So với 6 năm trước, Angus lại tuấn mỹ không ít. Năm tháng tích lũy khiến hắn thêm vài phần yên tĩnh, ôm Lục Nguyên khóc không ngừng trong lòng, hắn vừa bất đắc dĩ vừa vô thố, đặc biệt trên đuôi lại có một bé cưng y hệt hắn đang nằm bò.
"Nguyên Nguyên, ngoan, đừng khóc."
Hắn tựa hồ thật lâu không nói chuyện, thanh âm trầm thấp lộ chút khàn khàn, tay to nhẹ vỗ về sau lưng Lục Nguyên, còn thỉnh thoảng xoay người nâng con trai nghịch ngợm của mình.
Có một đoạn thời gian, Angus cho rằng sẽ mãi đắm chìm trong mộng đẹp hắn tự dệt ra, Nguyên Nguyên của hắn đã trở lại, còn mang theo đứa con của hai người, thậm chí hắn không dám lớn tiếng nói chuyện, chỉ sợ giấc mộng tan biến...
"Angus, Angus, em cuối cùng cũng tìm được anh, hu hu!"
Sau khi sinh hạ Lục Tiểu An, Lục Nguyên chưa từng khóc, mà lúc này lại nhào vào lòng ngực Angus, hoàn toàn không giống một nữ cường nhân ngày nào, khóc lóc như một đứa trẻ.
Trước đây đảo nhỏ nơi cư trú bị lửa đạn san bằng, cái gọi là thỏ khôn có ba hang, tộc Nhân Xà cũng không phải chỉ làm tổ ở đó. Ở một hòn đảo khác giữa biển khơi, Angus mang Lục Nguyên cùng con trai đi đến hang động mới, gặp Bùi cùng A Trạch.
"Cô rốt cuộc đã trở lại, không uổng công Angus ngày ngày chờ ở bờ biển... Khụ khụ!"
Bùi còn chưa nói xong đã bị ánh mắt Angus dọa tới. Angus xoay người bế Lục Tiểu An, ném đuôi rắn liền chạy mất. Vô cùng ngạc nhiên, chắc rằng hắn mang con trai đi nhận thân thích, A Trạch tự nhiên cũng theo sát sau đó.
"Tiểu biệt thắng tân hôn nha, hai người các em cũng nên kiềm chế chút."
Lục Nguyên lập tức đỏ bừng mặt.
Không khéo lại đến kỳ động dục của Nhân Xà, sáu năm qua Angus không có giao phối, mới bị ánh mắt quyến rũ của Lục Nguyên quét qua, phía dưới liền ngạnh như sắt, hai căn côn ŧᏂịŧ thật lớn nháy mắt nhảy ra ngoài cơ thể, Lục Nguyên nhìn đến cả người nóng lên.
"Nguyên Nguyên, giúp anh đi, đã thật lâu không có bắn rồi..."
Hơi thở giống đực nồng đậm chiếm cứ hô hấp của Lục Nguyên, cô gần như là nằm sấp trên eo bụng của Angus, tay nhỏ miễn cưỡng cầm một côn ŧᏂịŧ trong đó, xanh tím dữ tợn nóng đến lòng bàn tay của cô phát run.
"Sao, sao lại càng lúc càng lớn vậy..."
"Mau liếʍ đi, nào, vươn đầu lưỡi em ra, a~"
Dưới chỉ đạo của Angus, Lục Nguyên vươn cái lưỡi phấn nộn, mới lạ liếʍ trên qυყ đầυ cực đại, chỉ nhẹ nhàng một chút liền kí©ɧ ŧɧí©ɧ phía sau lưng Angus cứng còng, hai căn côn ŧᏂịŧ lập tức nhếch lên, dán trên má không kịp tránh né của cô.
"Ngoan, chính là như vậy, dùng miệng ngậm, mở lớn chút!"
Tuy nói trước kia cũng giúp Angus khẩu giao, nhưng rốt cuộc đã trôi qua bao nhiêu năm, cự vật thô to chen vào miệng nhỏ đỏ bừng mềm yếu có chút cố sức, mới đâm qυყ đầυ vào, miệng nhỏ liền bị nhét đầy.
Khoang miệng ướt dầm dề gắt gao bao vây phần đầu, sướиɠ đến độ Angus khống chế không được muốn đem phần côn ŧᏂịŧ còn dư hung hăng cắm vào, nhưng nhìn đến Lục Nguyên khóe mắt phiếm nước, hắn lại cắn răng nhịn xuống.
"Nguyên Nguyên miệng phía trên nhỏ quá, mới ăn một chút đã như vậy. Hay là thay miệng nhỏ ở dưới đi, nơi đó chắc đã rất ngứa, đúng không?"
Lục Nguyên tách ra hai chân cưỡi trên eo hắn, cái miệng nhỏ không thể phun ra qυყ đầυ, chỉ có thể rưng rưng gật đầu, tiểu huyệt phía dưới ngứa không ngừng, còn ướt đẫm...
Từ tư thế nằm sấp của cô, Angus vươn tay vuốt ve sau lưng bóng loáng, một đường sờ đến mông, mạnh mẽ tách ra khe hở hoạt nộn như năm đó, ngón tay thon dài sờ đến huyệt khẩu một mảnh ướŧ áŧ, ý cười tà mị trên mặt càng sâu.
"Ưm ưm"
Ngón tay thô lệ từ phía sau cắm vào tiểu huyệt, Lục Nguyên cả người liền cứng còng. Nơi đó đã hư không rất nhiều năm, hiện tại mới cắm một ngón, cô đã có chút chịu không nổi.
Bị thịt bích non mịn đè ép ngón giữa, động tác thọc vào rút ra cũng không dễ dàng, may là Angus có đủ kiên nhẫn khai phá, khi ngón tay thứ hai gia nhập, Lục Nguyên hàm chứa qυყ đầυ hắn liền than nhẹ.
Cô nhẹ vặn vẹo eo nhỏ, nỗ lực co rút dị vật xâm lấn tiểu huyệt. Hai ngón tay moi đào xoay tròn, làm giữa hai chân cô ướt một tảng lớn.
Thật vất vả rút côn ŧᏂịŧ từ trong khoang miệng mềm yếu, Angus liền đem cô đã mềm thành bùn nâng lên trong lòng ngực. Cô vô lực ngồi quỳ, giữa hai chân dâʍ ŧᏂủy̠ thỉnh thoảng nhỏ một giọt lại một giọt.
"Nguyên Nguyên nơi này sao lại ướt nhanh đến thế? Trước kia em không có da^ʍ như vậy, có phải lâu quá không cắm liền muốn ăn côn ŧᏂịŧ lớn của anh? Nói mau!"
Nếu trước kia Lục Nguyên sẽ còn vài phần ngượng ngùng, thì bây giờ sau khi sinh em bé, cô đã hai mươi lăm, sớm đã là trái cây chín mọng, chỉ khát vọng tϊиɧ ɖϊ©h͙ tưới tiêu. Cái miệng nhỏ liền vươn đến, hôn lên đôi môi mỏng gợi cảm của Angus.
Hai người môi răng tương giao, quấn quýt khó rời, Lục Nguyên mới hừ nhẹ.
"Mau cắm vào, tiểu huyệt ngứa quá, nhanh lên!"
Chưa bao giờ gặp qua Lục Nguyên gấp gáp như vậy, Angus trong lúc nhất thời cũng nhịn không được, đỡ côn ŧᏂịŧ thô tráng nhắm ngay âm huyệt lan tràn mật nước, cười nói: "Bảo bối đừng nóng vội, côn ŧᏂịŧ lớn lập tức thọc vào đây, kiên nhẫn một chút, sẽ thật sướиɠ."
May nhờ lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠ bôi trơn, động thân một cái côn ŧᏂịŧ đã xâm nhập, kẹt ở điểm G vài giây, Angus cắn răng dùng ngón tay đem huyệt khẩu banh càng rộng, mới đưa hơn phân nửa thân gậy còn thừa nhét đi vào.
"A a! Quá, quá sâu!"
Rốt cuộc côn ŧᏂịŧ thọc đi vào, không một khe hở lấp đầy nhục động vốn hư không đã lâu. Lục Nguyên vừa đau vừa sướиɠ khóc không thành tiếng, ôm chặt cổ Angus, từng ngụm từng ngụm thở dốc. Cô đã lâu lắm không làʍ t̠ìиɦ, một chốc một lát còn có chút không chịu nổi.
"Bảo bối, anh muốn thao!"
Cho thời gian Lục Nguyên thích ứng, Angus liền chế trụ eo cô, côn ŧᏂịŧ cắm vào thật sâu bắt đầu chậm rãi rời khỏi ra bên ngoài, theo mỗi một phân không ra, tiểu huyệt Lục Nguyên đều là nóng bỏng.
Đột nhiên, côn ŧᏂịŧ rời khỏi phân nửa lại hướng vào hoa tâm va chạm thật mạnh, trực tiếp đem Lục Nguyên ngồi trên côn ŧᏂịŧ, đâm đến nảy bẫng như nã đạn trong lòng hắn.
"A nhẹ, nhẹ chút, mạnh quá!" Va chạm vài lần liên tục, qυყ đầυ cực to kém chút nữa xâm nhập cổ tử ©υиɠ, Lục Nguyên lập tức đỏ mặt cầu xin.
Angus thở dốc dồn dập, động tác dưới eo nhanh lên không ít, cắm như bay đem hạ thể hai người tương liên thật sâu, rong chơi trong âʍ đa͙σ ướt hoạt thủy dịch cùng thịt non tinh xảo, thú tính của hắn đã bùng nổ không sót gì.
"Bảo bối, anh sẽ không bao giờ thả em đi nữa, về sau mỗi ngày đều phải thao em, khiến em sinh cho anh thật nhiều con, được không?"
Lục Nguyên đã bị thao đến trợn trắng mắt, nơi nào còn nghe rõ hắn nói cái gì, chỉ liên tiếp gật đầu lãng kêu, côn ŧᏂịŧ cường hãn rút ra thọc vào, gấp gáp đến độ trong lòng cô điên cuồng run rẩy.
Giờ này khắc này, đại não cô hoàn toàn trống rỗng, tứ chi co rút, tiểu huyệt bao bọc côn ŧᏂịŧ mơ hồ nhẹ nhảy, Angus hô hấp cũng càng ngày càng nặng.
Bạch bạch bạch...
Phụt phụt phụt...
Tiếng vang da^ʍ mỹ không ngừng truyền ra từ dưới thân hai người, theo côn ŧᏂịŧ mỗi một lần nhanh chóng rút ra, dâʍ ŧᏂủy̠ bắn tung tóe khắp nơi trên mặt đất, rất nhiều lần Lục Nguyên không nhịn được liền mất khống chế, mà Angus vẫn như cũ thao lâu không bắn.
"Em không được... A a, mau, mau bắn cho em, cầu xin anh."
Lúc này cô đã bị Angus ôm lên, theo động tác di chuyển khoa trương của hắn trong hang động, mông nhỏ trên côn ŧᏂịŧ liền tùy theo mà phập phòng, thật nhiều thủy dịch theo đuôi hắn chậm rãi chảy xuôi.
"Nguyên Nguyên, đừng rời xa anh nữa!"
Đang nói, Angus liền đem Lục Nguyên đã choáng váng áp trên vách đá bằng phẳng, một ngụm cắn lên quầng vυ' trắng nõn run rẩy của cô, trong từng đợt rùng mình co rút, đem côn ŧᏂịŧ đâm thật mạnh vào cung khẩu, bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm, trước sau hỗn loạn dũng mãnh phun vào tử ©υиɠ.
"A nóng quá!"
Lục Nguyên hét lên vài tiếng, cả người co giật. Khi Angus rút ra côn ŧᏂịŧ, lại một dòng chất lỏng triều xuy trong suốt phun ra, suýt nữa bắn tung tóe trên khuôn mặt tuấn tú của Angus.
"Nguyên Nguyên cũng thật nhiều nước, chúng ta lại làm vài lần đi."
Nói, nhân lúc Lục Nguyên trừng lớn đôi mắt, một căn côn ŧᏂịŧ gắng gượng đã lâu, không ngừng cố gắng cắm vào hai mảnh môi âm đã sưng đỏ kia...
Mãi đến mấy chục năm sau, hai người đều chưa từng rời xa.
TOÀN VĂN HOÀN.
Kang: đã lấp hố xong, thiệt phê chữ ê kéo dài =))) Hy vọng các nàng đọc truyện vui vẻ, nhớ chờ đón hố mới của ta nha, đừng quên ấn sao và cmt đóooooooo :v