Editor: Mei
【 chúng ta cùng nhau học mèo kêu, cùng nhau miao miao miao miaooo....】
Một bàn tay nhỏ mảnh khảnh lướt qua cơ ngực trần trụi nam tính, duỗi tay lấy di động trên mặt bàn, lung tung ấn xuống, 【 bang 】 một tiếng ném trở về mặt bàn.
Sau đó ôm thân thể trần trụi kia lại lần nữa nặng nề ngủ, khuôn mặt nhỏ tinh xảo trơn mềm nhẹ nhàng cọ cọ trong ngực đàn ông rắn chắc.
Mới vừa ngủ không bao lâu, tiếng chuông điện thoại phiền lòng lại lần nữa vang lên. Quý Văn nhắm chặt hai mắt, hàng mi nhăn chặt, kéo chăn trùm lên đầu, rúc trong ngực người đàn ông.
Nhưng người đầu bên kia điện thoại tựa hồ như muốn giằng co, tiếng chuông đoạt mệnh liên hoàn CALL, vẫn luôn kêu không ngừng.
Cuối cùng chịu không được, người đàn ông duỗi tay lấy di động, nửa híp mắt, trực tiếp nghe.
"Ừm ~" giọng đàn ông buổi sáng có chút nghẹn ngào gợi cảm.
Đờ mờ! Đầu kia điện thoại Tiếu Trạch Vũ hoa lệ chấn kinh, như thế nào sẽ là giọng đàn ông?
"Xin chào, tôi tìm Quý Văn!" Tiếu Trạch Vũ cắn răng, liều mạng kìm chế chính mình xúc động muốn rít gào.
Phó Thần An nhắm mắt lại, đem điện thoại đặt trên tai cô gái.
"Ưm ~" cùng là thanh âm nghẹn ngào mị hoặc.
Tiếu Trạch Vũ vừa nghe liền biết người này chưa tỉnh ngủ, hơn nữa còn ngủ cùng đàn ông. Hiện tại 11 giờ còn chưa rời giường, có thể thấy được tối hôm qua tình hình chiến đấu kịch liệt bao nhiêu.
"Bảo bối ~" Tiếu Trạch Vũ đột nhiên cười lớn tiếng nói. "Không phải đã hẹn trưa nay cùng nhau ăn cơm sao? Bảo bối!"
Buồn ngủ mông lung Quý Văn nháy mắt thanh tỉnh,
"Ai... Bảo bảo đừng nóng giận, nô gia này liền ra roi thúc ngựa đuổi đến a."
Quý Văn cùng Tiếu Trạch Vũ cười gian trong tiếng cắt đứt điện thoại, đột nhiên đứng dậy.
"Tê ~" giữa hai chân truyền đến từng cơn đau, Quý Văn không khỏi đem mày nhăn thành tiểu lão thái thái, khuôn mặt nhỏ bởi vì đau mà vặn vẹo.
Quay đầu lại hung hăng trừng mắt người đàn ông phía sau.....
Ngạch ~ mắt hạnh nhìn thẳng mắt đen sâu thẳm tràn đầy âm trầm, đột nhiên cảm thấy chột dạ. Nói câu "Chào buổi sáng!" Lòng bàn chân giống như gắn bánh xe, nhanh như chớp, xuống giường, chạy thẳng vào phòng tắm, 【 phanh 】 một tiếng đóng cửa lại.
Động tác liền mạch lưu loát, hoàn mỹ không chê vào đâu được!
Quý Văn ở trước gương chậm rãi cởϊ áσ thun thun nam siêu lớn, cô gái trong gương, da thịt tuyết trắng. Một đầu tóc đen vuốt ra sau tai, vυ' lớn mượt mà đứng thẳng, quầng vυ' phấn hồng, viên đầṳ ѵú phấn nộn bị nhìn chăm chú đã đứng thẳng lên.
Nhưng mà, trên thân thể tuyết trắng, cả người đều bị dấu hôn hồng hồng phủ đầy, số lượng nhiều vô kể làm lông tơ dựng thẳng lên. Đặc biệt là trên vυ' trắng nõn, cùng phần bên trong đùi, dấu hôn hỗn hợp nhợt nhạt dấu hàm răng.
Quý Văn càng nhìn xuống, đuôi lông mày càng ninh chặt. Cầm thú! Hung hăng chửi thầm câu.
Tên đàn ông kia không phải là đói bụng ba năm đi? Tối hôm qua giống như tiểu tử vừa khai trai vậy, trở về phòng vẫn luôn quấn lấy cô làm. Tuy là cả hai đều uống không ít rượu, hưng phấn, liền không hề tiết chế, phóng đãng cả một đêm.
Cô có ấn tượng chính là ở trong bồn tắm, giúp cô lau mình, sau đó vuốt vuốt.... Côn ŧᏂịŧ cứng rắn nóng bỏng lại cắm vào, ở trong nước thong thả động lên.
Hai người đã lâu không có làʍ t̠ìиɦ, Quý Văn muốn anh, muốn đến điên rồi, cho nên lại yêu mị phối hợp tốc độ, vặn vẹo thân mình. Người đàn ông kia tinh lực lại tràn đầy, còn đem cô đè ở trên giường làm một hồi.
Làm cô mệt đến sức cùng lực kiệt, trực tiếp hôn mê. Đi vào giấc ngủ, người đàn ông kia còn động côn ŧᏂịŧ lớn, hưng phấn trong da^ʍ huyệt của cô bị thao đến không khép lại được thọc vào rút ra.
Âm thanh hỗn hợp dâʍ ŧᏂủy̠ phụt phụt, cô khép lại thật mạnh mí mắt.
Hồi tưởng lại đủ loại tư thế tối qua, Quý Văn đột nhiên có ảo giác bị ác lang bắt giữ. Người đàn ông này xuống tay thật tàn nhẫn, đợi lát nữa Tiếu Trạch Vũ nhìn thấy khẳng định bị cười chết đi.
Quý Văn bực bội xoa xoa tóc, nhanh chóng lục lọi trong ngăn tủ phòng tắm, rốt cuộc cũng tìm được bàn chải đánh răng dự phòng.
Vội vàng rửa mặt, hôm trước cùng Tiếu Trạch Vũ giao hẹn trưa nay sẽ cùng nhau ăn cơm. Này nha,sau cuộc điện thoại buổi sáng nay, đợi lát nữa khẳng định là nghiêm hình bức cung.
Mới ra cửa phòng tắm, đã nhìn thấy người đàn ông kia đứng ở ban công hút thuốc lá. Khói thuốc xanh trắng lượn lờ, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc chậm rãi đem thuốc lá đưa tới bên miệng, mắt đen nửa híp, miệng hít sâu một hơi, lại thong thả đều đều phun ra sương trắng.
Trên thân vẫn lõa thể, nửa người dưới chỉ mặc một cái quần tứ giác, mà giữa hai chân kia một bao phồng lên, ân! Rất có phân lượng. Âm thầm đánh giá.
Ngạch..... Nhìn đến trên vai cùng trên lưng anh đều có vết cào cấu nhìn thấy ghê người, Quý Văn rốt cuộc cảm thấy trong lòng tức khắc cân bằng. Ân ~ giống như chính mình vẫn có lãi hơn.
Anh so với ngày trước, nhiều hơn một phần mị lực thành thục ổn trọng. Trước kia anh cũng rất tuấn tú, rất thông minh, dáng người cũng rất tốt. Nhưng hiện tại là người đàn ông quanh thân tản ra một cổ trầm ổn trải qua năm tháng lắng đọng lại, nồng đậm một cỗ tự phụ.
Không kịp nhìn lâu hơn một chút, bởi vì di động bị ném trên mặt bàn lại lần nữa vang lên.
"Biết rồi, đợi tớ trở về thay quần áo rồi đi ngay." Quý Văn bị Tiếu Trạch Vũ thúc giục, qua loa treo điện thoại.
Chân trần đạp lên thảm nâu, đi đến bên cạnh người đãn ông.
"Cái kia.... Có thể cho em mượn một bộ quần áo? Thứ hai trả lại anh." Lễ phép mà thử tính ngữ khí. Tuy rằng tối hôm qua điên cuồng một đêm, nhưng Quý Văn vẫn cứ là nắm lấy không được tâm tư của hắn.
Phó Thần An nghiêng đầu liếc cô một cái, phun ra hai chữ:
"Tùy tiện!"
"Nga ~"
Quý Văn nhanh nhẹn từ trong tủ quần áo lớn tìm ra quần áo thể thao của anh mặc vào. Xoay người nhặt váy áo tối qua ném lung tung, vội vàng thu thập tốt.
Nói một tiếng với anh liền rời đi, xem như chạy trối chết sao?
Quý Văn ngồi trong xe taxi, trong lòng nảy lên một hơi buồn bực. Người đàn ông này, ngủ một giấc dậy, tựa hồ... Lại về vạch xuất phát. Thái độ đối với cô vẫn là bình tĩnh lãnh đạm, giống như ~ cũng không có bởi vì đêm qua thân mật kết hợp mà có chút thay đổi.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~