Hiền Thê Của Sài Lang

Chương 5

Edit: Phượng Chiếu Ngọc

“Không cho nợ cờ bạc.” Tôn Mộc Thanh nói xong liền cắn một miếng bánh to.

“Ta không phải muốn quỵt, chỉ là hôm nay vừa lúc không mang theo tiền, ta mỗi ngày đều tới đây, ngày mai nhất định sẽ trả cho ngươi, ngươi thấy được không?” Hai con mắt nhỏ của lão hán kia phát ra ánh sáng lập loè khôn khéo.

Tôn Mộc Thanh sờ sờ khuôn mặt của chính mình, hắn thực hiểu rõ diện mạo của bản thân, thậm chí bộ dạng của hắn rất có tính đánh lừa thị giác, nhưng chỉ là thoạt nhìn mà thôi, hắn là một người rất có nguyên tắc, Tôn Mộc Thanh ha hả cười cười, thoạt nhìn càng thêm thuần lương vô hại, trong lúc lão hán kia cho rằng mình đã thực hiện được mưu đồ, liền nghe thấy Tôn Mộc Thanh nói.

“Ta vẫn là câu nói kia, không cho nợ cờ bạc, ngươi không mang tiền ta liền đi cùng ngươi về nhà lấy, đừng nói ở xa, nếu là xa ngươi không thể mỗi ngày đều tới, cũng đừng viện cớ nữa, một chút tiền trinh mà thôi, chúng ta hãy tâm bình khí hòa mà giải quyết.”

Lão hán kia ngây người, sau một lúc lâu mới nghẹn ra được một câu: “Tiểu tử, ngươi thật sự là không thể trông mặt mà bắt hình dong ……”

Tôn Mộc Thanh thực khiêm tốn: “Quá khen quá khen.”

Hai người từ trong sòng bạc bước ra, đi theo lão hán kia trở về thôn lấy tiền, lão hán kia là một người nói nhiều, vừa lúc Tôn Mộc Thanh cũng là người có thể chịu đựng, nói nguyên một đường, Hứa Đại Hà nghe mà muốn ngoáy lỗ tai, còn vị huynh đệ này của hắn cái gì cũng tốt, lớn lên đẹp sọ não linh hoạt, đúng là gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.

“Tới rồi tới rồi.” Lão hán kia kéo ra cổng viện mời bọn họ tiến vào trong nhà, còn vừa đi vừa nhiệt tình nói: “Hai ngươi tiến vào ngồi rồi nghỉ ngơi một chút.” Sau đó hướng nhà chính kêu to: “Nương hài tử mau đi pha trà, có khách nhân tới.”

Hứa Đại Hà vui tươi hớn hở nói: “Lần đầu thấy có người thiếu tiền bị đòi nợ mà vui như vậy, ha ha ha……”

Không chờ hắn ha xong Tôn Mộc Thanh đột nhiên hít hà một hơi, bởi vì hắn nhìn thấy nương mình - Vương Hồng Anh đi ra từ nhà chính của gia đình này, còn vừa đi vừa nói với vị phụ nhân cùng bà đi ra: “Nếu nhà ngươi có khách vậy thì ta liền về trước đây.”

Vừa dứt lời, sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Tôn Mộc Thanh bà cũng rất kinh ngạc, hôm nay thật sự là trùng hợp mà. Thật ra hôm nay Vương Hồng Anh ra ngoài là tìm bà mối làm mai cho Tôn Mộc Thanh, bà mối vừa lúc đang chuẩn bị cùng La Xảo Vân đi đến thôn tức phụ tương lai của Tam Lang, cũng có nhắc tới hộ gia đình muốn kén rể kia, bà mối miệng lưỡi trơn tru đã thành công lừa được Vương Hồng Anh tới xem thử cô nương trong nhà đó, nói chỉ là nhìn rồi tâm sự thôi, quen thêm được một người bạn cũng tốt, kết quả bà mối ngồi chưa được nửa khắc liền chạy, để lại Vương Hồng Anh cùng nương của cô nương kia tâm sự gần nửa canh giờ, đang muốn rời đi thì gặp được nhi tử tại đây.

Mà lão hán cười ha hả kia, một đường nói chuyện không ngừng với Tôn Mộc Thanh cũng là có tâm tư muốn hắn làm con rể, nghĩ thầm tuy rằng thích đánh cược không tốt, nhưng tiểu tử này mười lần đánh cược thì có chín lần thắng lại rất tốt, làm con rể cũng khá tốt.

Vương Hồng Anh muốn đi lại bị khuyên trở về ngồi xuống, lão hán kia nói muốn mời bọn họ ở lại ăn cơm tối, còn muốn gϊếŧ gà cho bọn họ ăn, Vương Hồng Anh sợ tới mức nhảy lên ngăn cản: “Không cần không cần, quá khách khí rồi.” Nếu bọn họ ăn gà của gia đình này, vậy thì nhi tử tốt nhà mình chẳng phải là sẽ chạy không thoát sao.

Hứa Đại Hà gãi gãi đầu: “Vì sao không ăn, gà đến miệng sao có thể cự tuyệt nha.”

Tôn Mộc Thanh tuy rằng không rõ vì sao, nhưng có thể đoán được nơi này hơn phân nửa có chỗ kỳ quặc, liền dẫm một chân Hứa Đại Hà kêu hắn đừng hé răng, sau đó đứng lên cùng nương khuyên giải bọn họ một hồi, rốt cuộc làm cho lão hán kia buông tha ý định gϊếŧ gà mái, lão hán kia nghĩ thầm, nếu không ăn gà, vậy trước nói chuyện đứng đắn, vì thế liền ngồi xuống cùng bà nương nhà mình bắt đầu khen khuê nữ của nhà bọn họ, lần nữa biểu đạt ý muốn kén Tôn Mộc Thanh ở rể, vì tỏ vẻ thân cận, lão hán kia còn đặc biệt nói về biểu hiện nhanh trí của Tôn Mộc Thanh ở sòng bạc hơn nửa tháng này ra, nghe xong sắc mặt của hai mẫu tử đều xanh mét.