Chương 2-2
Mắng chửi người khác là phải thoải mái, người bị mắng cũng phải có phản ứng thống khổ mới đúng, nhưng Minh Vân Hương lại phát hiện bản thân càng mắng càng tức, càng mắng càng không có thành tựu, bởi vì từ đầu đến cuối anh ta đều không có phản ứng gì cả, cũng không rõ hiện tại tâm tình anh ta rốt cuộc là hỉ nộ ái ố thế nào?Trừ bỏ cả đầu muốn nghiên cứu, cô hoàn toàn nghe không được ý khác trong nội tâm, anh ta không hề tỏ ra đau khổ, khiến cho cô thấy khi cô mắng chửi thì cô giống như ngu ngốc.
“Anh. . . . . . Anh. . . . . .” Cô đã muốn mắng đến không biết nói tiếp cái gì.
“Hết giận chưa?”
“Không có!”
Ân Chính Thạch nhìn bộ dáng giận dữ đến đỏ mặt của cô, nghiêm trang khuyên nhủ.
“Tức giận sẽ làm tế bào não nhanh già, làm đầu óc trở nên yếu kém, độc tố trong máu gia tăng, sẽ làm cho bản thân già đi.” Hiện tại anh đã biết rõ, vì sao cô “già” như vậy rồi .
“Con mẹ anh! Bổn tiểu thư làm sao già được!”
Cuối cùng Ân Chính Thạch cũng có động tĩnh, mày nhau lại.
“Con gái không nên có lời nói thô lỗ như vậy.”
Minh Vân Hương dừng lại, vẻ mặt tức giận lộ ra vẻ đã hiểu, khóe miệng xinh đẹp nâng lên độ cong kiêu căng , hóa ra. . . . . . cô mắng lầm “Đối tượng” , mắng anh ta thì không phản ứng, nhưng nếu mắng người nhà anh ta, hiệu quả sẽ không giống nhau .
Ha ha, thật tốt quá, lãng phí nước miếng nhiều như vậy, cuối cùng có một chút thu hoạch.
Không biết vì sao, cô nhìn anh không vừa mắt, đối phương càng thờ ơ, trong lòng cô càng tức giận, ở bên đường chửi anh ta một lúc, còn tặng thêm Tam Tự kinh, trừ bỏ ân cần thăm hỏi tổ tông tám đời nhà anh ta, còn mắng cả nhà anh ta, hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt khác thường của người qua đường.
Sắc mặt Ân Chính Thạch vô cùng khó coi, mặc dù cô gái này có khuôn mặt xinh đẹp , nhưng khí chất của cô cùng nội tâm thì rất kém.
Cô mắng anh, không sao cả, nhưng nếu ngay cả người nhà của anh cũng mắng thì hơi quá đáng, hiện tại anh thật sự rất không vui!
Ha! Giận rồi ! Minh Vân Hương thực mừng rỡ, không cần nghe tiếng lòng cũng biết anh tức giận, bởi vì hiện tại biểu tình của ạnh ta tựa như uống độc dược, nếp nhăn ở giữa trán có thể kẹp chết vài con muỗi.
“Câm mồm.” Anh trầm giọng cảnh cáo
Cô thè lưỡi làm mặt quỷ, càng mắng càng hăng hái, hơn nữa còn nhảy tưng tưng
“ A ha! Thế nào thế nào! Có giỏi đánh tôi đi, mẹ anh @#$%&── ba anh &%$#@── bà ngoại anh %$#&@──” cô mắng rất thuận miệng, mắng rất lưu loát, mắng làu làu.
Thái dương Ân Chính Thạch rút gân, cuối cùng cũng tức giận .
“Tôi nói câm mồm!” Anh quát chói tai, tiến lên bắt cô gái xấu xa này, nhưng mà mới cầm cổ tay của cô, thì đối phương lập tức dùng giọng nói có đề-xi-ben cực cao hô to
“Quấy nhiễu tìиɧ ɖu͙© ──”
Anh kinh ngạc buông tay ra, không dự đoán được cô sẽ dùng đến chiêu này.
“Cứu mạng ──”
Anh không thể tin nhìn chằm chằm nhìn cô gái này, gọi trời kêu đất, hành động hoàn toàn giống diễn viên trong tivi, thậm chí còn khoa trương hơn.
“Sắc lang ──”
“Ê . . . . . .” Mồ hôi lạnh từ thái dương của anh chảy xuống, trời ơi, anh đã buông ra mà cô còn hô?
“Buôn người ~~”
Vậy mà còn thuận tiện vu hãm. . . . . .
“Cưỡиɠ ɠiαи ~~”
Không thể nào. . . . . .
“Không có thiên lý ~~”
Thế nhưng còn có âm vang trở lại. . . . . .
Khuôn mặt Ân Chính Thạch đã nửa đen nửa, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô vừa hô vừa chạy ra xa, làm tất cả mọi người đều biết, chung quanh đám người tò mò càng ngày càng nhiều, còn chỉ trỏ bọn họ, đây là mưu kế của cô, ý định muốn anh không thể đi theo kịp.
Kết quả, lại để cô chạy. mất
Ân Chính Thạch đứng tại chỗ, trên mặt âm trầm xuất hiện mấy cái gân xanh giật giật, hai tay không biết đã nắm chặt thành đấm từ khi nào hơi ngứa ngứa, đời này chưa bao giờ gặp qua cô gái xấu xa như vậy, làm cho anh rất tức giận, đúng như dự đoán gì ngay từ đầu, cô gái này quả nhiên là một phiền toái!
“ Mấy người đang ở đâu? “ Đột nhiên anh lấy bộ đàm ra gọi, từ trước đến nay giọng nói luôn trầm ổn lại xuất hiện một chút phiền toái rất hiếm thấy
Vừa mới nói xong, có mấy người đột nhiên bước ra, có người dùng báo che khuất mặt, có người nâng lên vành nón lộ mặt ra, có người thu cây ô, có người đi ra từ phía sau thùng rác công cộng, còn có người nhô đầu ra từ hang cây tùng bên đường.
Những người này là thành viên trung tâm nghiên cứu, theo chỉ thị của tiến sĩ tiến hành theo dõi Minh Vân Hương, tay cầm một bộ kính viễn vọng và bộ đàm, hóa thân thành người qua đường Giáp Ất Bính Đinh Mậu, bảo trì khoảng cách an toàn, bởi vì tiến sĩ nói một câu, lúc này mọi người mới hiện thân.
Vẻ mặt Ân Chính Thạch kinh ngạc, bởi vì ngay cả anh cũng không phát hiện mọi người ở ngay bên cạnh, nói cách khác, một màn kia đều bị mọi người thấy được toàn bộ.
Không cần phải hỏi, nhìn bộ dạng mỗi người muốn cười mà không dám cười, đáp án đã rất rõ ràng, bởi vì mặt mũi cùng uy nghiêm của anh, tất cả mọi người cố gắng kiềm chế không dám cười.
Một cảm giác uất ức khó nói lên lời khiến cho Ân Chính Thạch rất buồn bực, nhức đầu xoa trán hỏi: “Tiểu Cao cùng Hạo Chi đâu?” Không thấy hai người này.
“À. . . . . . Bọn họ đi theo cô ấy.” Lỵ Mỹ đáp bằng giọng trong trẻo, biểu tình cũng là muốn cười nhưng không dám cười.
Ân Chính Thạch lâm vào suy nghĩ sâu xa, biết nếu không thể thuyết phục đối phương, thì tiếp tục theo dõi cũng vô dụng, chính là lãng phí thời gian sức lực thôi, phải nghĩ cách khác mới được.
Sau khi có quyết định, anh quay đầu đang muốn hạ ra lệnh, thì nhìn thấy một đám đang nhịn cười đến nội thương, có che ngực, có che miệng, còn có dùng sức lau nước mắt.