Editor: May
Lời của Tống Thanh Xuân còn chưa nói hết, lại bị Tô Chi Niệm hung ác ngăn chặn môi.
Môi của cô mềm mại đến không thể tưởng tượng nổi, cho dù anh vừa mới hôn một lúc lâu, vẫn rất dễ dàng đắm chìm ở trong mùi thơm ngát của cô.
Anh hôn đến rất dùng sức, gần như muốn dây dưa rách làn môi của cô, anh gần như tham luyến mυ'ŧ thỏa thích ngọt ngào của cô, anh không kiềm nén được vẫn luôn dùng thân thể đè ép thân thể của cô, thẳng đến khi ép cả người cô đều dán sát ở trên xe, bởi vì đau đớn, cô phát ra tiếng hô mềm nhẹ, lực đạo của anh mới hơi giảm xuống.
Anh vẫn không có chút xíu ý tứ muốn chuyển dời từ trên người cô, anh giữ dầu cô, lưỡi càng thăm dò sâu vào trong miệng của cô.
Cô bị anh hôn đến toàn thân nhũn ra, phía sau lưng bị xe cứng rắn đè ép đến đã không còn cảm giác đau, xung quanh cô, hô hấp của cô, trong miệng của cô, tất cả đều là mùi vị của anh, không khí trong phổi cô, bị anh hút đi toàn bộ từng chút một, cô theo bản năng bắt lấy bờ vai anh, nghênh đón nụ hôn của anh, hơi hơi mở miệng ra một chút, muốn hô hấp, lại trêu chọc khiến lưỡi anh, càng trở nên điên cuồng tùy ý càn quét cô.
Vẫn luôn hôn đến khi Tống Thanh Xuân sắp hấp hối, Tô Chi Niệm mới vòng qua cô, anh thở hổn hển, khẽ cúi đầu, ánh mắt thật sâu nhìn chằm chằm mặt nhỏ đỏ hồng của cô, nghiến răng nghiến lợi mở miệng, ngữ khí của anh rõ ràng là hận đến cực hạn, nhưng lại mang theo bất đắc dĩ nồng đậm: “Đình Đình, anh thật là sắp bị em giày vò điên...”
Anh rõ ràng luôn kiên định muốn em trôi qua tốt như vậy, nhưng em lại cứ cố chấp quật cường lặp đi lặp lại dao động kiên định của anh nhiều lần.
“Em biết rõ, anh không có cách nào nắm chắt em nhất...” Dáng dấp kia của Tô Chi Niệm, hung thần ác sát giống như là sẽ xông lên bóp chết cô gái nhỏ trước mặt này bất cứ lúc nào, anh dùng sức cắn cắn răng, cuối cùng những hỏa khí kia vẫn không có phát ra, cũng không nỡ phát ra được, chỉ là hóa thành một hơi thở dài, sau đó anh liền giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve trán cô, vén tóc bị gió thổi rơi của cô ra sau tai, bưng mặt nhỏ của cô, lại thầm than một tiếng, có chút không thể làm gì được lại mở miệng thì thào nhẹ hỏi một câu: “Đình Đình, em nói, anh nên làm gì với em mới tốt đây?”
Ngữ khí của anh trầm thấp mà lại mê người, mang theo một cỗ cô tịch, pha lẫn một chút cưng chiều nồng đậm, Tống Thanh Xuân nghe đến đầu ngón tay bắt lấy quần áo của anh nhẹ nhàng run rẩy một chút, bất giác chậm rãi nhấc mí mắt lên, đối diện mắt anh.
Đáy mắt của cô còn sót lại những rung động và tình loạn anh mang đến cho cô khi hôn cô, chọc cho anh thần hồn điên đảo một trận, một hồi lâu sau, anh mới ổn định tinh thần, ngón cái chậm rãi vuốt ve gò má mềm mại của cô, chậm rãi động môi, mở miệng trong giọng nói xuyên từng sợi cô tịch và phiền muộn: “Đình Đình, ra vẻ không chút để ý, có bao nhiêu khó chịu, em biết không?”
Anh nằm mơ cũng muốn đối tốt với cô, nhưng anh vì để cho cô ở lại thiên đường, chỉ có thể tỏ vẻ không chút để ý.
Tỏ vẻ không chút để ý... Sáu chữ đơn giản này, bỗng chốc liền đánh những tức giận và uất ức trong l*иg ngực Tống Thanh Xuân tan thành mây khói.
Giờ này phút này, tuy rằng cô không biết trong lòng anh nghĩ cái gì, cô cũng không nhìn thấy anh sẽ viết tình hình lúc này xuống nhật ký như thế nào, nhưng mà sáu chữ “Tỏ vẻ không chút để ý” này, giống như là một lực mãnh liệt bất ngờ không phòng ngự, hung hăng đánh trúng trái tim cô, khiến cho cô cảm giác được bất đắc dĩ của anh, giãy giụa của anh, đau lòng của anh, còn có đau kịch liệt của anh.