"A, đừng... Anh đừng lộng, tôi không thoải mái."
Lục Nguyên bị bắt nằm trên bụi hoa, thân thể mềm mại trần trụi, váy dài hỗn độn trải làm chăn, mà tay nhỏ nhu nhược lại bị Angus dùng cạp váy trói chặt, giữa hai chân banh ra cực lớn, đón nhận từng trận thanh phong*.
*Thanh phong: gió mát
"Còn nói không cần, ngay cả hoa nhỏ đều bị em làm ướt."
Angus vân vê đóa hoa dại đỏ tươi, quét qua hoa phùng ướt đẫm của Lục Nguyên, trên môi âʍ ɦộ nhỏ nhắn là một mảnh ướŧ áŧ run rẩy, mà bảy tám cánh hoa đã lây dính dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt.
Hắn tà mị cười, lướt đóa hoa nhỏ kia trên môi của Lục Nguyên, sau khi lưu lại dấu vết, lại từ cằm đi qua cổ tuyết trắng, cuối cùng dừng trên núʍ ѵú nhỏ đứng thẳng.
"Ưʍ... Anh... nhanh ném đi!"
Lục Nguyên không thể chịu được bộ dáng hắn da^ʍ tà, trơ mắt nhìn đóa hoa thấm ướt ái dịch của chính mình đảo quanh trước ngực, đầṳ ѵú ngứa ngáy đã nhanh chóng phát ngạnh.
"Nguyên Nguyên nơi này cứng rồi, có muốn ta hút cho em không?"
Cánh hoa đỏ tươi đảo qua núʍ ѵú hồng nhạt cứng rắn, bầu vυ' trắng nõn mịn màng khẽ run. Angus cười nhẹ ném đóa hoa trong tay bị chà đạp đã lâu, hai ngón tay liền tiến đến nhéo nhẹ đầṳ ѵú.
"A! Không, không cần!" Lục Nguyên trừng lớn đôi mắt, kinh hô nhẹ thở gấp.
Buông ra nhũ tiêm bị hắn nhéo sinh đau, đôi tay liền cầm lấy bầu ngực lớn, cực kỳ co dãn trơn mềm ở trong tay hắn nháy mắt bị vuốt ve thành đủ loại hình dạng, hắn còn như ngửi được mùi thơm: "Bị ta thao lâu như vậy, vυ' của Nguyên Nguyên cũng càng lúc càng lớn. Chậc chậc, véo thoải mái như thế, em có nghĩ mình bị véo bạo hay không?"
Tức khắc, sức lực ở tay hắn có chút lớn, véo Lục Nguyên sinh đau, đỏ mắt kêu lên: "Anh biếи ŧɦái! Đừng véo nữa, tôi đau quá!"
Lục Nguyên sợ Angus thật rồi, hễ khi tới thời điểm làʍ t̠ìиɦ, hắn tựa hồ tản ra một cỗ hương vị biếи ŧɦái từ trong xương cốt, mỗi lần như vậy đều ít nhiều chứa đựng ý làm nhục, khiến cô vừa yêu vừa hận.
"Nói vậy thôi, ta còn chờ vυ' lớn của em sinh sữa kìa, nghe nói sữa từ thiếu nữ nhân loại hương vị rất độc đáo." Thả tiểu bạch thỏ bị dày vò đáng thương ra, Angus mới phát hiện mặt trên đều che kín dấu tay, đau lòng vội cúi xuống liếʍ hôn.
Lưỡi rắn ấm áp đảo qua ngực, bỗng nhiên, Angus cắn núʍ ѵú bên trái, sau đó giống như trẻ con bú sữa bắt đầu liếʍ mυ'ŧ. Sau lưng Lục Nguyên cứng còng không dám lộn xộn, cô thậm chí còn cảm giác được hoa huyệt róc rách chảy ra mật dịch.
Lúc trước chưa gặp Angus, Lục Nguyên đâu hề biết ma lực của nam nhân lớn đến bao nhiêu, rõ ràng cô cũng từng chạm vào thân thể vô số lần, nhưng chưa bao giờ cảm thụ xúc động gì khác, mà chỉ một hành động nhỏ của Angus cũng khiến cô càng ngày càng không thể khống chế.
Chống lên từ trước ngực tỏa hương thơm thanh mát của thiếu nữ, Angus liền phát hiện sắc mặt Lục Nguyên ửng hồng kỳ lạ, có lẽ sợ rêи ɾỉ ra tiếng mà gấp gáp cắn chặt môi, bộ dáng nhỏ bé kia thật chọc người thương tiếc.
Hắn chậm rãi xích môi lại gần, hôn lên khóe môi cô, đem cô phóng thích: "Ngoan, không cần ép buộc chính mình, muốn kêu thì kêu ra, thanh âm Nguyên Nguyên lãng kêu là êm tai nhất."
Hắn cũng không nói cho cô, mỗi khi nghe thấy tiếng cô lãng kêu, du͙© vọиɠ của hắn sẽ càng nóng cháy, thời gian thao cô sẽ càng thêm kéo dài...
Thành công tách ra đôi môi sắp bị Lục Nguyên cắn chặt, tiếng thở dốc yếu ớt bắt đầu vờn quanh bên tai Angus, hắn cong môi điên cuồng hôn lên, hàm răng cắn lên cổ họng cô, trên xương quai xanh, lưu lại liên tiếp dấu hôn, lại từ trước ngực một đường đi xuống, mãi đến khi cánh môi dừng trên âʍ ɦộ, mới bằng lòng bỏ qua.
"A a~"
Lúc này mới nháy mắt công phu, trên người Lục Nguyên đều che kín dấu vết của hắn, dâʍ đãиɠ mà kinh diễm, minh chứng cho chủ quyền của hắn.
"Nào, để ta nhìn xem tiểu bức da^ʍ lãng của em ướt đến bao nhiêu, nhất định đã không kịp chờ bị cắm rồi?" Thối lui từ trên người Lục Nguyên, Angus liền nâng cao đuôi rắn cuốn lấy hai chân cô, đem nửa thân dưới nâng lên, mông nhỏ cũng bị kéo xa khỏi mặt đất.
Angus tát nhẹ vào mông vểnh của cô, ngón trỏ chọc chọc chiếc váy trên mặt đất, cười nói: "Ướt ghê chưa, váy đều bị làm dơ rồi, để ta nhìn xem dâʍ ŧᏂủy̠ của Nguyên Nguyên có phải cũng làm ướt bụi hoa hay không?"
Lúc nói chuyện, hắn thật đúng vén lên chiếc váy bị ướt một tảng lớn, phía dưới cỏ xanh lấm tấm hoa nhỏ cũng bị đè phẳng, quả nhiên đã ướt dầm dề.
Lục Nguyên đỏ mặt, tay nhỏ bị trói chặt tùy ý chụp được một hòn đá nhỏ, hướng Angus ném qua, đáng tiếc cũng không trúng, cô chỉ có thể mềm mại hô lớn: "Anh làm nhanh lên! Tôi đói bụng!" Buổi sáng ăn không nhiều, hiện tại xác thật có hơi đói bụng. Nhưng vừa nói xong, cô bỗng hối hận cực kỳ.
"Đói bụng?" Angus lộ ra tươi cười lóa mắt, tay to xoa xoa bụng nhỏ phẳng lì của Lục Nguyên, trầm thấp nói: "Nếu đói bụng thì nên ăn gì đó, nào, cái miệng nhỏ phía dưới của Nguyên Nguyên nên ăn thịt bổng, đợi lát nữa có thể đút bụng nhỏ em ăn no."
Tưởng tượng lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ mấy ngày qua hắn nhịn chưa bắn, chốc nữa có thể đổ đầy tử ©υиɠ của Lục Nguyên, dươиɠ ѵậŧ đứng thẳng đã lâu nháy mắt trướng đến phát đau.
Đem tư thế nằm của cô chỉnh sửa tốt đẹp, Angus liền đem côn ŧᏂịŧ chính mình dán lên, lần này hắn chọn côn ŧᏂịŧ dài cùng gai ngược, qυყ đầυ cực to xâm nhập vào hoa huyệt ướt nính đã lâu, cũng không cần cố sức như trước nữa.
"Con rắn to thao tiến tiểu âʍ ɦộ của Nguyên Nguyên rồi... Ưm, nơi này chặt quá, giống như cái miệng nhỏ của Nguyên Nguyên vậy, hút ta thật thoải mái. A ~ thật nhiều nước, rắn to sẽ mau bị chìm mất."
Angus một bên tiến công côn ŧᏂịŧ, một bên nói lời dâʍ đãиɠ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lục Nguyên mặt đỏ tai hồng, qυყ đầυ cực to thông suốt vọt thẳng vào hoa viên thần bí, cường thế chiếm lĩnh chỗ sâu nhất.
"Cắm, cắm tới rồi... A sâu quá!" Khóe mắt Lục Nguyên đã nổi lên nước mắt kɧoáı ©ảʍ, giây lát âʍ đa͙σ bị bỏ thêm tràn đầy, đặc biệt thịt bích mẫn cảm bị một thứ mềm mại lướt qua, khiến cô thỏa mãn không thể nói thành lời.
"Ưm ~ Tiểu tao huyệt hút ta không thể động đậy, buông ra chút, tao hóa!" Angus phất tay đánh vào vυ' cô, nhũ thịt mềm mại như thạch trái cây liền run rẩy.
Lục Nguyên hét lên một tiếng, theo bản năng càng đem hai chân mở lớn, côn ŧᏂịŧ quá mức thô to nhân cơ hội rút ra một chút, còn chưa đợi cô hô hấp, nháy mắt lại đâm thật mạnh vào hoa tâm.
"A! Nhẹ, nhẹ chút... quá mạnh!"
"Nhẹ chút?" Angus chậm rãi nhấp eo, nhìn côn ŧᏂịŧ thô tráng tím đen ở hoa huyệt ra ra vào vào, tiểu huyệt khẩu bị chống đến cực điểm có chút trắng bệch, hắn cười lạnh: "Nhẹ chút sao có thể thao em hết khó chịu, tiểu tao hóa!"
Sau đó, động tác đột nhiên liên hồi, mãnh liệt thọc vào rút ra trong thịt bích co chặt, quá ướt, quá mềm, khiến cự vật của hắn càng thêm thâm nhập, hung hăng đảo quanh, thao đánh tiểu âʍ ɦộ dâʍ đãиɠ càng thêm xứng đôi với hắn.
Lục Nguyên bị hắn điên cuồng thao lộng, bị đâm đến trên dưới đều hoảng, trong miệng lãng kêu, vụn vỡ không thành lời: "A a ~ không... không cần... sâu quá, đau quá... muốn... muốn chết a a!"
"Sướиɠ không? Ưm ~ tiểu tao hóa, cắm chết em! Thao lạn em! Hút ta sướиɠ quá!"
"Nhanh... nhanh quá.... A a... Cha ơi!" Lục Nguyên bị trực tiếp thao khóc, tốc độ đánh sâu phi thường vượt quá giới hạn chịu đựng của con người, thiếu nữ nhân loại căn bản không thể thừa nhận kɧoáı ©ảʍ như vậy, địa phương hai người gắt gao tương liên, dâʍ ŧᏂủy̠ tràn lan đã bị đảo thành bọt mép.