Chương 15
20 phút sau,tất cả đều tập chung đầy đủ.Papa nó hỏi hắn-Con bé sao lại thành thế này?
-bla…blo….-Hắn kể từ lúc gặp nó ở công ti đến bây giờ
Mọi người nghe xong thì lo lắng không biết nó có bị làm sao k.
2 tiếng sau~
“Ting….”Đèn cấp cứu vụt tắt,bác sĩ đẩy nó đi ra.Mọi người xúm vào
-Bác sĩ!Con tôi có sao không?
-Em cháu nó sao không?
-…………
-Mọi người bình tĩnh!Tôi đã cố gắng hết sức…..
-Cái gì?Ông muốn san bằng cái bệnh viện này à!-Trang
-Ông có tin là tôi cho ông về hưu luôn không?-Hắn,Khang,Khánh
-Tôi…tôi chưa nói hết mà!-Ông bác sĩ toát mồ hôi,run rẩy
-Vậy nói đi!-Khang
-Cô bé đã an toàn nhưng lần trước cô bé bị chấn thương ở gần đầu dẫn đến mất trí nhớ.Bây giờ nhắc đến những quá khứ khiến đau đầu và ngất xỉu thường xuyên.Gia đình cần chú ý!
-Vậy có hồi phục lại trí nhớ được không?
-Có thể nhớ lại hoặc mãi mãi không!
-Xin lỗi bác sĩ vừa nãy cháu nông nổi quá!Cháu cảm ơn!-Trang,Khánh,Khang,hắn
-Không sao!Bây giờ đi làm thủ tục nhập viện,khi thuốc mê hết tác dụng là cô bé sẽ tỉnh!
-Vậy papa đi làm thủ tục cho con bé!Các con vào thăm nó đi!-Papa nó
-Dạ!-Đồng thanh
Nó được đưa đến phòng hồi sức.Khi tỉnh dậy
-Con gái à!Ta nhớ con lắm đó!-Papa nó
-Con gái?-Nó
-Con bị mất trí nhớ!Nhưng không sao con về với gia đình là tốt rồi!
-Vậy bác là papa cháu!Vậy những người kia?-Nó chỉ tay ra đám của hắn
-Ya!Tao là Trang bạn thần mày nè!Ít nhất phải nhớ một ít chứ!
-Anh là Khang,anh hai em!
-Anh là Khánh anh họ em và là người chịu trận giúp em!(T.T)
-Còn anh?-Nó chỉ hắn
-Anh là….là…
-là?
-Anh là người yêu em!-Hắn phán một câu khiến cho Khang,Khánh,Trang,Papa nó tròn mắt nhìn còn nó nhảy xuống giường đi đến chỗ hắn
-Không ngờ người yêu mình đẹp trai dữ,chả biết là có te tua cô nào khác không nữa?-Nó lườm hắn
-Haha đương nhiên là phải đẹp trai rồi!Anh không yêu ai khác ngoài em đâu!-Hắn
-Và còn trình độ tự sướиɠ cao ngút trời luôn!
-Hôhô…quá khen!
-Thôi được rồi!Papa và mọi người về đi!Con ở lại chăm sóc em!-Khang
-Ơ không được!Để em ở lại,mọi người cứ về đi!-Hắn
-Nhưng……-Khang
-Cứ để con rể ta ở lại!Mọi người về cho có không gian riêng tư!-Papa nó trêu hắn rồi kéo mọi người ra ngoài vẻ
Trong phòng còn hắn với nó
-Em có nhớ gì về anh không?-Hắn
-Không!-Nó
Bỗng điện thoại nó rung
-Chị à!
-Ờ!Quỳnh Anh à!Em đang ở đâu thế?
-A!Em đang ở bệnh viện thành phố!
-Hả?Em bị làm sao?
-Em đau đầu!
-Vậy phòng nào chị đến ngay!
-Phòng hồi sức VIP.1!
-Rồi chị đến ngay!-Phương cúp máy rồi đi ngay đến bệnh viện
-Ai gọi?-Hắn
-Anh tò mò làm gì?
-Em nɠɵạı ŧìиɧ phải không?
-Không phải mà!
-Thế là ai?
-Ân nhân cứu mạng!
-Nam hay nữ?
-Nghe biết rồi còn hỏi!
-Hỏi cho chắc!
10 phút sau….
“Rầm”cánh cửa phòng nó mở toang ra,Phương chạy vào
-Quỳnh Anh em có bị sao không?Bị đau chỗ nào không?Ai làm em ra thế này để chị xử?
-Em không sao đâu chị!Chị ơi có người kìa!
-A!Xin lỗi em,cảm ơn đã đưa em chị vào đây!Mà em là?
-Em là người yêu của Băng ạ!
-Băng?
-Chị ơi em vừa nhận được gia đình nhưng em không nhớ ai cả!
-Vậy là tìm thấy gia đình rồi à!Em may mắn quá!Còn người yêu em nữa đẹp trai quá!
-Ha…cũng tạm thôi!-Nó
Vậy là nó đã được xuất viện và trở về sống với gia đình,nó cố gắng thuyết phục Phương nhưng không được và 1 tuần nó sẽ đến chơi với Phương 2 lần.
Thời gian cứ thế trôi qua và cũng được 3 tháng nó sống với gia đình.Hắn vẫn chưa dám tỏ tình với nó nhưng miệng vẫn cứ nói nó là người yêu hắn.Thỉnh thoảng nó với hắn đi chơi.Papa nó cũng đồng ý vì muốn một con rể như hắn.
Mọi chuyện vẫn tốt đẹp cho đến một ngày nó làm xong việc ở công ti,hắn đòi đưa nó về nhưng nó kiên quyết không chịu và hắn đành về trước.Nó lững thững đi bộ rồi đột nhiên ai đó đánh vào sau gáy làm nó ngất đi và nó không còn biết cái gì nữa.Papa nó,Khánh,Khang chờ mãi vẫn chưa thấy nó về gọi điện cho hắn thì hắn bảo nó không chịu đi về cùng nên hắn đi trước.Và kết quả mọi người đều nhốn nháo đi tìm nó vì sợ rằng nó lại mất tích giống 5 năm trước.