Editor: May
Cô phản ứng rất nhanh, anh không chút phòng bị, cả người bất ngờ không kịp chuẩn bị đẩy bật về phía sau, phía sau lưng anh đυ.ng vào trên cầu thang, vết thương còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, nổi lên ray rứt đau đớn.
Một giây sau, Tống Thanh Xuân liền giống như là đánh máu gà, nhanh chóng bò dậy từ trên mặt đất, nhìn cũng không có liếc nhìn anh một cái, liền vòng qua bên cạnh anh, đầu cũng không quay lại nghiêng ngả lảo đảo chạy xuống lầu.
Tô Chi Niệm theo bản năng muốn đuổi theo Tống Thanh Xuân, nhưng đau đớn khiến cho anh có một lúc không nhúc nhích người được, anh chỉ có thể nghe tiếng bước chân cô kích động rời đi, còn có tiếng đóng cửa nặng nề của anh.
Cô rời đi rất kiên quyết, không có chút xíu do dự và chần chờ.
Cô nhất định cảm thấy, anh biết rõ cô là em gái ruột, nhưng anh lại vẫn khăng khăng yêu cô, rất bẩn thỉu, rất hắc ám, rất tội ác, rất khiến cho cô không thể nào tiếp nhận được đúng không
Một loại cảm giác vô lực nặng nề, biểu lộ ra từng chút một từ chỗ sâu trong xương tủy của Tô Chi Niệm, anh có chút chán nản để cái ót trên cột cầu thang gỗ thật, nhìn chằm chằm một chiếc đèn trên vách tường hành lang sững sờ thất thần.
Anh nỗ lực che giấu nhiều năm như vậy, cũng qua nhiều năm như vậy, cuối cùng tất cả vẫn đều sụp đổ sao?
Sớm biết sẽ như thế, năm ngoái cô tới tìm anh giúp đỡ, anh phải nên càng đoạn tuyệt nhẫn tâm hơn một chút.
Sớm biết sẽ như thế, dù anh giúp xí nghiệp Tống thị, cũng nên phải cách xa cô ra...
Lúc ban đầu, anh liền không nên đối tốt với cô, nhưng mà, lúc đầu khi anh biết chân tướng, anh đã thật nỗ lực để cho chính mình quên mất cô, nỗ lực để cho chính mình không đi yêu cô nữa.
Nhưng mà, biết không?
Cô là một chiếc đèn sáng ngời nhất mà anh đã gặp vào năm tám tuổi kia, lúc cuộc đời anh tối tăm nhất.
Anh tìm cô mười năm, mộng tưởng cả đời của anh là “Tam sinh hữu hạnh gặp được em, sinh thời cưới được em”, anh ở dưới tình huống không biết gì, sớm đã căn cơ tình cảm với cô đã sớm sâu đậm, thậm chí lúc đó trong mắt cô không có gì khác, nhưng dưới đáy lòng của cô đã âm thầm hứa hẹn cả đời của mình cho cô.
Khi anh biết cô là em gái ruột của anh, anh đã rời xa, nhưng có vài tình cảm, càng muốn tách rời, thì càng khắc sâu.
Anh biết rõ đó là tội ác, là bẩn thỉu, là khiến người khinh thường, nhưng anh vẫn điên cuồng, chấp niệm, đi yêu cô.
Anh thật không nghĩ muốn kéo cô xuống địa ngục, làm dơ cô... Cũng giống như là một đêm ở trong bệnh viện kia, anh biết rõ là sai, anh cực lực muốn ngăn cản loại sai lầm kia, nhưng mà trước khi cô là em gái ruột của anh, cô lại là người phụ nữ anh yêu... Tốt đẹp của cô, dụ hoặc của cô, trước giờ anh đều không thể chống cự... Anh cho rằng sau đêm đó, anh và cô liền sẽ không liên quan gì nhau nữa, anh nghĩ, chân tướng không có ai biết, một mình anh xuống địa ngục tội ác là được rồi, dù sao anh đã ngốc ở trong vực sâu tối đen đó lâu như vậy, anh không để ý chính mình lại bẩn thêm một chút, anh chỉ muốn vứt bỏ những trở ngại và ngăn cách của thế tục kia, ở cùng một chỗ với cô một lần... Nhưng mà... rất nhiều chuyện, đi lầm đường hết lần này tới lần khác, sao có thể trong bỗng chốc, tất cả đều lộ ra hết chứ?
Tô Chi Niệm chậm rãi nhắm đôi mắt quấn quýt rất nhiều tâm tình phức tạp kia lại, cả người giống như rơi vào trong vũng bùn vô tẫn, mi tâm khi thì nhẹ nhăn lại, khi thì nhíu chặt, có mất mác và cô đơn dày đặc không tan được, chậm rãi lan tràn ra từ trong thân thể của anh.
Sau khi Tống Thanh Xuân chạy ra ngoài từ trong nhà Tô Chi Niệm, không trở về nhà họ Tống, cũng không đi công ty, điện thoại tắt máy, tất cả liền giống như là bốc hơi khỏi nhân gian, không còn tung tích.