Đừng Khóc, Ta Luyến Tiếc Ngươi

Chương 4

Chương 1-4
Trên màn hình, hình ảnh không ngừng chuyển đổi, Ân Chính Thạch nhìn những tấm ảnh trầm tư suy nghĩ,

không ai dám quấy rầy anh, kiên nhẫn chờ đợi tiến sĩ quyết định, trong đó có Tiểu Cao là khẩn trương nhất, bởi vì cô là anh phát hiện

,

còn tìm không ít chứng cớ cho mọi người xem, có không được đến nghiên cứu kinh phí,

hoàn toàn muốn xem tiến sĩ có hay không tán thành giá trị hạng nghiên cứu này, bởi vì tiến sĩ là người phụ trách cơ cấu nghiên cứu.

Chỉ cần anh gật đầu, nghiên cứu vĩ đại này có thể thực hiện, chính mình là người sáng lập nghiên cứu này, nói không chừng còn có thể danh lưu sử sách

,

nghĩ đến đây liền hưng phấn nhịn không được .

"Tiểu Cao."

"Dạ,

tiến sĩ." Tiểu Cao lập tức nhảy ra trả lời, lòng tràn đầy chờ mong.

"Ngươi

xác định nữ nhân này không phải ma thuật sư?"

"200%

cam đoan!"

Ánh mắt Ân Chính Thạch nghiêm túc chậm rãi chuyển hướng đến anh, trầm thanh mệnh lệnh.

"Ta

muốn nhìn thấy nữ nhân này."

************

Từ vị thân nhân cuối cùng qua đời là bà nội qua đời, Minh Vân Hương cùng chị liền làm theo di chúc của bà bắt đầu rồi nhà ra ngoài, bắt đầu số mệnh lưu lạc, đều tự tìm kiếm phương pháp làm năng lực của mình biến mất, thay đổi vận mệnh liền hương tan ngọc nát lúc hai mươi tuổi.

Chị cô có âm dương mắt có thể nhìn thấy quỷ hồn, nàng có đọc tâm năng lực, từ lúc rời nhà đi, bí mật này cũng để lại nhà. Các nàng kín miệng như bình, tuyệt không làm cho bất luận kẻ nào biết.

Đi ở trên đường cái, một thân mặc T-shirt cùng với quần đùi làm cho Minh Vân Hương dáng người thanh xuân xinh đẹp hiện ra, một cái nhấc tay đong đưa, đều lộ ra eo hoàn mỹ mảnh khảnh thon nhỏ.

Đàn ông quay lại nhìn cô không ít, nhưng cô rất lười, cuộc sống chính là như vậy, nàng muốn thừa dịp khi còn sống, muốn làm cái gì thì làm cái đó.

Cá tính phản nghịch của cô cùng chị nhu thuận không giống nhau, sau khi bỏ học trung học, liền ngày ngày vẫn sống phóng túng, tận hưởng lạc thú trước mắt, cô mới không cần suốt ngày sống ở lo lắng!

Chính là,

gần đây cô có loại cảm giác kỳ quái, cảm giác, cảm thấy giống như có người đang theo dõi cô,

nhưng nhìn chung quanh xem nửa ngày cũng không phát hiện người có nửa khả nghi.

Có thể là đa tâm đi, cô nghĩ.

"Lão bản, một cái hamburger tôm thêm một ly Côca." Cô đướng ở tiệm ăn nhanh ven đường nói.

── Cô gái xinh đệp! Chậc chậc ~~ dáng người thật tốt! Thật muốn sờ một phen.

Ánh mắt Minh Vân Hương vốn dĩ nhìn về phía nơi khác, ngược lại dừng lại trên người nam nhân viên cửa hàng trước mắt

. Nàng nghe được ý tưởng nội tâm của hắn

,

liền trừng mắt nhìn hắn một cái, nam nhân viên cửa hàng liền cúi đầu.

Nàng liền thầm mắng, người này, nhìn như người thành thật đứng đắn, trong lòng lại lộ vẻ chiếm nàng tiện nghi hạ lưu tư tưởng.

── Tử A Cường, lại nhìn nữ sinh lung tung, nữ nhân nà vừa thấy cũng biết không đứng đắn, mặc quần áo mát như vậy a!

Mị nhãn thoáng nhìn, dời về nữ nhân viên phục vụ khách của cửa hàng.

Minh Vân Hương mi nhíu. Nguyên lai phụ nữ nà là bạn gái của anh này, tốt, dám vũ nhục cô,

xem cô như thế nào chỉnh hai người này!

"Tiểu thư,

hamburger của cô,

Côca tốt lắm, còn cần cái gì phục vụ sao?" Nam nhân viên cửa hàng mỉm cười hỏi.

Nàng nhìn chằm chằm nam nhân viên cửa hàng, giơ lên xinh đẹp lúm đồng tiền, có thể nói ánh mắt mãnh liệt phóng điện.(@@)

"Không cần, cám ơn, đúng rồi,

ngươi

giấu ở dưới chân trần chuồng nhìn tốt lắm, lần khác lại cùng

ngươi

xem nha, Bài A Cường." Đưa cái mị nhãn xong, cô liền mang theo hamburger, Côca, ở phần đông kinh diễm ánh mắt, xoay thắt lưng đi ra ngoài.

Phía sau, nam nhân viên cửa hàng sớm đông lạnh thành pho tượng, mở lớn miệng, lại hết đường chối cãi không biết muốn phun ra từ gì,

mà nữ nhân viên cửa hàng tắc đánh nghiêng bình dấm chua, một đôi mắt lửa giận trừng hướng bạn trai.

"Ngươi

cùng ả có gian tình?"

"Ta

căn bản không biết ả!"

"Kia vì sao ả biết

ngươi

dưới chân có gì?"

"Này. . . . . . Này. . . . . ."

"Ngươi

nhất định phải chết!"

Xem ra, nếu không ầm ỹ làm gà bay chó sủa là sẽ không xong việc

,

Minh Vân Hương rất nhanh rời xa chiến khu, để tránh chiến hỏa lan đến, tươi cười vui sướиɠ khi người gặp họa dưới ánh mặt trời đặc biệt chói mắt. Cô không hề áy náy, bởi vì là bọn họ chọc cô trước đây, cũng đừng nghĩ trả thù cô!

Vừa chạy vừa cười, chạy đã mệt, cô dừng lại nghỉ ở một chiếc ghế ven đường, ăn hamburger của cô.

Một bên cô ăn hamburger, một bên tự hỏi, tính tính toán tiền tiêu xài bà nội để lại còn rất ít,

trên người chỉ còn lại có mấy trăm khối mà thôi, nếu không nghĩ biện pháp kiếm chút tiền, sẽ không có gì ăn, kế tiếp nên đi chỗ nào kiếm tiền đâu. . . . . .

──

Ngươi

tốt.

Minh Vân Hương ngừng ăn hamburger, hồ nghi xem xét bốn phía xung quanh, trừ bỏ người đi đường đi tới đi lui, cũng không có nhân vật khả nghi.

Nàng tự giễu, cười chính mình, vừa rồi câu kia "Ngươi

tốt"

,

không có khả năng là đúng nàng nói .

── Mạo muội quấy rầy

,

có thể cùng

ngươi

nói chuyện sao?

Cô lại bị dọa đến lần nữa, nhưng lập tức nghĩ rằng không có khả năng, đại khái lại là người nào nhàm chán làm ra một ít tán gái động tác võ thuật đẹp mắt, đang ở trong lòng luyện tập lời kịch, vừa vặn bị nàng nghe được.

Không cần kinh ngạc, không cần kinh ngạc, không có gì ngạc nhiên . . . . . . Nghĩ như vậy, cô vẫn là thực nghi hoặc, làm bộ ăn hamburger, linh hoạt tròng mắt vụиɠ ŧяộʍ chung quanh tìm tòi khả nghi nhân vật, xem xét người nào cách cô gần nhất.

── Cô nghe được sao? Tiểu thư ăn hamburger

.

Gặp quỷ a!

Minh Vân Hương khϊếp sợ đứng lên, sau đó mới phát hiện, kích động như vậy, chẳng phải tiết lộ cô có thể nghe thấy tiếng lòng của người khác?

Linh cơ vừa động, cô thuận tay đem hộp đựng hamburger ăn xong quăng đến ven đường thùng rác, sau đó lại ngồi trở lại ghế trên, tiếp tục uống Côca.

Không có khả năng ! Không có khả năng có người biết được bí mật của cô!

Tuy rằng cảm thấy không có khả năng, cô như cũ không yên bất an, không chắc cái âm thanh kia có phải hay không là nhằm vào cô. Cô cường từ trấn định, cẩn thận ngẫm lại, kỳ thật căn bản không cần khẩn trương, cho dù có người đã biết bí mật của cô thì như thế nào? Nói ra ai tin tưởng a, hừ hừ.

──

Ngươi

không cần sợ,

ta

cũng không ác ý.

Mẹ kiếp, cô trăm phần trăm xác định thanh âm này là nhằm vào cô,

đồng thời khϊếp sợ

,

tự dưng nóng giận, bởi vì cho tới bây giờ đều là cô xem thấu người khác, mà không bị người khác nhìn thấu.

Sợ? Cười chết người! Nàng sợ làm gì a, rốt cuộc là người nào nói, nàng không thể tìm ra !

Lần này, nàng thực cẩn thận

nghe thanh âm, không phải nam nhân mặc tây trang đối diện, cũng không phải nam hài bên trái trộm ngắm cô,

bên phải

lão tiên sinh xem báo giấy cũng không phải, nhất nhất loại bỏ sau, chỉ còn lại nam nhân ngồi sau ghế của cô.

Cô quay đầu nhìn chằm chằm bóng lưng nam kia nhân, đối phương tựa hồ cũng có nhận thấy chậm rãi quay sang, hai người tầm mắt chạm vào nhau, cô lập tức hiểu được ──

Là anh!