Vừa mới xuyên vào, Bách Huyên đã trải qua một đêm mơ màng, giấc ngủ đứt quãng. Sáng nay, ngủ nướng giúp nàng cảm thấy thoải mái hơn, nhưng không hề biết có người đã vào phòng.
Khi mở mắt, nàng thấy hai tỳ nữ lạ mặt.
Nha hoàn hồi môn của nàng, Hồng Hạnh và Hồng Tụ, tiến lên giúp nàng mặc quần áo và trang điểm. Hai tỳ nữ mới cung kính quỳ xuống, thanh thúy giới thiệu:
“Nô tỳ Thanh Đàn, nô tỳ Thanh Bình, kính chào thiếu phu nhân.”
“Các ngươi là ai?”
Thanh Đàn hoạt bát, ngẩng đầu nói:
“Công tử lo lắng cho thiếu phu nhân, thấy người hầu bên cạnh ngài ít, liền sai nô tỳ và Thanh Bình tỷ tỷ đến hầu hạ thiếu phu nhân.”
Hai tiểu cô nương mười bốn, mười lăm tuổi, ánh mắt trong trẻo, nụ cười ngọt ngào khiến tâm trạng nàng tốt lên.
Bách Huyên không khỏi cười đáp lại, bảo hai người đứng dậy, tự mình mở hộp trang sức, lấy ra bốn món đồ trang sức bằng ngọc trai, tặng cho bốn tỳ nữ, mỗi người một món.
“Vốn đang thiếu người, vừa khéo phu quân có tâm. Hai ngươi vừa tới, có gì muốn biết, hãy hỏi Hồng Hạnh và Hồng Tụ. Ta sống cũng khá dễ chịu, đừng sợ.”
Dù còn nhỏ tuổi, trong lòng giấu không được sự lo lắng đang hiện diện trên gương mặt non nớt của các nàng. Nói vài câu dễ nghe, để hai tỳ nữ bớt lo lắng.
Hồng Hạnh cười hì hì kéo người ra ngoài, cùng với Hồng Tụ giải thích thói quen sinh hoạt của Bách Huyên, bao gồm cả chế độ ăn uống.
Hồng Tụ ở lại trong phòng, đợi mọi người đi rồi, mới thấp giọng nói:
“Tiểu thư, cô gia mới vào phòng, sau đó đóng cửa lại. Nô tỳ không thấy hắn làm gì. Bây giờ đột nhiên phái tới hai tỳ nữ, không biết vì sao, chúng ta nên cẩn thận.”
Bách Huyên thích trang sức bằng vàng, bảo Hồng Tụ thay ngọc trâm, khẽ cười nói:
“Thanh Đàn nói, là phu quân đau lòng ta.”
Nàng bình thản, nhìn vào gương đồng đùa nghịch tóc:
“Hồng Tụ, ta đã gả vào Tạ phủ, từ nay về sau chỉ có quan hệ với Tạ gia. Mọi chuyện trước kia, muội và Hồng Hạnh không cần bận tâm, lo lắng nữa. Nhớ kỹ, nếu đυ.ng phải chuyện không thể đυ.ng tới, chúng ta sẽ không có kết quả tốt.”
“Ngài không quan tâm Ngũ điện hạ nữa sao?” Hồng Tụ che miệng lại, thì thầm hỏi.
Hồng Tụ lớn lên xinh đẹp, Hồng Hạnh càng thêm cơ linh đáng yêu. Hai người đều từ nhỏ lớn lên cùng nàng, kiếp trước kết cục còn thảm hại hơn nàng.
Nhìn Hồng Tụ trước mắt còn đơn thuần, Bách Huyên xoa bóp khuôn mặt nàng, trêu ghẹo:
“Ta làm sao quản được hắn? Muội đang nghĩ gì vậy?”
Hồng Tụ không hiểu, nếu không vì Ngũ điện hạ thì….
“Vậy tiểu thư vì sao đồng ý gả vào Tạ phủ?”
Trước khi Thánh Thượng tứ hôn, lão gia phu nhân đã hỏi ý kiến tiểu thư. Lúc đó, tiểu thư rõ ràng có cơ hội từ chối.
Bách Huyên có ký ức của thân thể này, tự nhiên nhớ rõ chuyện đó. Nhưng nàng có thể nói thế nào, đương nhiên không thể nói thật, đành bịa cớ:
“Phu quân là một người tốt.”
Một cái pháo hôi, có thể kéo dài đến đại kết cục mới chết, cũng không phải là nhân vật nhỏ!
Hồng Tụ càng nghe càng ngốc, tiểu thư không phải luôn thích Ngũ điện hạ sao?
Đối với Ngũ điện hạ, tiểu thư luôn nghe lời, si mê đến mức điên cuồng.
Khi nào lại để ý đến cô gia?
Bách Huyên bị nàng nhìn đến không dễ chịu, kéo tay nàng, lời nói thấm thía:
“Muội coi như ta thay lòng, di tình biệt luyến. Tóm lại, đừng dính líu đến Ngũ điện hạ nữa. Ta là nữ nhân đã có gia đình, sao có thể liên quan đến người nam nhân khác. Muội nhớ nói với Hồng Hạnh, ngàn vạn lần đừng dính đến những chuyện có liên quan đến Ngũ điện hạ.”
Nếu hắn có bản lĩnh, để hắn tự tranh đấu đi thôi.
Hai câu đầu Hồng Tụ nghe trợn mắt há hốc mồm, câu sau lại rất đồng tình.
Cô gia từng là thư đồng theo hầu Thái Tử, Tạ gia dù muốn hay không, đều bị kéo vào phe của Thái Tử. Tiểu thư gả vào Tạ gia, lại cùng Ngũ điện hạ lui tới, thật sự quá nguy hiểm. Hơi vô ý, liền tan xương nát thịt. Hiện giờ có thể suy nghĩ cẩn thận, nhận rõ tình thế, là chuyện tốt.