính thức tỏ tình rồi còn gì… trái tim Tần Qua đập bịch bịch, trong đầu giống như bị đốt khét thành một mảnh, ngay cả nói cũng không nói được. Kỳ diệu là chẳng biết tại sao mình lại dâng lên một chút cảm giác ngọt ngào, thật giống như thời điểm đi nhà trẻ được một bé gái đáng yêu cùng lớp nắm tay, cả người đều nhuyễn đến tê dại.

Cậu choáng váng sau một lúc lâu mới nói: “Anh… Anh nói bậy gì vậy…”

Người nọ chỉ hừ một tiếng, cũng không nói tiếp.

Cậu do dự một lúc lâu sau mới nói thêm: “Tôi… tôi không phải đồng tính luyến ái…”

Người nọ giễu cợt cười một tiếng: “Tôi phải sao?”

“…”

“Cường bạo em là tôi không đúng. Nhưng là em phải nhớ, suy nghĩ kĩ càng, muốn cùng tôi ở một chỗ hay không, không được chưa nghĩ gì thì lấy cớ ‘tôi không phải đồng tính luyến ái’ từ chối tôi. Hiểu chưa?”

“Tôi… Tôi biết rồi… Anh đi về trước đi, đã muộn rồi…”

“Được rồi.” Không ngờ người nọ lại đồng ý.

Người nọ cúp điện thoại. Tần Qua nhìn xe sáng đèn lên khởi động máy chạy ngoài. Nhiệt độ trên mặt cậu cũng không hạ xuống, cậu ở ban công hóng gió mộ lát đợi hơi chút thanh tỉnh mới trở về phòng ngủ.

cheveuxnoirs.wordpress.com

Trước kia cậu bị rất nhiều nữ sinh tỏ tình qua, nhưng kỳ thật cậu cũng không biết nó có ý nghĩa gì. Cậu chỉ cư xử theo lời cha dạy: “Con còn nhỏ, đừng nghĩ tới loại chuyện này.” Những thư tình hao hết tâm tư viết ra kia cậu một tờ cũng không có đọc qua. Hôm nay bị cái người luôn ngang ngược bá đạo lại còn cướp đi lần đầu tiên của cậu tỏ tình, cảm giác khác nhau rất lớn , cơ hồ làm cả người cậu đều rung động, cậu cảm thấy mình không phải đang đứng trên mặt đất nữa mà là phiêu du ở không trung.

Nhưng mà ngay cả như vậy, có một việc cậu rất rõ ràng: cậu cùng người nọ vô luận thế nào cũng không có tương lai. Cho dù có một ngày hắc đạo bạch đạo hợp tác làm ăn, cho dù đồng tính luyến ái đựơc xã hội tán thành, cha cũng sẽ tuyệt đối không cho phép

── cha ngay cả yêu sớm cũng đề phòng cẩn thận, sao có thể cho phép cậu có hành vi vượt qua nhận thức thế tục như thế. Vẫn là… Tiếp tục ngầm làm bạn đi… (=.,=#)

Lần tới khi người nọ gọi điện thoại thì cứ nói như vậy đi… Chỉ là, không biết người nọ có thể đáp ứng tiếp tục làm bạn hay không… Tiếp tục cùng hắn làm bạn, có phải là đang ôm bom hẹn giờ hay không? Cậu cũng không còn sức mà nghĩ nữa.

Nhưng mà… lại không kiềm chế được cảm giác, vui vẻ trong lòng cuồn cuộn không ngừng nảy lên. Nhớ tới trước kia khi người nọ đυ.ng vào cậu, nắm tay cậu, giờ phút này bàn tay không hiểu sao mà nóng lên, giống như mới bị người nọ nắm trong lòng bàn tay.

***

Buổi tối thứ sáu có xe tới đón Tần Qua, nói là có người mời cha ăn cơm thuận tiện đón cậu cùng đi. Bữa tiệc được đặt tại một nhà hàng cao cấp nổi tiếng, trang hoàng xanh vàng rực rỡ không cần phải nói, ở cửa có nhân viên chuyên nghiệp dẫn đường, giữa đại sảnh còn có bàn đánh bóng bàn, trên cao còn có người diễn tấu Piano .

Song phương ngồi xuống thì bắt đầu hàn huyên. Ông chủ kia Tần Qua không biết nên chỉ im lặng mà ngồi, có bị hỏi đến thì đơn giản đáp đôi lời, dần dần mà cảm thấy có chút nhàm chán. Người chơi Piano kỹ thuật rất bình thường, chơi không có cảm xúc thì thôi đi lại còn đàn sai mấy chỗ, Tần Qua cảm thấy mùa hè này mình hoàn toàn có thể đến thay thế. Trong lúc vô tình ánh mắt của cậu xuyên qua nhạc công lại nhìn thấy Lâm Hi Liệt.

Người nọ ngồi cách bọn cậu rất xa, gần như chéo góc. Hơn nữa người nọ hôm nay mang trang phục chính thức, tây trang cà-vạt, vai rộng hiên ngang, khí chất cả người lập tức thay đổi. Trước kia thì thực lãnh đạm, hôm nay mang loại trang phục này có thu lại một chút, nhưng có cảm giác sang trọng và trang nghiêm hơn.

Tần Qua nhìn đến hoàn toàn ngây dại, đến khi cha gọi cậu mới hồi phục lại tinh thần, đáp vài câu lại nhấp nhỏm không yên mà liếc về phía kia.

Ngồi bên cạnh người nọ là một người con gái, tuổi thoạt nhìn không lớn lắm nhưng cách ăn mặc rất thành thục. Mái tóc quăn búi cao trên đỉnh đầu, mang váy dài màu đỏ, trên cổ là một chuỗi kim cương dưới ánh đèn long lánh vô cùng. Kim Đồng Ngọc Nữ, tôn nhau sinh huy*, Tần Qua cảm thấy mọi người chung quanh thỉnh thoảng lại liếc qua bàn bọn họ.

* tôn nhau sinh huy: hai bạn cùng đẹp, tôn nhau lên sáng chói +.+

cheveuxnoirs.wordpress.com

Không biết ai nói câu gì đó người nọ ảm đạm cười, người con gái bên cạnh kia lại cười đến run rẩy cả người, tay cũng nhân cơ hội khoát lên tay Lâm Hi Liệt.

Tần Qua lập tức cảm thấy móng tay đỏ chót của cô gái kia đặc biệt chói mắt, người nọ cũng không có tránh ra, để yên cho cô ta đặt tay.

Tần Qua vẫn không ngừng liếc nhìn phía đó, ngay cả cơm cũng không ăn được.

Những người ở bàn kia cuối cùng cũng đứng lên, Tần Qua mới nhìn rõ, thì ra còn có mặt một nam một nữ khác, bất quá đã có chút tuổi. Cô gái ngồi cạnh Lâm Hi Liệt vươn một tay khoát lên vai Lâm Hi Liệt, mềm mại không xương mà dán lên, giống như thực thân mật, lại còn thì thầm bên tai hắn gì đó, ánh mắt nửa mở bán mị, vô hạn phong tình. Thần sắc người nọ không thay đổi, tựa hồ không có nửa điểm không vui, cũng không có đẩy cô ta ra.

Một hàng bốn người vừa nói vừa chậm rãi đi ra ngoài.

Tần Qua hoàn toàn không còn cảm giác ngon miệng, để đũa xuống nhìn chăm chú phần đồ ăn còn lại mà sững sờ.

Cậu cảm thấy trong lòng rất khó chịu, rất hoảng.

Trước giờ chưa từng bắt gặp người nọ thân cận với ai khác như thế. Hôm nay thấy được, dạ dày lại như bài sơn đảo hải mà bốc lên. Theo cậu biết, người nọ không có chị em ruột gì, vậy kia chỉ có thể là…

Cậu bỗng nhiên không còn dũng khí nghĩ tiếp.

Chuyện này có nghĩa là gì? Nói cái gì mà sẽ đối tốt với cậu, muốn cùng cậu ở một chỗ, muốn cậu làm vợ, quay đầu thì cùng thiên kim tiểu thư nhà giàu anh anh em em. Rõ ràng là nam nữ thụ thụ bất thân, người nọ lại một chút phản ứng đều không có, chẳng lẽ kỳ thật lúc trước thường xuyên như vậy? Chẳng lẽ người nọ một bên muốn mình, một bên lại muốn cùng phụ nữ dây dưa không rõ… Vậy cậu rốt cuộc là cái gì? Lúc trước người nọ cũng bởi vì cậu cùng phụ nữ tán tỉnh mà nổi giận, không màng đến ý nghĩ của cậu thì cường bạo cậu, hiện tại nghĩ lại quả thực là buồn cười tới cực điểm ── người nọ có lập trường gì để làm như vậy đâu? Hắn có lẽ chỉ muốn tìm cái cớ làm cậu thôi! …

Tần Qua cảm thấy nước mắt mình đều sắp chảy xuống. Mình hoàn toàn tựa như kẻ ngốc bị người nọ đùa bỡn trong tay, mất công cậu còn vì người nọ thổ lộ mà suy nghĩ trong lòng thật lâu, hoàn toàn là dư thừa mà…

Tại sao lại có người như vậy? Tiếp cận cậu lại đùa bỡn cậu rất thú vị sao?

Nhìn thấy cha đứng dậy bắt tay với ông chủ kia, hình như là nói cái gì đó thật vui vẻ, bữa tiệc đã muốn chấm dứt. Tần Qua cũng vội vàng đứng lên.

“Tiểu Tần không thích đồ ăn nơi này sao? Hôm nay nhìn con cũng chưa ăn gì nhiều?” Người nọ hiền lành mà cười nói.

“Không phải khôg phải, là bởi vì trước khi đến đây con đã ăn vài thứ, cho nên vẫn còn hơi no. Cám ơn chú đã chiêu đãi.” Tần Qua cung kính mà đáp, Tần cha vừa lòng mà gật gật đầu.

Đi ra khách sạn bị gió lạnh thổi qua, Tần Qua rốt cuộc nhịn không được rớt nứơc mắt, coi như bị gió thổi xuống đi. Cậu một bên đi ra xe, một bên quay đầu dùng tay áo lau lau mắt.

Nhìn đèn đường ngoài cửa xe nhanh chóng xẹt qua, cùng hình ảnh phản chiếu ánh mắt hồng hồng trên kính xe của mình, Tần Qua cảm thấy mình chưa bao giờ khổ sở như thế. Ngay cả trong miệng cũng đắng.

Người nọ ở trong lòng cậu lúc nào thì trở nên quan trọng như thế?

Nếu sau này thật sự chỉ có thể làm bạn, cậu có thể chịu đựng người nọ cùng phụ nữ khác không coi ai ra gì mà anh anh em em sao?

Hôm nay cậu biết rồi, chuyện đó là không được … Cậu thật sự chịu không nổi…

Tần Qua cảm thấy trái tim mình vô cùng đau đớn, ngay cả thở cũng khó khăn. Cậu muốn ngày mai đi tìm người nọ, đem di động trả lại cho người nọ, rồi cùng người nọ cắt đứt liên quan… Coi như đây là một cơn ác mộng thống khổ hạnh phúc…

***

Tần Qua lần đầu tiên tự đi taxi tới nhà người ta, trước kia đều là người nọ chở cậu đi, thậm chí cậu còn có chút không nhớ được địa chỉ, cậu chỉ nhớ tên tiểu khu may là lái xe taxi tìm được.

Tần Qua đến trước cửa nhà người nọ, lại có chút do dự, cậu lo lắng mở cửa vào thì gặp được người nọ đang ở cùng phụ nữ, không biết tại sao cậu cảm thấy như vậy sẽ thực xấu hổ. Cậu ở ngoài cửa nắm chặt di động trong túi, nắm đến vỏ kim loại bên ngoài cũng nóng lên, tay thấm mồ hôi có chút trơn.

Cuối cùng cậu cố lấy dũng khí, vừa muốn gõ cửa thì cánh cửa mở ra từ bên trong, bà vυ' đi ra: “Cậu học sinh, thì ra là cậu nha! Đứng ở bên ngoài làm gì, mau vào đi!”

Vυ' Trương vừa kéo cậu vừa nói: “Thiếu gia tối hôm qua đi ra ngoài, bây giờ còn chưa trở về, cậu ngồi ở sofa đợi lát đi, vυ' đi lấy cho cậu chén trà.”

Tần Qua còn không kịp nói không cần, vυ' Trương đã vào phòng bếp.

Tựa như cậu thật vất vả cố lấy dũng khí chém ra một quyền, đối phương lại đột nhiên biến mất, nắm tay đánh vào trong không khí. Tần Qua không biết tại sao bỗng nhiên rất muốn rời đi.

Người nọ tối hôm qua không về nhà, chắc là cùng cô gái kia tìm nơi nào để ‘thích’ đi. Mình lại còn muốn ở trong này ngây ngốc mà chờ chỉ vì muốn đem di động trả lại cho hắn. Tần Qua cảm thấy mình tựa như oán phụ chờ trượng phu bên ngoài tìm hoan trở về.

Vυ' Trương làm cho cậu một bình trà ngon rồi đi ra ngoài mua thức ăn. Cậu đứng ngồi không yên một hồi lâu quyết định đem di động để lại rồi đi, nam nhân kia thông minh như vậy nhất định hiểu được ý tứ muốn cắt đứt của mình đi.

Tần Qua mới vừa đứng lên, từ trong túi lấy ra điện thoại đặt lên bàn trà, chợt nghe “két” một tiếng, người nọ đẩy cửa vào.

Keo xịt tóc người nọ bôi tựa hồ đã mất tác dụng, tóc lười nhác mà rũ xuống trên trán. Âu phục tuy rằng coi như nghiêm chỉnh, nhưng lại phát ra một loại hương vị hỗn hợp nước hoa cùng khói thuốc, nồng đậm đến ngột ngạt. Cả người thoạt nhìn vừa khó chịu lại có chút mệt mỏi.

Người nọ ngẩng đầu thấy Tần Qua, một tay chống tường, cởi giày hỏi: “Sao rồi? Đã nghĩ xong?”

Nói rồi đi về phía Tần Qua, Tần Qua cảm thấy người nọ sắp tới đây cậu cố lấy dũng khí chỉa chỉa di động trên bàn: “Tôi… tôi là tới đem cái này trả lại cho anh…”

Người nọ lập tức dừng bước: “Có ý gì?”

“Chúng ta… Sau này không cần gặp lại.”

cheveuxnoirs.wordpress.com

Người nọ nhắm mắt hít sâu một hơi, mới chậm rãi nói: “Nói đi, lần này lại vì cái gì.”

Tần Qua biết người nọ đang nén giận, nhưng này lần rõ ràng là hắn không đúng: “Vì cái gì tự anh nên biết… Tôi đi đây.” Cậu nói rồi vội vã vòng qua Lâm Hi Liệt muốn ra cửa, cậu có chút sợ hãi người này giận lên sẽ lại làm ra chuyện gì đó. Có lẽ… Đem di động gửi qua bưu điện cho hắn mới tương đối chính xác…

Tay Tần Qua mới vừa tiếp xúc đến cánh cửa đã bị người nọ chế trụ thắt lưng xoay ngược lại, cả người bị đặt trên ván cửa. Cậu sợ hãi lập tức giãy giụa: “Anh buông tôi ra!”

Lâm Hi Liệt bắt chéo hai tay cậu sau lưng, hắn đặt một tay trên cửa, tay kia thì hung hăng đập cánh cửa một quyền, âm thanh phẫn nộ tới cực điểm ngược lại trầm thấp hơn, gằn từng tiếng: “Mẹ nó, em nói cho rõ ràng, lần này là vì cái gì.”

Tần Qua vừa đau lại ủy khuất, trong mắt cũng phủ một tần sương mù: “Anh… Anh còn hỏi tôi tại sao… Ngày hôm qua anh đi với ai, tự anh biết… Đừng tưởng rằng tôi khờ thì khi dễ tôi…”

“Ngày hôm qua tôi đi với ai?”

Nước mắt Tần Qua rốt cuộc nhịn không được chảy xuống: “Cùng một cô gái! Anh một bên ở bên ngoài cùng phụ nữ anh anh em em, một bên lại nói những lời này với tôi, anh… Anh như vậy thì tính làm sao…” Tần Qua rốt cuộc nói không được, nước mắt không thể khống chế trào ra. Tiếp theo lại bị mạnh mẽ hôn lên. Cậu cố ý vặn vẹo cũng vô dụng, bị người nọ gắt gao đặt trên ván cửa,trằn trọc hôn môi, mυ'ŧ đến môi Tần Qua đều sưng lên.

“Đồ khốn! Anh còn làm loại chuyện này với tôi! Anh buông tôi ra!” Tần Qua không có trật tự gì mà quyền đấm cước đá.

“Thôi nào, không có gì…” Người nọ đưa tay lau khô nước mắt trên mặt cậu, “Đó là người phụ nữ kia.”

Tần Qua kinh ngạc mà mở to hai mắt nhìn: “Người phụ nữ kia?”

“Chính là mẹ kế của anh. Ngày hôm qua là ba anh mở tiệc cùng mẹ kế ăn bữa cơm. Nếu không phải ba của anh an bài, ai mẹ nó mà đi a. Vừa nhìn đã ngán.”

“…” Ý thức được mình giống như đã làm trò cười, mặt Tần Qua lập tức phát sốt, xấu hổ đến không muốn ngẩng đầu lên.

Người nọ lại như tâm tình rất tốt, buông lỏng ra hai tay bắt chéo sau lưng cậu, nhưng vẫn đem cậu hạn chế giữa cánh cửa và hắn, vươn ngón tay vuốt ve gương mặt còn ẩm ướt của Tần Qua: “Đang ghen sao?”

“Không… Không có…”

“Giọng điệu vừa rồi của em, giống như là chỉ trích anh đi ăn vụng.”