Anh Là Hạnh Phúc Của Em Phải Không

Chương 12: Pn1

Phiên ngoại • Cuộc sống hằng ngày của hai người đàn ông

Biên tập: Namichan

Đội trưởng đội đặc công của cục cảnh sát thành phố Lâm Nhược Nhiên và kiểm sát trưởng của viện kiểm sát cấp cao Âu Dương Vân Thiên là một cặp tình nhân.

Hai người là thanh mai trúc mã, học chung với nhau hồi tiểu học, sau khi trải qua rất nhiều chuyện vui buồn, thổ lộ tấm chân tình, hiện tại đang sống chung với nhau rất hạnh phúc.

Cá tính không hoàn toàn giống nhau, sở thích cũng có nhiều điểm khác, nhưng mà hai người đều hiểu rõ đối phương, hơn nữa cả hai đều là những người đàn ông trung niên chín chắn, trong cuộc sống ở chung tuy đôi khi cũng có điểm không hài lòng nhưng sẽ nhường nhịn lẫn nhau.

Là một trong những thành viên xuất sắc nhất của cục cảnh sát, Lâm Nhược Nhiên rất tuân thủ kỷ luật, cậu thường xuyên phải mặc cảnh phục.

Âu Dương Vân Thiên thân là kiểm sát trưởng, do tính chất công việc nên anh cũng cần phải mặc âu phục thật lịch sự. Bởi vậy trong cuộc sống hằng ngày, hai người khó tránh khỏi việc thường xuyên phải mặc những bộ quần áo y chang nhau.

Mỗi ngày Lâm Nhược Nhiên về nhà, nhất định sẽ thay bộ quần áo ở nhà mà cậu thích, là loại áo vải được dệt bằng bông rộng thùng thình, thoạt nhìn khá giống đồ ngủ, mấy cái hoa văn phía trên thường khiến cho Âu Dương Vân Thiên kinh ngạc không thôi. Chả trách được cậu không tùy tiện cho đồng nghiệp đến nhà, tin rằng bất luận kẻ nào thấy một người đàn ông cao 1m85, mặc quần áo y chang đồ ngủ in hình chuột hamtaro, voi dumbo hoặc pikachu, nằm ườn trên ghế sofa ăn kẹo, đều sẽ kinh ngạc đến sái quai hàm.

Những lúc cùng nhau dạo phố mua đồ, thấy những bộ quần áo tương tự như đống ở nhà, Lâm Nhược Nhiên đều không nỡ đi tiếp, đứng sát bên tủ kính, mắt chớp chớp ngó chừng không buông, luôn là Âu Dương phải lôi cậu đi.

Về phần Âu Dương Vân Thiên, bởi vì lúc đi làm phải mặc áo sơ mi gọn gàng, thắt cà vạt, áo vest chỉn chu, cho nên mỗi khi về nhà là lập tức tháo cà vạt, thay áo T-shirt rộng thùng thình.

Sau khi biết rõ thói quen của Âu Dương, những giờ Lâm Nhược Nhiên ở nhà lại càng nhiều hơn.

Chỉ cần Nhược Nhiên về tới nhà trước, chờ đến khi Vân Thiên trở về, cậu nhất định sẽ rình coi lúc anh thay quần áo, cố ý giả bộ đi ngang qua, lượn tới lượn lui rồi đứng ở một góc trước cửa phòng ngủ dễ dàng quan sát bên trong, thưởng thức lưng trần gợi cảm của người yêu, sau đó trước khi Âu Dương có thể phát hiện, cậu lau lau nước miếng giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.

Đối với ý nghĩ đó của tên người yêu hồ ly này, trong lòng Âu Dương biết tỏng, nhưng nếu con hồ ly sĩ diện này không muốn bị phát hiện, anh cũng không nỡ đi bóc trần thú vui của cậu, vẫn duy trì động tác thay quần áo như thường mặc cho bộ dạng thèm thuồng của người yêu.

.

Một ngày cuối tuần, Lâm Nhược Nhiên từ trung tâm huấn luyện trực tiếp về nhà, lười biếng chưa muốn thay quần áo trên người.

Âu Dương trở lại, thấy người yêu đứng trên ban công hóng gió ngắm cảnh, bước chân thoáng cái ngừng lại.

Lâm Nhược Nhiên mặc quần màu đen của bộ đội đặc công, áo ba lỗ, nhìn từ bóng lưng, vai, eo chân, từng đường cong vừa cường tráng vừa gợi cảm, quyến rũ mê người.

Anh đi tới, nghe thấy tiếng bước chân, cậu quay đầu lại: “Vân Thiên, anh đã về.”

Nhìn ánh nắng rực rỡ cuối ngày nhẹ nhàng chiếu vào, gương mặt tuấn tú của người yêu tỏa sáng giữa trời chiều, Âu Dương Vân Thiên ngắm không chớp mắt.

Bị ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn chằm chằm khiến cậu cảm thấy có chút sợ hãi, cảm thấy cả người không được tự nhiên.

“Anh nhìn gì mà nhìn!” Không chút khách khí mắng *yêu* anh một câu.

Âu Dương Vân Thiên do dự một chút, hỏi: “Em đang tính dùng quân phục để quyến rũ anh sao?”

Vừa nghe những lời này, Lâm Nhược Nhiên mạnh mẽ mở to hai mắt nhìn.

Cậu mãnh liệt nhào tới, túm lấy Vân Thiên, vài giây sau đã đè lên thân hình cao lớn của người yêu ép xuống ghế sofa, khóa hai tay anh ra phía sau lưng, trực tiếp tra hỏi: “Anh vừa mới nói cái gì! Mấy câu không thuần khiết như thế anh học được ở đâu, hả?”

Bị đặt phía dưới nửa nằm nửa ngồi trên ghế sofa, Âu Dương vùng vẫy một chút, chỉ có điều kiểm sát trưởng suốt ngày ngồi trong phòng làm việc sao có thể phản kháng được đội trưởng đội đặc công thân thủ bất phàm chứ.

Nắm lấy cổ Âu Dương, Lâm Nhược Nhiên quát hỏi: “Nói mau! Làm sao anh biết được mấy từ như thế!”

Âu Dương Vân Thiên mặt không thay đổi, trầm mặc một chút rồi nói: “Là đàn ông đương nhiên phải biết!”

“Nói nhảm! Không được gạt em! Em hỏi anh, anh có… anh có…” Lâm Nhược Nhiên có chút không hỏi nên lời.

Nếu Vân Thiên nói không thì nhất định mình sẽ rống là không tin, nếu anh nói có thì mình đau lòng muốn chết. Thật là rắc rối.

Âu Dương Vân Thiên hoàn toàn biết được ý nghĩ của Lâm Nhược Nhiên, anh giãy dụa rút ra một cánh tay, giơ tay tuyên thệ giống như đang ở trên tòa án: “Anh không có!”

Lâm Nhược Nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Mình đương nhiên tin, thật ra thì cũng biết Vân Thiên sẽ không có, bất quá thích ăn mấy loại dấm chua vớ vẩn này là một đặc điểm lớn của mình rồi, không sửa được nữa.

Lâm Nhược Nhiên buông lỏng một chút, chỉ trong chớp mắt đã bị Âu Dương lật lại đè xuống ghế sofa, đến khi cậu phát hiện đối phương đang có ý đồ ‘bất chính’, liền giãy dụa, nhưng bị người yêu ôm thật chặt, Âu Dương lại gian xảo phả hơi thở nóng ấm vào tai cậu, thân thể càng lúc càng mềm nhũn, lực phản kháng yếu dần đi.

Giãy dụa không ra, Lâm Nhược Nhiên đột nhiên phun ra một câu: “Em muốn kháng án!”

Âu Dương Vân Thiên phản ứng rất nhanh: “Kháng án bị bác bỏ! Duy trì nguyên phán!”

“Anh!”

Biết mình không thắng được, Lâm Nhược Nhiên từ bỏ việc chống cự.

Lúc ôm người yêu vào phòng ngủ, Âu Dương phát hiện Nhược Nhiên đang len lén cười xấu xa.

“Em cười cái gì?”

Nhược Nhiên ngó lơ, không trả lời.

Vẫn là chờ đến sáng mai, lúc Vân Thiên vừa thức giấc, lúc đang còn mơ mơ màng màng sẽ nói cho anh biết, mình có mua đồ ngủ tình nhân in hình mấy bé hamtaro, rồi yêu cầu anh mặc vào cho mình ngắm, chắc là có thể thành công.

~ TOÀN VĂN HOÀN ~

Biên tập: Namichan @ Đông Phương Các Page 162