"Anh bị thương..."
Từ phía sau đột nhiên phát ra tiếng, Angus bị dọa, có chút hoảng sợ quay lại, nhìn Lục Nguyên thân mình đơn bạc, bàn tay nắm dược thảo đã nhiễm máu tươi lập tức vô thố.
"Mau trở về, bên ngoài lạnh."
Thanh âm hắn trầm thấp dễ nghe có chút không đành lòng, gió biển thi thoảng thổi qua, làm hắn nhíu mày, sợ Lục Nguyên bị lạnh.
Lục Nguyên bệnh nặng mới khỏi, khuôn mặt nhỏ trắng bệch bỗng nhiên hiện lên nụ cười. Vén tóc dài tán loạn ra sau tai, cô đến bên người Angus, ngồi xuống, lấy đi thảo dược trong tay hắn, dùng hòn đá đập đập trên phiến đá.
"Có đau không?"
Ngón tay tinh tế đem nước thuốc xanh biếc từng chút bôi lên vết thương, nhìn đuôi rắn lân giáp đen nhánh tỏa sáng, giờ khắc này Lục Nguyên bỗng không còn sợ nữa, so sánh với Bùi đại bạch xà kia, cái đuôi của Angus tựa hồ cực kỳ đẹp.
Đại khái là lần đầu tiên Angus bị thương nặng đến thế, Lục Nguyên nhu tình là ngoài hắn dự đoán, nhìn góc nghiêng mềm mại của cô, hắn có chút hốt hoảng.
"Không... không đau..."
Lục Nguyên nhìn vết thương cơ hồ thấy rõ xương trắng, máu chảy đầy đất chưa từng ngừng, mũi có chút lên men, lặng yên thoa dược thảo trong tay, không nói chuyện nữa.
Gió biển lại thổi bay mái tóc dài của Lục Nguyên, lơ đãng che khuất gương mặt cô, Angus ánh mắt hơi trầm xuống, nói: "Em còn ghét ta sao?"
Hắn vẫn không quên bản thân làm thế nào có được cô, không từ thủ đoạn cưỡng ép, hẳn đã làm cô vô cùng khó chịu?
Thiếu nữ cũng không trả lời. Thấy không rõ biểu tình của cô, trái tim Angus nhất thời rơi xuống đáy cốc, hắn nhớ rõ, cô từng nói hận hắn, trước nay cô chưa từng yêu hắn.
"Ta hiểu rồi... Có lẽ từ lúc bắt đầu, ta đã sai."
Lục Nguyên vĩnh viễn không biết, khoảnh khắc đầu tiên Angus nhìn thấy ánh mắt cô, máu lạnh toàn thân bỗng trào sôi kinh người, hoàn toàn xuất phát từ bản năng hướng cô mà tới gần, đây là lần đầu tiên hắn điên cuồng như vậy.
"Anh đến tột cùng muốn nói cái gì?"
Hôm nay Angus rất kỳ lạ, Lục Nguyên cứ cảm thấy hắn có điều muốn nói. Cô ngừng động tác trong tay, vén tóc dài, giơ lên khuôn mặt nhỏ, con ngươi cô tròn tròn, hơi nước sáng ngời.
"Ta muốn nói... Ta yêu em! Ta yêu em! Ta yêu em!"
Hắn đột nhiên tăng âm lượng, cánh tay dài ôm lấy Lục Nguyên bên cạnh, giam cầm trong lòng, khuôn mặt anh tuấn che kín cuồng si. Ngay sau đó, nụ hôn che trời lấp bể rơi đầy trên mặt cùng cổ cô.
Bên tai thanh âm hắn vẫn chưa từng gián đoạn, chỉ đơn giản ba chữ, hắn nói đi nói lại trăm lần.
Lục Nguyên thậm chí có ảo giác bị hắn xoa đến tận xương cốt, giật mình đáp lại hắn cường hôn, môi lưỡi tương giao, cô cảm nhận được hắn run rẩy, trên má thỉnh thoảng rơi xuống nước mắt, khiến cô có chút hoảng hốt.
Đó không phải là nước mắt của cô...
Váy dài màu trắng bị đẩy đến bên hông, hai chân Lục Nguyên lỏa lồ kẹp chặt eo Angus, giữa bắp đùi đỉnh vật cứng, cô hoàn toàn rõ ràng sự tình sắp phát sinh kế tiếp.
Cô có chút kinh hoảng, chống lại khuôn ngực cường tráng của hắn, thở phì phò hét to: "Mau, mau dừng lại! Vết thương của anh... Ưʍ... miệng vết thương... A!"
Thế nhưng hắn không hề nghe cô, qυყ đầυ cực to không một tiết tấu xông thẳng vào hoa huyệt, lúc này Lục Nguyên đại khái thiếu đề phòng, côn ŧᏂịŧ thô tráng cũng chẳng phí nhiều sức lực liền lấp đầy trong vách thịt hư không.
"Ưm ha... lớn quá."
"Ta yêu em, Nguyên Nguyên, ta thật sự yêu em!"
Đè Lục Nguyên lên mặt cỏ mềm mại, Angus bỗng nhiên đỉnh động, côn ŧᏂịŧ khô nóng ma xát vách trong mềm mại, khoảng cách tiếp xúc thân mật rốt cuộc khiến hắn cảm giác chân thật tồn tại.
Côn ŧᏂịŧ thật lớn đáng sợ đâm sâu vào tận gốc rễ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lục Nguyên thấp khóc, gắt gao túm cánh tay Angus, sợ hãi sẽ bị cổ sức mạnh kia đâm bay ra ngoài.
"An... Angus... anh nhẹ chút, a a mạnh quá."
Hôm nay Angus có chịu dịu dàng không nói nên lời, đại khái là nể tình Lục Nguyên bệnh nặng mới khỏi, nhẹ nhàng ôm thiếu nữ khóc không thành tiếng vào lòng, ngồi trên côn ŧᏂịŧ cực nóng, dưới chống đi lên.
Thịt bích co chặt, thủy dịch giàn giụa, không bao lâu liền làm ướt phần hông tương giao của hai người, phát ra tiếng vang da^ʍ mi ở trước sơn động trống vắng.
Angus vội vàng liếʍ cắn quầng vυ' không bị nội y trói buộc, núʍ ѵú phát ngạnh bị hắn ngậm vào giữa môi, cách một tầng vật liệu may mặc hơi mỏng đều bị nước miếng hắn tẩm ướt.
"Đừng mà, khó chịu lắm!" Lục Nguyên ngẩng đầu, ôm chặt cổ Angus, ngón chân căng thẳng cong lên trên cỏ, thừa nhận kɧoáı ©ảʍ tính ái dị thường này.
Đột nhiên, ngón tay Angus từ kẽ mông hạ xuống huyệt khẩu bị thao đánh sưng đỏ ở phía trước, nhẹ véo âm đế đã cứng rắn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lục Nguyên rùng mình một trận. Phun núʍ ѵú nhỏ trong miệng ra, hắn bắt đầu hôn lên.
"Sướиɠ không? Nguyên Nguyên, thừa nhận đi, chỉ có ta mới có thể đem em cắm sảng, em không thể rời đi côn ŧᏂịŧ của ta..."
Thanh âm hắn gợi cảm đòi mạng, lúc này Lục Nguyên trừ bỏ lắc đầu chính là thút thít da^ʍ kêu, xuân thủy tràn lan âm huyệt đã thích ứng dươиɠ ѵậŧ Nhân Xà đáng sợ hơn nhiều so với loài người. Hắn, đã mang đến cho cô kɧoáı ©ảʍ vốn khắc sâu vào trong tâm trí.
Phạch... phạch...
Động tác bỗng nhiên có chút giảm bớt, Angus chú ý được Lục Nguyên bị đâm đến hít thở không thông, tay to kề sát sau lưng nóng bỏng của cô nhẹ nhàng vỗ.
"Cô bé ngoan, từ từ, hít sâu theo ta nào, ngoan... Cảm nhận được côn ŧᏂịŧ của ta cứng hay không? Thích không? Tất cả đều là của em."
"Hu hu, anh đỉnh sâu quá, tôi thật khó chịu, thật khó chịu!"
Khó chịu như vậy là không thể hình dung, bị cực đại lấp đầy trong thỏa mãn lại có chút khát vọng trống rỗng, cung khẩu bị va chạm đến nửa mở, tựa hồ có chút gấp không chờ nổi mà ngậm qυყ đầυ cực lớn kia, cô thậm chí còn dâʍ đãиɠ chờ mong bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn đầy.
Lễ tϊиɧ ɖϊ©h͙ rửa tội nóng bỏng, đã trở thành khát vọng của cô...
Giờ khắc này, tiếng khóc của Lục Nguyên đã lớn hơn nhiều, tiếng rêи ɾỉ cũng trở nên vang dội. Bất tri bất giác, cô đã biến thành người phụ nữ như Angus mong chờ, thậm chí minh bạch bản thân đã chạy không thoát nữa, Nhân Xà đang gắt gao kề sát cùng chính mình đã khống chế tất cả của cô.
"Có phải rất muốn bị ta thao tử ©υиɠ hay không? Sau đó dùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm bắn đầy âʍ đa͙σ dâʍ đãиɠ của em? Nguyên Nguyên, nói cho ta, có phải đang nghĩ muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ta?"
Côn ŧᏂịŧ của hắn lại cứng thêm vài phần, nhiệt độ nóng bỏng cơ hồ sắp hòa tan cô, hóa thành một bãi nước mềm. Thịt bích hoa huyệt không ngừng đè ép, tầng tầng buộc chặt kɧoáı ©ảʍ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ da đầu cô đều là tê dại.
Dường như cô không còn thời gian tự hỏi, kẹp chặt hai chân ngồi trên côn ŧᏂịŧ thao đánh mãnh liệt của hắn, ngửa đầu thét chói tai: "Đều muốn, mau cho em, mau cho em!"
"Được, đều đút cho em!"
Angus đẩy nhanh tốc độ, mãnh liệt va chạm trăm cái, vào lúc Lục Nguyên sắp sửa cao trào, đột ngột bứt ra, "ba" một tiếng kéo theo lượng lớn chất lỏng phun trào. Lục Nguyên còn không kịp khóc kêu, đã bị hắn lật thân ấn nằm bò trên mặt đất.
Banh ra hai chân run rẩy của cô, côn ŧᏂịŧ cao thẳng đáng sợ dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ ở dưới bụng, lần thứ hai xâm nhập vào nhục huyệt mở rộng.
"A a!"
Phương thức tiến công cuồng dã, làm Lục Nguyên hoàn toàn bị thâm nhập, cung giao chừng mười hạ đã thật mau đem cô lâm vào kɧoáı ©ảʍ, một cổ lại một cổ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng cũng cuồn cuộn không ngừng phun ra trong cơ thể.
"Tất cả đều bắn cho em!"
Thời khắc bắn tinh, Angus cúi xuống, kề sát sau lưng tinh xảo nóng lên của Lục Nguyên, một ngụm cắn lên phía sau cổ cô, ngăn chặn cô giãy giụa, nghe cô bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun nóng đến khóc kêu, làm hắn thỏa mãn cực kỳ.
"Nguyên Nguyên, sướиɠ không?"
Thật lâu sau, côn ŧᏂịŧ mới rời khỏi, phía sau tiếp trước bắn ra lượng lớn chất lỏng đến kinh người, hỗn hợp bọt mép chảy đầy đất, trong đó còn có nướ© ŧıểυ vàng nhạt, là của cô cùng với hắn...