Thiên Kim Đại Chiến

Chương 67

Giai đoạn đầu trị liệu, dao động cảm xúc của Nghê Gia khá lớn.

Khi sự thèm thuốc của cơ thể tăng cao, cô thấy rất nôn nóng, cảm xúc vừa sa sút vừa bất an, lo nghĩ cái này sợ hãi cái nọ.

Nhưng cơn thèm thuốc dần xuống dốc, cô lại khôi phục vẻ tự tin, thoải mái và vui vẻ trước đây, thoạt nhìn tràn trề năng lượng.

Việt Trạch lo cảm xúc của cô lên xuống quá dữ dội, nhưng bác sĩ nói cô đã có ý thức đấu tranh, tốt hơn nhiều so với những người hoàn toàn bị thuốc khống chế phải tiêm thuốc cai nghiện, trong quá trình trị liệu, những cảm xúc lên xuống này của cô sẽ càng ngày càng ổn định.

Bởi không muốn làm ảnh hưởng đến việc hồi phục của bà nội, cũng không muốn làm mọi người trong nhà lo lắng, Nghê Gia lùi lịch xuất viện, nói rằng trong này yên tĩnh dễ bắt đầu công việc viết kịch bản.

Như thế mọi người ở nhà sẽ không thấy vẻ chật vật của cô. Cô cũng không muốn để Việt Trạch nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của cô một lần nữa nên đã xin anh đừng tham dự vào quá trình chữa trị này.

Tuy Việt Trạch không tình nguyện nhưng vẫn đồng ý.

Nhưng dù không nhìn thấy, anh vẫn có thể tưởng tượng ra cô đau khổ chừng nào, trong lòng anh càng đau, càng hận.

Trên thuyền ở Macau, trong mười lăm phút đó, nhất định là đã xảy ra chuyện gì. Anh căm thù sự độc ác của Ninh Cẩm Niên và Mạc Doãn Nhi đến tận xương tuỷ.

Mà nghiêm túc nghĩ lại, khi đó, rõ ràng cô đã muốn mời bác sĩ tâm lý, muốn tự cứu mình, vì sao…

Và thế là Khương Hoàn Vũ lại được Việt Trạch mời đến.

Khương Hoàn Vũ vốn cho rằng trong lòng Nghê Gia chất chứa oán hận quá sâu, nếu không tìm người duy nhất trên thế giới này là y thấu hiểu tâm sự của cô, nhất định cô sẽ phát triển thành chứng bệnh tâm lý nghiêm trọng, và rồi sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa cô và Việt Trạch.

Dù sao, trong mắt y, Nghê Gia níu chặt Việt Trạch như túm một cọng rơm cứu mạng, giữa hai người lại không tồn tại đủ tín nhiệm và đủ thấu hiểu, cả hai đều là những người có nội tâm trống vắng, không có khả năng đến với nhau.

Y nghĩ Việt Trạch tìm mình đến là vì Nghê Gia đã xuất hiện vấn đề gì đó, còn đắc chí nghĩ trên đời này quả nhiên chỉ mình y mới có thể cứu Nghê Gia.

Không ngờ vừa nhìn thấy y, Việt Trạch chỉ lạnh lùng hỏi một câu: “Giấy chứng nhận hành nghề bác sĩ tâm lý của anh từ đâu mà có?”

Khương Hoàn Vũ sửng sốt, còn chưa kịp trả lời thì Việt Trạch đã nói: “Bố anh là một bác sĩ giỏi, ông nội tôi cũng nói anh rất khá, nhưng giờ xem ra, anh chỉ là lang băm”.

Khương Hoàn Vũ ướm hỏi: “Có phải Gia…”. Kiểu xưng hô này vừa ra khỏi miệng y, Việt Trạch đã biến sắc, Khương Hoàn Vũ cũng biết không đúng, sửa lại: “Cô Nghê Gia xảy ra vấn đề gì rồi?”.

“Tôi đã đổi bác sĩ cho cô ấy, có chuyển biến tốt đẹp rồi.”, Việt Trạch đứng trước cửa sổ, ánh nắng chói chang nhưng sắc mặt u ám, “nhưng chính vì anh nên việc điều trị của cô ấy mới trễ nải”.

Đương nhiên Khương Hoàn Vũ không thể chấp nhận câu này, lẽ nào Việt Trạch còn hiểu Nghê Gia hơn y? Tự tin quá lố rồi!

“Nghê Gia bị tổn thương tâm lý nghiêm trọng, có một số việc cô ấy không thể nói với anh, cứ giấu trong lòng mãi sẽ nảy sinh vấn đề. Hơn nữa, tôi đoán cách hai người ở bên nhau nhất định rất lúng túng, ví dụ như cô ấy sợ các hành động thân mật...”

Khương Hoàn Vũ còn chưa dứt lời đã thấy trong mắt Việt Trạch ánh lên nét cười mỉa mai. Khương Hoàn Vũ ngẩn ra, chợt nhớ lại những lời Nghê Gia từng nói với y. Lúc đó y tưởng cô nói nhảm, nhưng hình như…

Trong đầu y lại hiện lên câu nói của Nghê Gia, “Anh không chữa được tâm bệnh của tôi đâu”, chẳng lẽ Việt Trạch lại có thể chữa khỏi cho cô ư? Sao có thể?

Khương Hoàn Vũ tức giận, sao có thể?

Nhưng Việt Trạch lại không nghĩ nhiều như y, cùng là đàn ông, anh chỉ cho rằng, giống loài quý hiếm thế này còn tồn tại thật sự là bất ngờ đến mức buồn cười.

Loại người chuyên kết luận chủ quan như thế lại có thể làm bác sĩ tâm lý?

Mà khi Khương Hoàn Vũ nhắc đến Nghê Gia, vẻ mặt tội nghiệp và thương xót đó làm Việt Trạch khó chịu tột cùng.

Gia Gia nhạy cảm như thế, làm sao chịu nổi cái vẻ đã xấu xí ngạo mạn tột bậc lại còn tự ra vẻ cao quý như Khương Hoàn Vũ?

Việt Trạch thậm chí có thể tưởng tượng ra, sau khi Nghê Gia từ Macau về, đau khổ bất lực nên mới tìm đến bác sĩ tâm lý. Nhưng Khương Hoàn Vũ đã kích động cô ra sao? Không vỗ về nỗi đau của cô, trái lại còn nhắc nhở cô từng phút từng giây cho cô thấy cô thảm hại đáng thương tới mức nào ư?

Việt Trạch sầm mặt: tên này thật đáng ghét!

Khương Hoàn Vũ thấy Việt Trạch không nói không rằng, đang định lên tiếng thì Tiểu Minh đi đến, nói nhỏ: “Tìm được người rồi”.

Việt Trạch chẳng buồn chào hỏi Khương Hoàn Vũ đã bỏ ra ngoài luôn.

Nhưng lúc rẽ vào hành lang, anh căn dặn Tiểu Minh: “Tìm người dạy dỗ y một chút. Với lại nghĩ cách thu hồi giấy phép hành nghề của y đi”.

Tiểu Minh nghiêm túc gật đầu, bỗng thấy âu sầu thay cho số mệnh bác sĩ tâm lý hiện giờ của chị dâu Nghê Gia Gia.

Việt Trạch đẩy cửa phòng họp bước vào đã thấy Tưởng Na ngồi đó, hết sức nhàn nhã tự nhiên uống hồng trà. Ánh nắng ngoài cửa sổ hắt vào phòng, chiếu lên người bà ta, vẫn vẻ gọn gàng nhanh nhẹn trên thương trường đó.

Việt Trạch ngồi đối diện bà ta cách một cái bàn, cấp dưới bưng một cốc nước vào, để xuống rồi ra ngoài. Những hạt bụi li ti khẽ bay trên mặt bàn tràn ngập ánh nắng ngăn cách hai người.

Tưởng Na chậm rãi quan sát Việt Trạch, láng máng thấy được hình bóng một người đàn ông khác.

Bà ta không khỏi thổn thức, quả đúng là cha con, càng ngày càng giống, ngoài mặt thì lạnh lùng nhưng thực ra rất càn quấy, thực đúng như đúc ra từ cùng một khuôn.

“Cậu rất thông minh”, Tưởng Na đặt tách trà xuống, thở ra một hơi, “giống Cẩm Niên nhà tôi. Chỉ tiếc thằng bé không tốt số như cậu. Nếu được sinh ra ở vị trí của cậu, nó cũng có thể làm tốt thế này”.

Việt Trạch nhướng mày, không cho là đúng, vị trí không phải sinh ra là có, mà phải liều mạng giành giật. Nhưng dù không tán đồng ý kiến của bà ta, anh cũng không định nói lý tranh luận mà chỉ cười nhạt, quẳng ra sau lưng.

Tưởng Na nhìn vẻ phớt lờ của anh, không khỏi có đôi phần tức giận và không cam lòng: “Nếu Cẩm Nguyệt không phải đến bệnh viện cắt chỉ tiêu viêm, cậu cho rằng cậu có thể tìm được tôi nhanh thế sao?”.

Việt Trạch khẽ khàng xoay cái cốc thuỷ tinh trong tay, trong ánh nắng, gương mặt anh có vẻ mờ ảo khác thường, “Tuy bà cẩn thận dè dặt, nhưng liên quan đến sức khoẻ của con gái thì lại không hề qua loa”.

Tưởng Na cười nhạt một tiếng: “Hèn hạ!”.

Cốc thuỷ tinh trong tay Việt Trạch bỗng khựng lại, nước trong cốc sóng sánh, anh ngước lên, trong mắt loé lên cảm xúc khó tả: “Chẳng phải bà cũng lợi dụng tôi để hại chết bố mẹ tôi đó sao?”.

Tưởng Na nghẹn họng.

Việt Trạch cười nhạt: “Báo ứng lên người rồi đấy, biết đau chưa?”.

Hai ngón tay Tưởng Na túm chặt quai tách sứ, đốt ngón tay trắng bệch, lặng đi một hồi mới nói: “Con gái tôi đang ở đâu, tôi muốn gặp nó”.

“Không thể được.” Việt Trạch nhả ra ba chữ gọn lỏn, khẩu khí vững chắc, “Cả đời này bà cũng đừng mong được gặp lại người thân của bà”.

Tưởng Na chấn động vì sự phẫn hận này của anh. Dưới mái tóc loà xoà được ánh dương nhuộm vàng, hư ảo không chân thực, đôi mắt anh tối đen âm trầm như loài sói.

“Sao hả? Chẳng lẽ cậu muốn gϊếŧ tôi?” Tưởng Na tỉnh bơ chuyển hướng sang mình, không muốn để anh đối phó với con trai con gái mình.

“Cảnh sát sắp đến rồi.” Việt Trạch khẽ nhếch môi, “Dù sao tội bà cũng là tội chết, không cần tôi ra tay. Tôi cho rằng, trong mấy tháng trước khi chết, bà bị nhốt trong tù, ngày ngày lo lắng cho Ninh Cẩm Niên và Ninh Cẩm Nguyệt, nhưng lại không thể bảo vệ chúng. Đây mới là sự tra tấn tốt nhất dành cho bà”.

Tưởng Na đứng bật dậy, hai tay chống bàn, gần như muốn nhào lên: “Việt Trạch, cậu tàn nhẫn quá”.

Việt Trạch ngước mắt, lặng lẽ nhìn bà ta hồi lâu.

“Trước khi mẹ tôi chết, điều mẹ sợ nhất không phải là mẹ chết thảm thế nào…” Anh nói được một nửa, chợt lặng đi.

Người phụ nữ dù đã gặp bao gian truân vẫn luôn mỉm cười rạng rỡ trong trí nhớ anh lại khóc như mưa vào giờ khắc đó, “Ở đây cách nhà ta xa như thế, A Trạch của chúng ta phải làm thế nào bây giờ? Ai đến cứu con tôi với? Ai đưa con tôi về nhà với?”.

Sự tuyệt vọng và van nài của mẹ khi đó, có ai cảm nhận được?

Mẹ anh, chết không nhắm mắt.

Tưởng Na lại nghẹn họng không nói được nửa lời.

Có người gõ cửa phòng họp, cảnh sát đã đến.

Tưởng Na lập tức hạ giọng, gần như van lơn: “Xe của Nghê Gia do tôi tìm người động tay động chân, không liên quan gì đến Cẩm Niên và Cẩm Nguyệt”.

Việt Trạch liếc nhìn bà ta một cái, rất lạnh nhạt.

Tưởng Na cũng biết không lừa được anh, nhìn cảnh sát đi tới, luống cuống vã mồ hôi trán: “Tôi và bố bọn trẻ sắp phải chết rồi, vì sao cậu không chịu tha cho chúng?”.

“Tôi và người nhà họ Nghê đưa ông bà vào tù, hắn có thể thờ ơ đứng nhìn?” Việt Trạch đặt cốc nước xuống, chậm rãi đứng dậy, “Có một số việc, không phải hắn chết, thì tôi chết”.

Anh chợt nhớ lại tiếng khóc thút thít của Nghê Gia trong lòng anh, “Ninh Cẩm Niên nhất định sẽ đến báo thù, sẽ gϊếŧ bà nội, sẽ gϊếŧ Nghê Lạc. Những lo lắng hãi hùng đó, em chịu đựng đủ lắm rồi!”.

Tưởng Na nhắm mắt lại, người loạng choạng suýt ngất, để đội cảnh sát còng tay dẫn đi. Nhưng lúc đi qua Việt Trạch, bà ta dừng lại một chút, nhìn chàng thanh niên có khuôn mặt lạnh lùng này, đau thương vô hạn: “Việt Trạch, con gái tôi thật lòng thích cậu”. Bà ta lại nghẹn ngào cầu khẩn, “Xin cậu đừng làm hại con bé”.

Việt Trạch lặng im không đáp.

Tưởng Na bị cảnh sát giải đi, đi một bước còn ngoái lại ba lần, rớm nước mắt: “Chuyện quá khứ là tôi sai. Tôi dùng những ngày còn lại để sám hối cũng không được sao? Xin cậu đừng làm hại bọn nhỏ, đừng làm hại con tôi…”.

Giọng Tưởng Na càng lúc càng xa, rồi không nghe thấy nữa.

Việt Trạch ngồi lại một mình giữa ráng chiều, gương mặt tuấn tú như tái nhợt đi, không nhìn ra đang nghĩ ngợi điều gì.

Đứng lặng hồi lâu, anh mới quyết định đến xem Ninh Cẩm Nguyệt.

Ninh Cẩm Nguyệt bị nhốt trong phòng bệnh đơn của bệnh viện, có người trông coi, không thể ra được.

Lúc Việt Trạch đi vào, cô ta đang ngồi ôm đầu cạnh cửa sổ, vừa khóc vừa gọi mẹ gọi anh, nghe có tiếng người vào mới cảnh giác ngẩng đầu.

Hai mắt cô ta ngấn nước, mông lung nhìn Việt Trạch, lập tức chạy đến nắm tay anh: “Anh Việt Trạch, anh báo cảnh sát rồi phải không? Mẹ em bị bắt rồi phải không?”.

Việt Trạch liếc cô ta một cái, vẻ mặt xa cách. Ninh Cẩm Nguyệt hơi run rẩy, buông tay anh ra, cô ta cũng biết những việc Tưởng Na làm năm xưa, cô ta thật sự không có tư cách chất vấn.

Ninh Cẩm Nguyệt lùi lại, buồn phiền cúi đầu, không còn vẻ kiêu ngạo của cô chủ nhà họ Ninh như xưa nữa. Nhà họ Ninh lụn bại trong nháy mắt, chi bên Ninh Cẩm Hạo cũng không lo cho họ nữa, chi bên nhà họ đã hoàn toàn xong đời rồi.

Bố mẹ đều mang tội nặng chịu án tử hình, anh trai đã bỏ chạy, cái nhà ngày xưa đã không còn nữa rồi. Ninh Cẩm Nguyệt vừa buồn vừa sợ, cúi gằm mặt, nước mắt nhỏ từng giọt xuống đất.

Việt Trạch lặng đi hồi lâu, nói: “Nghe nói cô gần đây mới phẫu thuật cắt ruột thừa, cứ ở lại đây dưỡng sức, đừng chạy lung tung nữa”, dứt lời anh xoay người định đi.

“Anh Việt Trạch”, Ninh Cẩm Nguyệt đột nhiên gọi tên anh, nước mắt tèm lem, “anh có biết em rất thích anh, từ nhỏ đã thích không. Anh, anh có thể đừng thế này không? Tha cho anh trai em, được không?”.

“Xin lỗi!”

Việt Trạch dứt khoát rời khỏi phòng bệnh.

Lúc anh trở lại viện điều dưỡng, trời đã chạng vạng.

Lúc Việt Trạch đi ngang đại sảnh có hỏi bác sĩ tình hình của Nghê Gia, bác sĩ nói biểu hiện hôm nay của cô rất tốt, thời gian phát tác mỗi lần lại ngắn hơn so với lần trước đó.

Mới trị liệu nửa tiếng trước nên hiện giờ hẳn cô đang ngủ. Trước đây mỗi khi anh trở về thì trời đã tối, cô đều ngoan ngoãn yên lặng ngồi trên sân thượng đọc sách.

Lần này, anh không dằn nổi lòng muốn xem thử, sau khi cô trải qua một phen đau đớn giày vò sẽ như thế nào. Dù sao, mỗi lần gặp cô, cô đều đã tắm rửa sạch sẽ ăn mặc gọn gàng, thoạt nhìn rất yên bình, nhưng lại luôn khiến anh thấy mông lung khó tả.

Anh rón rén đẩy cửa phòng ra, cửa sổ phía đối diện vẫn mở một khoảng nhỏ, gió núi thốc vào, rèm cửa màu trắng cuộn bay trong ánh nắng xế đỏ cam tràn ngập căn phòng.

Nghê Gia nằm im lặng như thế, ngủ say giữa một buổi hoàng hôn.

Nét mặt khi ngủ của cô rất bình thản, rất tĩnh mịch, nhưng sắc mặt tái nhợt, đầy mỏi mệt.

Mái tóc dài đen nhánh rối tung xoã trên gối, nhiều lọn ướt sũng dính còn bết vào hai má, như vừa được vớt ra khỏi nước. Ga trải giường và chăn bị cuộn lại lộn xộn.

Tim Việt Trạch đau nhói, mà rời mắt đi lại thấy hai tay cô bị trói ngoặt ra sau lưng, ngay cả mắt cá chân cũng bị dây thừng trói chặt.

Phần da quanh dây thừng vừa đỏ vừa sưng, bảo sao mấy ngày nay cô đều mặc váy dài.

Tim Việt Trạch tan nát tưởng rỉ máu, đúng lúc y tá vào xem tình hình, thấy ánh mắt âm trầm của Việt Trạch mà hoảng hồn.

Việt Trạch sợ đánh thức Nghê Gia,cố hạ giọng thật thấp: “Ai cho phép các người lấy dây thừng trói cô ấy lại?”.

Y tá sợ xanh mắt mèo, có phần ấm ức: “Không trói chặt thì cô ấy sẽ làm người khác bị thương”.

“Ra ngoài!” Việt Trạch lạnh lùng ra lệnh, y tá vội chạy trối chết.

Nghê Gia hình như cảm nhận được động tĩnh trong phòng, mơ mơ màng màng muốn xoay người đổi tư thế, nhưng tay chân bị trói, kết quả là chưa xoay người được đã ngủ khò khò.

Việt Trạch rút con dao quân đội mang bên mình ra, cắt đứt hết dây thừng trên tay chân cô.

Không ngờ cô đột nhiên tỉnh lại, nhìn anh ngồi ở cuối giường, vẻ mặt có phần ngỡ ngàng.

“Anh đã về rồi?” Cô lẩm bẩm muốn đứng dậy, nhưng chân bị trói lâu nên tê đi, kết quả là còn chưa ngồi dậy đã lại ngã vật xuống giường, ngơ ngác không kịp phản ứng, đơ mặt nhìn anh.

Anh vội tiến lên ôm cô vào lòng, giọng có vẻ hờn dỗi: “Một lũ lang băm, ngày mai thay người”.

“Không cần đâu, em khá hơn nhiều rồi.” Cô gắng gượng dụi mắt, “Số lần phát tác ít đi, thời gian ngắn hơn, mỗi lần cũng không còn khổ sở lắm nữa”.

“Hơn nữa”, cô vừa tỉnh ngủ, mắt sáng long lanh, “giờ mỗi lần vượt qua, em đều thấy rất có cảm giác thành công”.

Anh gạt mấy sợi tóc ướt bết trên trán cô, xị mặt, thấy vẻ tích cực của cô, hồi lâu sau mới nói: “Bắt đầu từ ngày mai, anh sẽ giúp em”.

Nghê Gia vốn muốn từ chối, nhưng cảm nhận được hình như tâm tình anh không tốt cho lắm, lại nghĩ mình đã khá hơn nhiều, có lẽ lần sau chỉ cần cố nhịn một lát là qua, nên ngoan ngoãn gật đầu, dựa đầu vào vai anh, thủ thỉ:

“Anh bế em đi tắm đi!”

Sau khi tắm xong, Nghê Gia tinh thần sáng láng đi ăn tối với Việt Trạch. Giờ cô cơ bản đã có thể hoàn toàn thoát ly khỏi thuốc, nhưng lại không thiết ăn uống gì, nên ngày nào Việt Trạch cũng phải đích thân giám sát.

Hôm nay cô ăn nhiều hơn mọi ngày, nhưng người nào đó hình như vẫn chưa vừa ý.

“Ăn thêm chút nữa nhé, được không?” Ai đó cất giọng ngọt như mật dỗ dành.

Nghê Gia không thể làm anh đổi ý, lại xới thêm non nửa bát cơm nữa, ngoan ngoãn ăn hết.

TV đang phát sóng chương trình Mối quan tâm cộng đồng, người dẫn chương trình nói rất rành rọt:

“Gần đây, sau khi một người đàn ông ở bang Wisconsin nước Mỹ gặp tai nạn giao thông bị xác định chết não, thì bác sĩ phụ trách của người đàn ông đó lại cho rằng các bác sĩ khác đã kết luận sai.Vị này một mực cho rằng bệnh viện nên tiếp tục tiến hành điều trị, cuối cùng một tháng sau, người đàn ông tỉnh dậy như có phép màu, hiện đã bình phục và ra viện…”

Đôi đũa trong tay Nghê Gia suýt rơi xuống mặt bàn, nhìn chằm chằm màn hình TV sửng sốt hồi lâu, kích động nhìn Việt Trạch: “Nếu bác sĩ chẩn đoán sai thì sao? Nếu y học hiện nay không đủ tiên tiến làm sai thì sao?”.

Việt Trạch nghe xong tin tức, cũng hết sức bất ngờ, lại thấy Nghê Gia kích động hai má đỏ bừng, trong lòng anh cũng nhen lên hi vọng. Anh rất thương cô, chỉ cần có thể làm cô vui vẻ hơn, anh sẵn lòng thử bất cứ chuyện gì.

Anh với tay sang, cầm tay cô: “Chúng ta điều trị tiếp, chúng ta tìm bác sĩ tốt, tiếp tục điều trị”.

Nghê Gia gật đầu thật mạnh, vừa yên tâm vừa vui mừng: “Ừm, em cũng phải cố gắng, mau mau khoẻ lên trước khi mẹ tỉnh lại”.

Nhờ Việt Trạch và Nghê Lạc sắp xếp, các chuyên gia của bệnh viện và bác sĩ phụ trách sức khoẻ của Trương Lan làm kiểm tra toàn diện cho Trương Lan một lần nữa. Kết quả kiểm tra lần này có sự khác biệt, phần lớn bác sĩ cho rằng theo các số liệu thì não đã chết, nhưng lại có một số ít cho rằng có lẽ còn nguyên do khác.

Nhưng bất kể thế nào, Nghê Lạc và Nghê Gia đều kiên trì muốn điều trị tiếp, bất kể ra sao cũng không từ bỏ hi vọng.

Cùng lúc này thì bà nội đã bình phục. Tình hình của Nghê Gia cũng càng ngày càng tốt, đến giai đoạn cuối đợt trị liệu, cô gần như không phải dùng thuốc nữa, cũng không cần bác sĩ y tá ngày ngày theo sát. Trừ mệt mỏi thèm ngủ ra thì cô không bị tác dụng phụ nào khác. Lễ đính hôn vốn bị trì hoãn lại một lần nữa lên mặt báo.

Hôm nay, Nghê Gia ngồi dưới thảm trải sàn, vừa ngắt cuộc gọi giám sát của Nghê Lạc thì Việt Trạch vào.

Nghê Gia nói: “Em muốn dọn về nhà, dù sao từ giờ đến hôm đính hôn chỉ còn hai ba tuần, chắc là có rất nhiều việc phải chuẩn bị”.

“Em đến là được rồi, khỏi cần lo mấy việc chuẩn bị”, anh đến trước mặt cô, cũng ngồi xuống thảm trải sàn, “nhìn em ngày nào cũng mệt rã rời, nên nghỉ ngơi nhiều mới phải”.

Nghê Gia thấy vẻ mặt anh kì lạ cười như có như không, luôn thấy không ổn: “Có việc gì phải không?”.

“Bác sĩ nói, tình trạng của em không nghiêm trọng lắm, nên chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, nửa năm sau có thể mang thai sinh con rồi.” Nét mặt anh vô cùng bình tĩnh.

Nghê Gia khó xử: “Ai muốn nửa năm sau sinh con? Em không muốn giống Tần Cảnh, còn chưa tốt nghiệp đại học đã có một đống trẻ con”.

Việt Trạch nghiêng đầu: “Hở? Thế không tốt à?”.

Anh nghiêng đầu cứu Trái Đất à?

Theo lịch cổ của người Mây, ngày 21/12/2012 sẽ có một hành tinh nhỏ đâm vào Trái Đất dẫn đến tận thế. Nhiều người cho rằng nếu tất cả mọi người đều nghiêng đầu sang một bên thì Trái Đất sẽ lệch theo và tránh được cú va chạm với hành tinh nọ, từ đó đã tạo thành một trào lưu để hình đại diện “Nghiêng đầu cứu Trái Đất” trên các mạng xã hội.

Nghê Gia đẩy anh một cái, lòng lại thầm thấy may mắn. Vốn tưởng cơn nghiện ngập sẽ dính liền với cô từ kiếp trước đến kiếp này, nhưng may mắn thay, một lần nữa cô lại có một thân thể sạch sẽ.

Tốt quá!

Nghê Gia nghe lời Việt Trạch, trước lễ đính hôn luôn ngoan ngoãn ở trong viện điều dưỡng nghỉ ngơi dưỡng sức. Nhưng cô dần phát hiện ra, Việt Trạch đang có một âm mưu.

Chỉ cần cô ngáp một cái, tay anh lại tự giác với vào trong áo cô sờ mó lung tung.

Mỗi lần như vậy, Nghê Gia lại như nhũn ra, hai má đỏ lựng, mắng anh: “Anh làm gì thế? Em là người bệnh!”.

Việt Trạch mặc kệ, đè cô lên giường, vừa hôn vừa nói lí lẽ hùng hồn: “Nâng cao tinh thần cho em”.

“Không cần, em tỉnh rồi.” Cô đạp bình bịch lăn lộn tứ tung.

Mà bàn tay anh lại giữ chặt cô, nói tỉnh bơ: “Tỉnh rồi? Tốt, thế thì hưởng thụ đi”.

Kết quả là trong thời gian “an dưỡng” này, anh đều cùng cô ở trên giường vận động nâng cao tinh thần.

Nghê Gia từng kháng nghị vài lần, cho rằng dù gì mình cũng là bệnh nhân, anh lấy cô để thoả mãn ham muốn cá nhân đúng là không phân công tư, bắt cô phải chịu hai tầng ngược đãi cả thể xác lẫn tinh thần trắng trợn.

Việt Trạch vẫn phớt lờ, tiếp tục nhào tới.