Nghe hỏi như vậy Dư Huệ cũng cảm nhận một chút về tình trạng cơ thể mình, ngoài việc đầu hơi choáng váng thì không có gì khác lạ.
Nhưng đây chính là tình trạng cơ thể khỏe mạnh nhất mà cô cảm nhận được sau hơn mười năm mắc bệnh, thực sự là đã lâu lắm rồi cô không có được cơ thể khỏe mạnh như thế này.
“Khá hơn nhiều rồi.” Giọng cô phát ra vẫn theo thói quen của nguyên chủ, có chút rụt rè.
Nghe cô nói đã khá hơn, Tôn Thiết Anh cũng thở phào nhẹ nhõm, khá hơn rồi thì có thể về nhà, mình cũng không phải ở đây trông coi nữa.
“Dư Huệ cô nói xem, sao lại có thể ra tay tàn nhẫn với đứa trẻ như vậy, bạo hành đứa bé mới một tuổi, đứa trẻ có tội gì đâu?”
“Cô còn trẻ vậy mà sao lại độc ác đến thế?” Văn Chiêu Đệ như thể mình đứng từ trên cao của đạo đức xã hội mà chỉ trích Dư Huệ.
Tôn Thiết Anh liếc nhìn Văn Chiêu Đệ một cái rồi cau mày, ánh mắt đầy vẻ trách móc nhìn Dư Huệ, nói: “Tiểu Dư à, Cố doanh trưởng không có ở nhà, một mình cô nuôi bốn đứa trẻ cũng không dễ dàng gì, nhưng nếu có khó khăn gì thì có thể nói với tổ chức, sao lại có thể đi bạo hành trẻ con như vậy?”
Dư Huệ nhắm mắt lại một chút, “Tôi không bạo hành trẻ con, vết bầm trên đùi Bắc Bắc không phải tôi véo.”
Nguyên nhân Dư Huệ bị đưa vào viện là vì sáng nay, khi bà ngoại của bốn đứa trẻ đến thăm, rồi la làng lên rằng mình phát hiện vết bầm trên đùi của đứa út Cố Bắc Bắc, rồi la lên rằng Dư Huệ bạo hành con riêng.
Dù Dư Huệ có giải thích thế nào, bà ngoại của bọn nhỏ Tần Thục Lan vẫn không tin, còn gọi mọi người trong khu đến xem.
Đứa lớn Cố Đông và em trai thứ hai của nó Cố Nam cũng nói trước mặt mọi người rằng Dư Huệ đánh bọ nó, không cho bọn nó ăn thịt.
Dư Huệ là một cô nhi, không học hành gì nên mù chữ, từ nhỏ sống nhờ vào lòng tốt của người khác.
Cô hiền lành và nhút nhát, đối diện với những chỉ trích và ánh mắt khinh bỉ của mọi người, cô chẳng thể biện minh gì cho mình, cuối cùng ngất đi, được mọi người trong khu đưa vào viện.
Sau đó cô từ hiện đại xuyên không về đây.
Cái chuyện bạo hành trẻ con hoàn toàn không có thật, nguyên chủ làm vậy chỉ vì muốn đền đáp sự chăm sóc của mẹ Cố đối với mình, nên mới theo bà ấy lên thành phố lấy Cố Hoài, chấp nhận làm mẹ kế của con anh, giúp anh chăm sóc bốn đứa trẻ.
Dù bọn nhỏ không thích mẹ kế này, lại rất thù địch với cô, nhưng cô vẫn luôn tận tâm chăm sóc bọn trẻ, không có chuyện không cho bọn nó ăn thịt, càng không có chuyện bạo hành.
Vết bầm trên đùi Bắc Bắc không phải do cô véo, sáng nay cô thay tã cho con bé, mọi thứ đều bình thường, đến khi bà ngoại bế bé một lúc thì bảo là con bé có vết bầm.
Dư Huệ nghi ngờ vết bầm trên đùi Bắc Bắc là do bà ngoại Tần Thục Lan véo rồi đổ tội lên đầu cô.
Còn chuyện hai đứa nhỏ kia nói cô không cho ăn thịt, một là vì chúng có thù với cô, hai là từ khi cô vào nhà, chúng ít ăn thịt hơn nên mới nói vậy.
Một cô gái hiền lành và bất hạnh như thế lại bị họ vu oan, cuối cùng chết oan.
Một cơn uất ức dâng lên trong lòng Dư Huệ, khiến cô khó chịu vô cùng.
“Không phải cô thì còn ai vào đây?” Văn Chiêu Đệ khinh bỉ cười lạnh, ánh mắt nhìn Dư Huệ càng thêm khinh miệt.
Làm rồi mà không dám nhận, cũng phải thôi, nếu nhận thì Cố doanh trưởng từ Bắc Kinh về sẽ không tha cho cô.
Dù cô không nhận, nhưng mọi người trong khu đều đã thấy, Cố doanh trưởng cũng không thể tha cho cô được.
“Là Tần Thục Lan làm.” Dù họ có tin hay không, Dư Huệ vẫn nói ra.
Quả nhiên, hai người nhìn cô với ánh mắt khó tin.
“Tiểu Dư tôi nói cô này, tôi biết cô sợ Cố đại doanh trưởng về sẽ trách tội, nhưng cô cũng không thể đổ hết tội lên đầu bà ngoại của bọn trẻ được.”
“Đó là bà ngoại của bọn trẻ, sao lại có thể véo cháu mình được?”
Dư Huệ cười lạnh, “Chỉ vì tôi là mẹ kế nên mới đổ cho tôi cái tôi véo đứa nhỏ sao? Mẹ kế trong mắt các người sinh ra đã là độc ác, nên tôi xứng đáng bị các người vu oan chết sao?”