Editor: May
Trên dọc đường Tô Chi Niệm ôm Tống Thanh Xuân, cô đặc biệt không thành thật, vùng vẫy muốn nhảy xuống từ trong lòng anh, trong miệng còn đang lải nhải không ngừng chỉ trích anh.
Tô Chi Niệm đọc được từ trong đáy lòng cô, ngoại trừ phẫn nộ, liền chỉ còn lại anh là một kẻ đại lừa đảo.
Tuy anh bị cử chỉ không hiểu ra sao cả của cô náo đến không hiểu ra sao, lại vẫn rất cưng chiều, vào lúc cô giãy dụa, ôm chặt cô hơn một chút, để tránh cô không cẩn thận ngã rơi xuống từ trong lòng anh.
Có bao nhiêu đau lòng, mới có bấy nhiêu phẫn nộ, nhưng cũng rất thần kỳ, phẫn nộ kéo đến do anh, ở mỗi lần cô kháng cự anh ôm trong lòng, ở mỗi lần anh tốt tính khí ôm chặt cô giằng co, lửa giận trong l*иg ngực cô, bắt đầu tiêu tán từng chút một.
Chờ đến khi Tô Chi Niệm đặt cô đến trên ghế lái phụ của xe, ngồi xổm ở trước mặtTống Thanh Xuân, kiểm tra lòng bàn chân cô, bộ ngực vốn đã sắp oanh tạc, hoàn toàn yên tĩnh xuống.
Tô Chi Niệm lên xe, khởi động xe vốn là muốn đưa Tống Thanh Xuân trở về nhà họ Tống, ai ngờ cô lại nói muốn đi biệt thự của anh.
Anh dừng một chút, còn chưa mở miệng, hốc mắt của cô lại bắt đầu rơi nước mắt, anh chỉ đành thỏa hiệp khởi động xe, lái về phía biệt thự của anh.
Lúc đi qua một tiệm thuốc hai mươi bốn tiếng, Tô Chi Niệm ngừng xe, lúc trở về, trong tay cầm một lọ thuốc mỡ, chờ đến sau khi anh ngồi lên xe, Tống Thanh Xuân mới nhìn rõ ràng đó là thuốc mỡ bôi lên vết trầy da.
Là mua cho vết thương trên lòng bàn chân cô sao?
Tống Thanh Xuân cúi thấp đầu, rõ ràng lúc trước nhìn thấy anh hành động như vậy, tâm đều sẽ ấm áp, rầu rĩ co rút đau một cái.
Khi Tô Chi Niệm chuyển tay lái, lái lên đường cao tốc, Tống Thanh Xuân ngồi cúi đầu ở bên cạnh anh bỗng nhiên liền thấp giọng mở miệng, vẫn là lời nói mắng anh: “Tô Chi Niệm, anh là kẻ đần độn!”
Tay cầm tay lái của Tô Chi Niệm chỉ nhẹ run một chút, nhìn thẳng con đường trước mặt, không có lên tiếng, đáy mắt lại có một tia vô tội xẹt qua.
Sao anh lại đần độn chứ?
Cô giống như là biết trong lòng anh nghĩ cái gì, cúi đầu, lại lẩm bẩm: “Tô Chi Niệm, cả đời này em chưa từng gặp người nào đần độn hơn anh! Anh quả thực là đần độn chết mà! Đần độn đạt tới cảnh giới! Đần độn...”
Trong một lát, Tống Thanh Xuân cũng không nghĩ ra được từ hình dung, lắp bắp một cái, sau đó phẫn hận nói: “... Đần độn chết!”
Thật là đần độn chết... Sao anh có thể đối tốt với một người phụ nữ đến mức này?
Dù người phụ nữ đó là chính cô, nhưng cô vẫn có chút không đành lòng khi anh đối tốt với cô.
Tô Chi Niệm bị cô mắng đến há to miệng, muốn thanh minh cho bản thân hai câu, nhưng khi nhìn thấy cô giống như là con thỏ nhỏ, mắt đỏ rực, lại nuốt trở vào lời nói đến bờ môi.
Thôi, đần độn liền đần độn đi, tâm tình cô không tốt, liền cho cô phát tiết đi...
Tô Chi Niệm không tiếng động trầm mặc dung túng, hoàn toàn mềm hóa tâm của Tống Thanh Xuân, khiến cho cảm xúc của cô dần dần ổn định lại theo.
Anh nhìn chuyên chú con đường lái xe trước mặt, cô vùi trên ghế xe, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, yên lặng nghĩ tâm sự của mình.
Lúc xe sắp đến cửa biệt thự Tô Chi Niệm, điện thoại di động của Tống Thanh Xuân bỗng nhiên vang đinh đông một tiếng.
Cô chần chờ hai giây, mới kéo tầm mắt từ ngoài cửa sổ về, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nhìn thoáng qua tin nhắn trên màn hình, làn môi mấp máy, sau đó liền mở khóa màn hình, đáp lại câu: “Được, giờ em liền đi qua.”
Sau khi tin nhắn gửi thành công, Tống Thanh Xuân quay đầu, mở miệng nói với sườn mặt Tô Chi Niệm: “Dừng xe đi.”