Thiên Kim Đại Chiến

Chương 37

Bạn học ở giường đối diện đang thu dọn đồ đạc, còn Tống Nghiên Nhi vẫn ngồi lặng yên bất động. Hiển nhiên là Tống Nghiên Nhi đã đổi phòng với cô bạn kia rồi.

Nghê Gia thấy sắc mặt Tống Nghiên Nhi lạnh như tiền, đượm vẻ thù hận. Cô không có hứng thú hỏi nguyên nhân, cũng không có hứng thú khuyên bảo cô nàng, nên chỉ im lặng ngồi xuống cạnh bàn mở hộp điện thoại.

Tống Nghiên Nhi đợi một lúc mới nhìn về phía cô, giọng rất nhẹ, nhưng không mềm: “Chẳng trách cậu không nghe điện thoại”.

Nghê Gia không buồn ngẩng đầu lên: “Sau khi mình gửi đoạn video kia cho cậu, Mạc Doãn Nhi đã trộm điện thoại của mình”.

Nghe xong câu này, Tống Nghiên Nhi hừ một tiếng, vẻ xem thường hiện lên rất rõ.

Bàn tay của Nghê Gia hơi khựng lại.

Tống Nghiên Nhi chưa bao giờ thế này, trước giờ biểu cảm nào cũng rất tích cực lạc quan. Ồ, cô nàng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi, muốn thay đổi?

Nghê Gia cười nhạt, tiếp tục lần sờ di động.

“Mình đã xem đoạn video cậu gửi rồi, Mạc Doãn Nhi là”, Tống Nghiên Nhi ngừng lại, không nhịn được tức, “con riêng của bố mình”.

Nghê Gia vẫn thản nhiên: “Ừ”.

“Gia Gia, mình muốn sang nhà cậu ở, nhưng mợ bảo cậu đã đến trường rồi nên mình cũng chuyển đến đây luôn.” Tống Nghiên Nhi giải thích.

Nghê Gia bắt đầu lưỡng lự.

Trước kia, giọng điệu thùy mị ẻo lả của cô nàng khiến cô không chịu nổi, nhưng dù sao cũng đã quen rồi. Giờ cô nàng thay da đổi thịt biến thành phiên bản của Mạc Doãn Nhi khi gặp phụ nữ, nhất thời đúng là khó chấp nhận.

Nghê Gia hỏi đối phó: “Sao lại chuyển đến ở cùng mình? Để mình an ủi cậu?”.

“An ủi hay không chẳng có ý nghĩa gì nữa rồi!” Tống Nghiên Nhi nhếch môi mà không có ý cười nào, “Không phải cậu không thích Mạc Doãn Nhi sao? Giờ mình với cậu một phe”.

Nghê Gia lắp sim xong, đặt di động xuống, giọng nói bình thường, không hề kinh hãi: “Phe? Xin lỗi, xưa nay tôi vẫn tự lực cánh sinh”.

Tống Nghiên Nhi có vẻ khá bất ngờ: “Gia Gia, sau này mình và Mạc Doãn Nhi không đội trời chung, chẳng lẽ cậu lại không đứng về phe mình?”.

“Không!” Nghê Gia trả lời không chút do dự, rút quyển sách trên bàn bắt đầu đọc.

Tống Nghiên Nhi lại càng hoảng loạn, bên cạnh cô nàng giờ đã chẳng còn ai, chẳng lẽ ngay cả Nghê Gia cũng…

“Nhưng cậu vốn không thích Mạc Doãn Nhi mà?”

“Đúng thế!” Nghê Gia đọc sách, “Rất không thích, song tôi đối phó với cô ta, không phải vì cậu”. Cô lạnh lùng bổ sung một câu, “Tôi sẽ không làm bất cứ chuyện gì cho cậu”.

Tống Nghiên Nhi trút toàn bộ sự tức tối trong lòng xuống đầu Nghê Gia: “Cậu bỏ đá xuống giếng”.

“Dùng sai thành ngữ rồi.” Nghê Gia lật sách, “Tôi không bỏ đá lên người cậu, nhưng cũng không định cất công cứu cậu dưới giếng lên”.

“Vì sao?”

Nghê Gia dừng tay, quay ghế sang, đôi mắt sâu thẳm lóe lên nét cười lạnh lẽo: “Trông tôi có giống người tốt không?”.

Tống Nghiên Nhi ngỡ ngàng, căm phẫn: “Nhưng chúng mình không phải bạn tốt sao?”.

“Bốp!” Nghê Gia thả tay, quyển sách rơi xuống bàn, tạo nên một luồng khí rét buốt.

Con ngươi cô tối đen, nhìn cô nàng chòng chọc, cười như có như không: “Giờ cậu mới nhớ ra chúng ta là bạn tốt à?”.

“Trước kia cũng…” Tống Nghiên Nhi cúi đầu, im thin thít, trước kia cô nàng quả thật không đoái hoài gì đến Nghê Gia.

Sau hồi im lặng buồn tẻ, giọng Tống Nghiên Nhi run rẩy: “Nhưng hôm nay mình thật sự chịu đựng đủ rồi. Bố mình lại đứng về phe Mạc Doãn Nhi, còn đánh mình vì cô ta”. Nói tới đây, cô nàng nghiến răng kèn kẹt, “Cô ta vốn là con rơi của kẻ thứ ba xấu xa Mạc Mặc”.

Nghê Gia khẽ nhướng mày, xem ra Tống Nghiên Nhi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ thật rồi, sự ác độc trong ánh mắt và lời nói đều là thứ xưa nay chưa từng có.

Thì ra, cô nàng biến mất khỏi buổi tiệc là vì xem được video xong liền tìm Tống Minh để tranh luận, chắc hẳn là cô nàng mất kiềm chế mắng Mạc Mặc và Mạc Doãn Nhi, sau đó bị bố đánh.

Loại người như cô nàng xưa nay đều được nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, thầm nhủ mình là một cô công chúa, đột nhiên phải chia nửa thành quách cho Mạc Doãn Nhi, đương nhiên là không bằng lòng!

Nghê Gia không đáp lại, còn Tống Nghiên Nhi thì hận đến suýt nghiến nát răng.

Tất cả mọi điều tốt đẹp của cô thiên kim nhà họ Tống đều bị phá hủy. Bố phản bội mẹ, phản bội gia đình, còn có con rơi, mẹ của đứa con rơi đó còn làm bà chủ họ Tống.

Bỗng nhiên, điện thoại của Tống Nghiên Nhi vang lên, cô nàng nhìn thoáng qua, cúp máy đầy thô bạo.

Nghê Gia mỉm cười: “Là Mạc Doãn Nhi hả?”.

Tống Nghiên Nhi sửng sốt: “Sao cậu biết?”.

“Với tính cách của bố cậu, ông ấy sẽ không lòng nào để ý cậu đâu. Với Mạc Mặc, cậu ra khỏi nhà, bà ta cầu được ước thấy rồi. Còn Mạc Doãn Nhi”, cô nghiêng đầu, phân tích nội dung, “không phải vì quan tâm gì đến cậu, mà là vì biết được trong điện thoại của cậu có video. Cô ta muốn dùng lời ngon tiếng ngọt với cậu để lừa cậu thôi”.

Tống Nghiên Nhi giật mình, mấy cuộc điện thoại trước đó, quả thật là Mạc Doãn Nhi khóc lóc kể lể, nói mình vô tội, coi cô nàng như chị em ruột thịt… Đầu cô nàng sắp nổ tung, không phân biệt được rõ ràng điều gì nữa.

Nghê Gia thấy cô nàng biến sắc, biết mình đã đoán đúng, để bảo đảm hơn, còn cố tình nói thêm vài câu: “Cậu có tin không, Mạc Doãn Nhi sẽ tìm cậu, dùng đủ lời hay ý đẹp và nước mắt nước mũi để làm cậu xao động. Có điều, nếu cậu nói cho cô ta biết đã gửi video cho tôi, cô ta chắc chắn sẽ trở mặt. Chị em thân thiết cô ta nói trước đó lập tức sẽ biến thành lời nói dối”.

Tống Nghiên Nhi cắn môi không đáp, giờ cô nàng hận Mạc Mặc, hận bố, nhưng cô nàng luôn nhầm lẫn khi nhìn nhận con người, không biết rốt cuộc Mạc Doãn Nhi là hạng người gì. Nếu Nghê Gia nói thật, Mạc Doãn Nhi thật đáng sợ, nhưng nếu Nghê Gia nói dối, vậy thì Nghê Gia cũng rất đáng sợ!

Cô nàng nên tin ai đây?

Nghê Gia không đếm xỉa đến sự đấu tranh tư tưởng của cô nàng, lấy di động của cô nàng, định gửi video sang điện thoại của mình. Nhưng còn chưa kịp bấm phím gửi thì Tống Nghiên Nhi đã giật lại: “Giờ mình không thể gửi video cho cậu!”.

Nghê Gia nhíu mày: “Video đó là tôi gửi cho cậu”.

“Nhưng bây giờ đã là của mình!” Tống Nghiên Nhi hung tợn nói.

“Cậu lấy đoạn video này làm gì? Gửi cho ai?”, Tống Nghiên Nhi bị vây trong trạng thái cảnh giác và đề phòng, “Mạc Doãn Nhi nói cậu thích Ninh Cẩm Niên, có đúng không? Cô Tưởng Na đã nhắm cậu làm con dâu nhà họ Ninh phải không? Cậu muốn gửi đoạn video này đi để hủy hoại thanh danh của bố mình đúng không? Tiện thể hủy hoại cả mình? Và thế là cậu và Ninh Cẩm Niên có thể ở bên nhau?”.

Nghê Gia nheo mắt, cô nàng này đã bị hại đến mức mắc chứng hoang tưởng rồi.

Mạc Doãn Nhi cũng cao tay thật, tạm thời không kéo được Tống Nghiên Nhi về, song ít nhất cũng không để cô nàng đứng về phía Nghê Gia. Đúng thật là chỉ mấy cú điện thoại mà cô ả đã làm Tống Nghiên Nhi có lòng đề phòng Nghê Gia rồi.

Nghê Gia lùi về phía sau một bước, ngồi trước bàn học, lạnh lùng nói: “Tống Nghiên Nhi, cậu nghe rõ cho tôi, tôi gai mắt loại đàn ông như Ninh Cẩm Niên. Thế nhưng chị em tốt Mạc Doãn Nhi của cậu thì phải lòng hắn đấy”.

Tống Nghiên Nhi kinh ngạc: “Cậu nói gì?”.

“Bố cậu, nhà họ Tống, cả Ninh Cẩm Niên cậu thích, cô ta đều muốn có hết!” Nghê Gia thấy khuôn mặt trắng dần của Tống Nghiên Nhi, tàn nhẫn bồi thêm một câu, “Và những người cậu quan tâm đều thích cô ta. Bố cậu thích cô ta, Ninh Cẩm Niên cũng thích cô ta!”.

Tống Nghiên Nhi lắc đầu, gần như sụp đổ, gào lên: “Mình không tin! Ninh Cẩm Niên thích mình. Anh ấy thường xuyên hẹn mình đi chơi, anh ấy…”.

Nghê Gia không thèm nghe cô nàng hồi tưởng, khó chịu ngắt lời cô nàng: “Thế có lần nào không có mặt Mạc Doãn Nhi không?”.

Tống Nghiên Nhi mặt xám ngoét như tro, đúng là lần nào cũng có mặt Mạc Doãn Nhi. Cô nàng ngay lập tức váng đầu hoa mắt, ông trời ơi, con lại coi một con rắn độc như chị em!

Cô nàng không tài nào tin nổi, chỉ một mực lắc đầu. Hôm nay có quá nhiều điều xảy ra, cô nàng không chịu nổi, hoàn toàn mất đi năng lực phán đoán.

Nghê Gia không muốn tốn thời gian cà kê dê ngỗng với cô nàng, nói thẳng: “Cược đi, cậu đi hỏi Ninh Cẩm Nguyệt, nếu Ninh Cẩm Niên thích Mạc Doãn Nhi thật, cậu sẽ gửi video sang cho tôi”.

Tống Nghiên Nhi cúi đầu, sắc mặt xanh mét, không nói một lời.

“Nếu tin Mạc Doãn Nhi là con rơi bị lộ ra ngoài, đừng nói là nhà họ Ninh, tất cả các dòng họ khác cũng không bao giờ cho cô ta bước qua cửa. Về phần thanh danh của bố cậu, không ảnh hưởng là bao đâu. Suy cho cùng, dòng họ nào mà không có chút lịch sử đen tối?”

Tống Nghiên Nhi suy nghĩ một lát, sầm mặt cắn răng: “Được! Nếu Mạc Doãn Nhi đúng như cậu nói, chuyên giành giật với mình, cậu muốn phá hoại cô ta, mình cầu còn không được”.

Trong phòng ký túc xá của Nghê Gia có bốn người, Diêu Phi và bạn thân cô ta là Lỗ Hiểu Đình, một người còn lại thì bị bắt đổi phòng với Tống Nghiên Nhi.

Không khí trong phòng hiện giờ rất kì quái, Diêu Phi và Lỗ Hiểu Đình hân hoan cười nói, bắt chuyện với Tống Nghiên Nhi ai gặp cũng mến, quẳng Nghê Gia sang một bên.

Nghê Gia trái lại được yên tĩnh, hơn nữa, cô là đối tượng đi đến đâu cũng bị cô lập, đã quen rồi. Duyên phận giữa người với người, đến hay không cũng chẳng sao!

Trong thời gian ở ký túc xá, cô đều lên mạng hỏi thăm tình hình học tập của Nghê Lạc, nghe điện thoại báo cáo của Từ Hiền, xem tổng kết gần đây của tập đoàn, lúc rảnh rang thì viết kịch bản.

Sau khi bộ phim Không gian bí mật đại thắng, Tần Cảnh lại tìm cô hợp tác, Nghê Gia cũng rất vui vẻ, dù sao đây cũng là chuyện cô am hiểu và thích thú nhất.

Một ngày nọ, Tống Nghiên Nhi đang thử quần áo, nhìn vào gương thì thấy Nghê Gia đang ngồi trước bàn học, nghiêm túc chăm chỉ viết kịch bản. Khoảnh khắc đó, Tống Nghiên Nhi không kìm nổi lòng mà nhìn cô lâu hơn.

Bàn học của Nghê Gia để gần ban công, ánh nắng vàng rực của buối sớm mai chiếu lên người cô, mái tóc cột lỏng lẻo hơi rối, nhưng lại được ánh mặt trời nhuộm một vẻ xinh đẹp hư ảo đầy quyến rũ.

Ánh nắng rọi lên ngón tay trắng ngần đang nhảy múa trên bàn phím, nửa mặt nghiêng nghiêm túc và cố chấp có sức hút một cách kì lạ.

Tống Nghiên Nhi thấy mất mát một cách khó hiểu!

Từ nhỏ đến lớn, bất kể đi đến đâu, cô nàng vẫn luôn xinh đẹp nhất, cô dì chú bác họ hàng gần xa khen ngợi cô nàng chưa bao giờ ngơi miệng. Cô nàng cũng rất tự tin, không một ai hoàn hảo bằng cô nàng.

Thế nên, cô nàng đối xử tốt với tất cả, bởi cô nàng ngồi tít trên ngôi cao mà!

Song Mạc Doãn Nhi lại cướp mất gia đình của cô nàng, Nghê Gia lại làm cô nàng nhận ra vẻ đẹp hư ảo và chập chờn là thứ mà người phụ nữ nào cũng có. Nhớ lại ngày đó mẹ của Ninh Cẩm Niên cũng có ấn tượng tốt với Nghê Gia…

Thời gian ngắn ngủi, mà cô nàng mất đi quá nhiều ưu thế!

Cô nàng yên lặng cúi đầu, một lúc lâu sau mới ngẩng mặt lên, đắp thêm một nụ cười, nhìn Nghê Gia trong gương: “Cậu lại sắp hợp tác với Tần Cảnh à?”.

“Ừ!” Nghê Gia bận bịu, trả lời rất lơ đễnh.

“Nghe nói lần trước Tần Cảnh hợp tác rất tốt với Long Kỳ, lần này cũng định để Long Kỳ làm nam chính?”

Vẫn “ừ” ngắn gọn, vài giây sau, Nghê Gia như thể đã nhận ra ý của Tống Nghiên Nhi, tiếng gõ bàn phím lạch cạch hơi chậm lại, nhưng không dừng.

“Nghiên Nhi, tôi tiến cử với Tần Cảnh, để cậu làm nữ chính.”

Tống Nghiên Nhi sửng sốt: “Mình?”.

Đây là việc tốt tày trời đó! Trong số các bạn học cùng khóa của khoa Biểu diễn, chỉ có cô nàng và Mạc Doãn Nhi từng làm nữ chính. Giờ cô nàng hi vọng vượt mặt Mạc Doãn Nhi ở mọi lĩnh vực, bao gồm cả học hành lẫn sự nghiệp, dĩ nhiên càng không thể nhường nhịn.

“Vì khả năng diễn xuất của cậu tốt sẵn rồi.” Nghê Gia tiếp tục gõ chữ, “Hơn nữa, tôi muốn mua chuộc cậu”.

“Mua chuộc?” Sóng mắt Tống Nghiên Nhi chợt lóe lên, nhưng lập tức lại rũ mi xuống.

Nghê Gia nhìn vào tấm gương trang điểm trên bàn, thu hết biểu cảm của Tống Nghiên Nhi vào mắt.

Nụ cười cô như có như không: “Tôi biết mấy ngày nay cậu đã liên lạc với Ninh Cẩm Nguyệt. Tôi đoán, cậu muốn lấy lòng cô ta, nhân tiện lấy lòng Ninh Cẩm Niên chứ gì!”.

Tống Nghiên Nhi ngoảnh đầu sang chỗ khác, giọng khó chịu: “Không phải là lấy lòng. Sau này mình và Ninh Cẩm Niên ở bên nhau, đương nhiên sẽ thành người nhà với Ninh Cẩm Nguyệt”.

Nghê Gia cười thầm, rốt cuộc tên Ninh Cẩm Niên này có gì hấp dẫn mà lại khiến Tống Nghiên Nhi thích như thế? Hay là vì Mạc Doãn Nhi đã khơi dậy ham muốn cướp giật của cô nàng rồi?

“Vậy nên tôi mới muốn mua chuộc cậu đó!” Nghê Gia lưu xong văn bản, tắt máy tính.

“Buổi đấu giá chiều nay, tôi đã nhắm sẵn khu II phía Tây ngoại ô rồi, nhất định phải mua được. Tôi biết nhà cậu, còn cả nhà họ Ninh cũng muốn mua đất. Ninh Cẩm Nguyệt thích nhất là cướp đồ của tôi, nên tốt nhất cậu đừng phá tôi chỉ vì muốn nịnh hót nhà họ Ninh.”

“Ngoài ra, tuy cậu không thích Mạc Doãn Nhi, nhưng cô ta là đại diện nhà họ Tống, có lẽ cậu sẽ đứng về phe cô ta. Nhưng tôi rất thích mảnh đất kia, Mạc Doãn Nhi có thể mua một mảnh khác. Cô ta cũng rất thích cướp đoạt, cậu đừng bắn tin cho cô ta, được chứ?”

Tống Nghiên Nhi chải tóc trước gương, hừ khẽ một tiếng: “Mình không có hứng thú với những việc này. Mình đi đến đó chẳng qua là muốn nói trực tiếp với Ninh Cẩm Nguyệt vài câu thôi”.

“Thế thì tốt.” Nghê Gia thu dọn đồ đạc xong, uể oải vào phòng tắm.

Bàn tay chải tóc của Tống Nghiên Nhi ngừng lại.

Mấy hôm nay, cô nàng thấy Nghê Gia tìm kiếm khắp nơi, nghiên cứu chuyện mua đất, góp nhặt được rất nhiều tin tức.

Cuối cùng kết luận được đưa ra là, mảnh đất khu II phía Tây ngoại ô là tốt nhất. Những mảnh còn lại đều xêm xêm nhau, còn kém nhất là khu I phía Tây ngoại ô.

Lần này nhà họ Tống mua đất là để hợp tác xây dựng căn cứ thực nghiệm với nhà họ Ninh, không ngờ bố lại giao việc mua đất cho Mạc Doãn Nhi.

Rõ ràng là sau khi mọi chuyện vỡ lở ra, ông có vẻ muốn tiếp nhận Mạc Doãn Nhi.

Tống Nghiên Nhi dĩ nhiên sẽ không để ả dễ dàng đạt được mục đích như thế. Cô nàng chỉ mong có thể khiến Mạc Doãn Nhi mất hết mặt mũi trước bố, trước nhà họ Ninh.

Nên cô nàng cố tình tiết lộ cho Diêu Phi, nói Nghê Gia ngấp nghé khu I phía Tây ngoại ô. Cô nàng biết Diêu Phi sẽ nói cho Mạc Doãn Nhi nghe. Mấy mảnh đất này nom có vẻ na ná nhau, nhất định Mạc Doãn Nhi sẽ cướp của Nghê Gia.

Đợi đến khi ả mua mảnh đất khỉ ho cò gáy không chút tiền đồ nào này, Tống Nghiên Nhi mới hả được giận.

Nhưng nếu mảnh đất khu II phía Tây ngoại ô tốt thế, liệu có nên tiết lộ tin tức cho Ninh Cẩm Nguyệt không?

Tống Nghiên Nhi nghĩ ngợi, quyết định cứ đến buổi đấu giá trước, xem tình hình của Ninh Cẩm Nguyệt rồi tính sau.

Sau khi ra khỏi phòng tắm, Nghê Gia rực rỡ hẳn lên, trang điểm nền nã, búi tóc thấp, mặc váy dài bằng lụa xanh lơ, giống như ngôi sao chuẩn bị lên thảm đỏ.

Tống Nghiên Nhi lại phải nhìn cô thêm vài lần.

Cô nàng nhìn Nghê Gia đang ngồi trên ghế đeo hoa tai, láng máng cảm thấy Nghê Gia thế này sáng chói quá mức rồi!

Cô nàng lặng đi vài giây, trầm giọng xuống: “Mình chuẩn bị xong rồi, chờ cậu xong thì xuất phát thôi!”.

Nghê Gia đang thoa son, nghe cô nàng nói thế, nhìn vào gương, chậm rãi nói: “Cậu đi trước đi, lát nữa có người đến đón tôi”.

Tống Nghiên Nhi hơi kinh ngạc, đột ngột nhớ ra câu hỏi của Tưởng Na, căn vặn: “Gia Gia, cậu có bạn trai rồi?”.

Tay Nghê Gia thoáng khựng lại.

Nói thật, cô quả thật chưa từng suy xét quan hệ giữa mình và Việt Trạch. Rốt cuộc là gì đây?

Bạn bè? Bọn họ không thân thiết lắm.

Không phải bạn bè? Nhưng mỗi lần nghe điện thoại sao lại tự nhiên đến thế.

Anh đang theo đuổi cô? Thật ra anh rất hờ hững.

Anh không theo đuổi cô? Thế những thứ mập mờ nho nhỏ giữa hai người là thế nào?

Nghê Gia chợt thấy rối rắm, nhíu mày rất khẽ: “Chỉ là một người bạn bình thường”.

Tống Nghiên Nhi không hỏi nữa, mở cửa đi ra.

Nghê Gia chuẩn bị xong, xuống tầng theo giờ hẹn.

Vừa ra khỏi ký túc đã thấy xe Việt Trạch đỗ bên đường từ lâu. Anh chàng tinh tế mà thô ráp đang đứng cạnh xe, giờ Nghê Gia biết anh ta tên là Tiểu Minh.

Tiểu Minh mặc nguyên một cây đen, còn đeo kính râm, thu hút đủ ánh mắt tò mò từ những người xung quanh. Còn Nghê Gia trang điểm ăn vận kiểu cách cũng rất lộ liễu, cô gần như phải chạy trốn vào xe giữa ánh nhìn xoi mói của bao nhiêu người.

Lúc mở cửa xe cho cô, Tiểu Minh lại tặng cô một nụ cười còn khó coi hơn khóc. Nghê Gia mặt đơ như khúc gỗ, khuyên nhủ: “Cần luyện tập nhiều hơn”.

Việt Trạch vốn đang lặng lẽ đọc sách, thấy cửa xe mở ra liền gập sách lại, ánh mắt hờ hững đặt lên người cô.

Hôm nay cô mặc váy thắt eo, trước ngực là một lớp gấm mỏng xếp nếp, rất lỏng rất rộng. Lúc cúi người lên xe, tuy cô đã lấy một tay che lại, nhưng vẫn lộ ra màu trắng tuyết ẩn hiện.

Việt Trạch đứng đắn quay đầu đi chỗ khác, nhưng tim đập như trống nện.

Nghê Gia đương nhiên không biết anh vừa thấy chuyện gì, còn áy náy hỏi: “Anh chờ lâu lắm à?”.

Anh nghiêng đầu, vẻ mặt như thường: “Không”.

“Vậy là tốt rồi!” Cô thở phào nhẹ nhõm, nửa khắc sau lại vui vẻ hẳn lên. “Cảm ơn tin nội bộ có một không hai của anh.”

Tuy bà nội Nghê Gia chỉ cần gọi vài cú điện thoại là có thể có được nhiều tin tức giá trị ngàn vàng, nhưng bà mang tư tưởng thanh cao và thủ cựu, sẽ không làm việc này.

Thế nên, nhân viên tình báo của Nghê Gia thật ra là nhà họ Việt.

Tất cả mọi người đều cho rằng mấy miếng đất đấu giá hôm nay na ná nhau, song chỉ có cô biết vài sự khác biệt giữa chúng.

Nghê Gia tràn đầy tự tin cong khóe môi, “Tôi nhất định sẽ có được mảnh đất kia”.