Chương 8
Nó biến đổi-Mắt đỏ,cánh dang ra,tai mọc trên đỉnh đầu,răng nanh mọc dài,nó bước dần rồi dừng chân trước một căn phòng…Mỉm cười-Nụ cười quỷ dữ…♬Ding Dong!Nào nhanh mở cửa ra nào!
Giờ ta đã đến đây….
Ngươi chẳng trốn thoát nổi đâu,nào bắt đầu..
Ding Dong!Nào nhanh mở cửa ra nào!
Giờ ta đã đến đây…
Cho dù ngươi muốn trốn đi đã quá trễ…
Mở cửa tò mò liếc qua…
Mắt ta chạm đến nhau bất ngờ
Ánh mắt sợ sệt đóng băng
Muốn thấy rõ,thấy nhiều hơn nữa cơ!
Ding Dong!Nào ta đang tới gần này
Chạy nhanh hơn chút đi!
Hãy cùng chơi vui với nhau trong im lặng
Ding Dong!Nào ta đã đến nơi rồi
Hãy nhanh chân trốn đi…
Hãy cùng ta chơi trốn tìm một chút nhé!
Tiếng chân thình thịch của mi
Ta vẫn còn lắng nghe rất rõ nè!
Cả hơi thở vội vã kia…
Ta vẫn còn lắng nghe được đấy nha!
Trốn nào!Ồ ta thấy tóc mi ở đằng kia rồi!
Trốn nào!Ồ ta thấy tóc mi ở đằng kia rồi!
Trốn nào!Ồ ta thấy tóc mi ở đằng kia rồi!
Trốn nào!Ồ ta thấy tóc mi…
Cốc cộc!Giờ ta đang đứng đây nè!
Gõ cửa phòng của mi
Ta chẳng thèm xin phép đâu,mở cửa vào…
Cốc cộc!Giờ ta đang đứng trong phòng
Nè mi trốn ở đâu?
Có vẻ trò đuổi bắt chuẩn bị kết thúc
Ngó xuống gầm giường của mi
Thử nhìn vào khắp nơi trong căn phòng…
Có lẽ là chẳng ở đây!
Hay ta tìm trong tủ quần áo nha?
Ding Dong!Ồ mi trốn ở đây
Ding Dong!Ra mi trốn ở đây!-Là vậy đấy nhỉ?
Trốn tìm!Giờ ta đã thấy mi!-Là vậy đấy nhỉ
Có nghĩa là ta đã thắng mi!-Là vậy đấy nhỉ?
Ding Dong!Phải chịu phạt đó nha!
Ding Dong!Trò chơi kết thúc rồi!
Chẳng còn ai cả…
Ding Dong!Chào tạm biệt ngươi……
-KHÔNGGGGGGGGGGGGG!-Uyên Uyên hét lên,con dao sắc bén trong tay nó chuẩn bị đâm xuống
-DỪNG LẠI!-Hắn hét lên,Uyên Uyên quay ra vui vẻ
-Anh!
-Ngươi tới đây làm gì?
-Cô chủ đừng gϊếŧ người!
-Ta gϊếŧ hay không thì liên quan gì đến ngươi!
-Không liên quan nhưng cô chủ đừng gϊếŧ người!
-Ngươi thì biết cái gì mà lên mặt dạy đời ta!
-Tôi…
-A!Ta biết rồi!Bảo vệ người yêu hay….nói là”vợ tương lai”nhỉ?-Nó liếc hắn,cười khẩy
-Chẳng phải cô chủ đã hủy nhan sắc rồi sao!Người còn muốn gì nữa?
-Muốn gì à?Gϊếŧ chết hai ngươi!-Nó tạo ra tia lửa phi đến chỗ hắn,hắn may mắn tránh được nhưng lại bị một tia lửa bắn vào chân
-Còn cô!-Nó liếc sang Uyên Uyên
-Anh Thiên…cứu…cứu em!
-Sắp chết đến nơi rồi còn tình cảm quá ha!
Nó dơ con dao đâm thẳng vào Uyên Uyên”Keeng”tiếng hai lưỡi dao va chạm vào nhau,hắn đỡ con dao của nó
-Cô chủ thôi đi!
-Sao?
-Tôi bảo cô thôi đi!
-Hừm!-Nó ấn con dao xuống,hân đỡ không kịp nên bị con dao đâm vào vai ngã xuống máu trào ra
-Anh Thiên!-Uyên Uyên lay lay hắn
-Cô tránh ra!-Hắn tức
-Oh!Ngại gì,người yêu mà!
-Cô….-Hắn
-Ta mất hứng rồi!Hai người cứ tự nhiên chăm sóc cho nhau nhé!-Nó vứt con dao đi rồi bước ra cửa,sau khi đóng cửa,nó khụy xuống,ngực nó đau…đau lắm như có nghìn con dao đâm vào.”Tại sao?Chắc mình phải đi khám lại tim rồi!”nó cố gắng đứng dậy rồi đi (Không phải khám đâu chị.Bệnh tình yêu:))
Đi được nửa hành lang,nó ngã xuống,cánh biến mất,mắt trở lại bình thường,răng nanh ngắn lại,còn cái tai vẫn không biến mất”Chết tiệt”nó ngất luôn giữa hành lang.
Sau 2 tiếng nó tỉnh dậy,căn phòng quen thuộc đập vào mắt nó
-A!-Nó khẽ kêu
-Cô chủ tỉnh rồi à!-Hắn mở cửa phòng bước vào,tay cầm một bát cháo,nó để ý vai hắn đã được băng bó cẩn thận
-Ngươi vào đây làm gì?Sao mà không đi với người yêu của ngươi đi!
-Cô ấy không phải người yêu tôi!
-Hừ!Không phải?Thôi đừng chối cái gì mà”anh Thiên ơi”!Ngứa!-Nó giả giọng Uyên Uyên
-Cô chủ ghen à?-Hắn phì cười
-Ghen?Ghen là gì?Có ăn được không?
-Thôi!Cô chủ ăn cháo đi!
-Ta không cần mang đi đi!-Nó nằm xuống chùm chăn lên đầu
-Thôi mà cô chủ ăn đi mà!-Hắn lay lay nó
-Không!-Nó kiên quyết
-Chắc không?
-Chắc chắn!-Nó
Hắn thấy vậy nhảy tót lên giường chui vào chăn ôm nó nằm
-AAAAAA……Tên biếи ŧɦái!Bỏ ta ra!-Nó hét lên
-Thế có ăn không?
Nó vẫn lắc lắc đầu.Hắn để sát mặt hắn vào mặt nó chỉ cách 2cm nữa là môi chạm môi rồi.
-Em không ăn cháo là tôi “ăn” em đấy!-Hắn nhấc mặt lại gần tai nó dùng đôi môi ẩm ướt cắn nhẹ làm nó đỏ mặt rồi còn nhột nhột nữa.Hắn cúi xuống nhìn thẳng mắt nó
-Thế có ăn không?
-Có!Có!-Nó gật đầu nhanh chóng
-Tốt!-Hắn nhảy tót xuống giường bê bát cháo lên
-Đem đây!-Nó chìa tay
-Tôi bón!
-Không cần!
-Có!
-Không!
-Có!
-Không!
-………
-……….
Hai người cãi nhau mệt rồi hắn nhanh chóng lúc nó nói đút một thìa cháo vào.Nó nhăn mặt nuốt xuống
-Làm gì vậy hả?
-Bón cho em ăn!
-Tôi nói không cần!Tôi tự có tay!
-Nghe lời chút đi!Không thì…..như vừa nãy tôi nói
Nó gật gật mấy cái rồi ngồi yên cho hắn bón hết bát cháo.Sau khi ăn xong,hắn đứng dậy
-Cô chủ ngủ đi!-Rồi ra ngoài.Nó cũng buồn ngủ nên nằm ngủ luôn.
——-
Còn đây là lí do tại sao hắn nói được khi thuốc chưa hết tác dụng.Trở lại quá khứ
Lúc hắn vội vàng chạy đi tìm nó thì đâm phải Khang,hắn lấy điện thoại ra bảo cho Khang biết là nó đang mất tích.Khang thì nhìn hắn
-Em nói được phải không?
“Đã từng”hắn dơ điện thoại
“Lại là Băng bày trò”Đây uống vào thuốc giải đó!-Khang ném cho hắn cái lọ trắng rồi chạy đi
Hắn tò mò nhìn lọ thuốc rồi uống một viên
-A!-Câu đầu tiên hắn nói  ̄︿ ̄
-Yahooo!Mình nói được rồi!-Hắn nhảy cẫng lên cầm lọ thuốc đút vào túi rồi chạy đi tiếp để làm nhiệm vụ cao cả.
——-