Edit: Dương Dương Minh
Beta: Phượng Chiếu Ngọc
Hắn lôi từ trong túi ra quả đào mà trước khi đi nương đã nhét vào tay, lau qua trên áo rồi cắn một miếng giòn tan. Đào nhà trồng vừa ngọt vừa giòn, ăn rất ngon miệng. Đang lúc tận hưởng thì Hứa Đại Hà xuất hiện, tiểu tử này không ở nhà tỷ phu dùng cơm, mà chỉ nghĩ cùng huynh đệ ăn mì xương sườn trên thị trấn.
“Ngay giữa trưa cũng không có ai tới mua đồ, đi ăn mì thôi.” Tôn Mộc Thanh nói xong liền vỗ vỗ mông đứng lên, cùng Hứa Đại Hà đi ăn mì.
Quán mì đó nằm ở bờ sông, món nổi tiếng nhất của nhà hắn chính là mì xương sườn, mì sợi dai luộc qua nồi nước rồi vớt ra, múc lên hai muỗng canh nước hầm xương, rắc vào hành lá thái nhỏ thêm muỗng đậu nành rang, cuối cùng cho thêm một thìa lớn thịt sườn hương vị nồng đậm thơm mặn, quả thực là mỹ vị chốn nhân gian.
Đang chờ ông chủ nấu mì, bỗng ngoài cửa vang lên âm thanh cãi nhau, Tôn Mộc Thanh là người ưa náo nhiệt, liền duỗi cổ ngó xem, hóa ra là mấy tiểu cô nương đang cãi nhau, nhưng hắn càng xem càng cảm thấy bóng dáng đang đưa lưng về phía hắn rất quen mắt, lại nhìn búi tóc cùng bím tóc đen dày kia hắn liền vỗ đùi, đây không phải là cô nương ngày hôm qua đó sao, lúc này cô nương đang ở thế hạ phong.
Tôn Mộc Thanh liền hướng về phía mấy tiểu cô nương rồi huýt sáo một hơi dài, tiếng huýt sáo vang lên khiến toàn bộ các cô nương quay đầu nhìn lại đây, sau khi đỏ mặt thì lập tức tản đi, chỉ có cô nương ngày hôm qua là không đi, nàng có cặp mắt tròn xoe, bên trên có một đôi lông mày cong cong, hợp vào cùng nhau đẹp như một bức họa. Cô nương không rời đi là vì không muốn cùng đám người vừa cãi nhau kia tiếp tục đồng hành, đang trong lúc chờ đợi thì Tôn Mộc Thanh đi qua, hỏi: “Hôm nay ngươi cũng đến thị trấn à? Ăn gì không?”
Cô nương lắc đầu.
Tôn Mộc Thanh lại nói: “Này, ta mời ngươi ăn.”
Cô nương vẫn là lắc đầu, miệng mím chặt. Tôn Mộc Thanh rướn sát người vào nhìn nàng: “Ngươi không phải là người câm chứ.” Nói rồi hắn bắt chước chàng hề tạo ra cái mặt quỷ, đem cô nương chọc đến phụt cười.
“Ta không phải người câm.” Cô nương cười xong liền hết giận, bản thân cũng trở nên thoải mái: “Ta hôm nay đến thị trấn bán vải, không cần ngươi mời ta ăn mì, khi trở về ta sẽ ăn.”
Tôn Mộc Thanh ngâm nga một tiếng thật dài, hắn vốn không phải là người có tính keo kiệt, nhưng cũng không hào phóng đến mức vừa quen biết liền nhất quyết phải mời người ta ăn mì, nhưng là ma xui quỷ khiến, nhìn vào gương mặt của cô nương, tim hắn liền phanh phanh phanh nhảy không ngừng, Tôn Mộc Thanh chỉ vào Hứa Đại Hà đang đi đến, nói: “Đừng khách khí, là tên ngốc to con kia trả tiền.”
Hứa Đại Hà vô duyên vô cớ phải trả tiền nhiều hơn một chén mì.
Trong Tôn gia thôn, Vương Hồng Anh vừa ăn xong bữa trưa đang chuẩn bị nghỉ ngơi, cửa viện liền vang lên tiếng người đập cửa bùm bùm bùm.
“Có chuyện gì?” Bà tưởng La Xảo Vân tới, mở cửa ra lại nhìn thấy là bà mối ngày hôm qua lừa chính mình, thoáng cái sắc mặt liền suy sụp xuống: “Sao ngươi lại tới đây?”
“Có chuyện tốt rồi.” Mọi người đều gọi bà mối này là Lâm Tam Nương, khóe miệng có một nốt ruồi đen lớn, nghe nói người như vậy mồm miệng cực biết ăn nói, nhưng mặc cho Lâm Tam Nương miệng có ngọt hơn đi nữa, Vương Hồng Anh khi gặp lại bà ta đã có tâm đề phòng.
“Chuyện tốt? Lẽ nào lại là chuyện đó? Ta đã nói rồi, cửa thành thân này không được, con ta không thể ở rể.” Vương Hồng Anh cao giọng nói.
Lâm Tam Nương linh hoạt chen vào trong viện, dùng cây quạt quạt lớp mồ hôi trên mặt: “Không phải cái này, ta còn có cô nương khác.”
“Hôm qua như thế nào không nói.” Vương Hồng Anh nhanh đóng cửa lại, ngữ khí tuy rằng không vội vã, cơ thể lại rất thành thật dựa gần Lâm Tam Nương vừa ngồi xuống: “Nói đi nói đi, trời nóng như vậy ngươi tới đây một chuyến cũng là vất vả, vừa nãy ta có chút nóng nảy, không có ý gì khác.”
Lâm Tam Nương hiểu rõ gật gật đầu, bắt đầu lấy ra tư thế của bà mối và giới thiệu cô nương mới.
“Cô nương này so với nhi tử nhà ngươi thì nhỏ hơn hai tuổi, năm nay mười tám, lớn lên rất trắng trẻo, không giống người có xuất thân nghèo khổ một chút nào, sính lễ cũng không cao, xem tình hình nhà ngươi thương lượng, ba đến năm lượng cũng được.” Lâm Tam Nương giọng điệu lôi kéo nói.