Editor: May
Tống Thanh Xuân thật không nghĩ tới phản ứng của Tô Chi Niệm sẽ mãnh liệt như vậy.
Cô bất chấp thuốc mỡ trên chân còn chưa hấp thu xong, liền nhảy xuống từ trên ghế sofa, vội vội vàng vàng đuổi theo anh, kéo cổ tay của anh.
Tay Tống Thanh Xuân vừa đυ.ng vào cổ tay Tô Chi Niệm, Tô Chi Niệm tức giận đến mức tận cùng, lại hung hăng hất cổ tay cô ra lần nữa, nhanh chóng bước xuống cầu thang.
Hủy hôn? Tần Dĩ Nam lại có thể dám đề xuất không thể kết hôn với Tống Thanh Xuân?
Càng nghĩ, lửa giận trong l*иg ngực Tô Chi Niệm càng vượng, hành động xuống lầu của anh cũng trở nên càng nhanh theo, Tống Thanh Xuân đuổi không kịp anh, chỉ có thể đứng ở đầu bậc thang, nôn nóng lớn tiếng gọi Tô Chi Niệm: “Tô Chi Niệm, lúc anh Dĩ Nam gửi tin nhắn cho em, thật ra em cũng muốn gửi tin nhắn cho anh ấy, chẳng qua em đúng lúc nhận được tin nhắn của anh ấy trước mà thôi.”
Bước chân xuống lầu của Tô Chi Niệm, dừng lại một chút, không có chút dấu vết dừng lại.
“Cho nên, dù đêm nay anh Dĩ Nam không trước mở miệng nói không thể kết hôn với em trước, em cũng sẽ nói với anh ấy.”
Cho nên, dù đêm nay anh Dĩ Nam không trước mở miệng nói không thể kết hôn với em trước, em cũng sẽ nói với anh ấy... Đây là ý gì?
Bước chân giẫm thang lầu của Tô Chi Niệm hơi dừng một chút, giống như hiểu rõ chuyện gì, ngẩng đầu, nhìn về phía Tống Thanh Xuân đứng ở đầu bậc thang.
Mắt Tống Thanh Xuân nhìn về phía anh, nhẹ nhàng mấp máy môi, nói càng rõ ràng lời nói vừa rồi của mình một chút: “Tô Chi Niệm, thật ra đêm nay em đi tìm anh Dĩ Nam, chính là muốn nói cho anh ấy biết, em không muốn kết hôn với anh ấy.”
Bước chân của Tô Chi Niệm, hoàn toàn dừng lại, anh nhìn đáy mắt của cô, có cảm xúc cuộn trào mãnh liệt đang lăn lộn, qua một lúc lâu, anh mới mở miệng, âm điệu thanh lãnh: “Thanh Xuân, em từng ở Hải Nam đáp ứng anh...”
“Nhưng mà, anh cũng từng ở Hải Nam đáp ứng em!” Tống Thanh Xuân không đợi lời của Tô Chi Niệm nói xong, liền ngắt lời anh, ngữ điệu của cô có vẻ hơi dao động: “Chúng ta nói rõ, sau khi kết thúc vào đêm đó, mỗi người chúng ta đều trở lại nhân gian, sống cuộc sống của mỗi người, sau đó coi nhau như anh em ruột trên thế giới này, nhưng, Tô Chi Niệm...”
Tống Thanh Xuân nói đến đây, bỗng nhiên ngừng lại.
Cô biết, tiếp theo lời cô mở miệng nói với anh, sẽ đại biểu cái gì.
Thiên đường và địa ngục, cô chỉ có thể đi một chỗ, một khi đi, cô liền không có đường quay về nữa.
Cô cũng từng rất nỗ lực muốn làm cho chính mình ở lại thiên đường, nhưng cuối cùng cô vẫn lựa chọn đi về phía địa ngục.
Tống Thanh Xuân hít sâu một hơi, chậm rãi giẫm cầu thang, đi về phía Tô Chi Niệm.
Mỗi một bước của cô đều đi kiên quyết, đi nghĩa vô phản cố, giống như mỗi một bước tới gần anh hiện nay của cô, chính là đang đi về phía lựa chọn của cô.
“Anh cũng không có hết lòng tuân thủ lời hứa, không phải sao?”
“Anh luôn đang dỗ em, lừa em, không phải sao?”
“Anh hoàn toàn không có nghĩ tới muốn trở lại nhân gian, từ mới bắt đầu, anh liền muốn đưa em trở về nhân gian, để chính mình ở lại địa ngục, không phải sao?”
Ba câu “Không phải sao?” liên tiếp của Tống Thanh Xuân, chất vấn Tô Chi Niệm có chút không biết nên đáp lại ra sao.
Lúc Tống Thanh Xuân còn cách Tô Chi Niệm một nấc thang, liền ngừng lại, chiều cao của cô cộng với độ cao của bậc thềm, vừa lúc ngang hàng với anh, cô nhìn thẳng mắt anh, đối diện một với anh một hồi lâu, mới hơi hơi giương cong khóe môi, mở miệng ngữ điệu, ôn nhu như nước: “Tô Chi Niệm, em đến địa ngục, cùng anh được không?”