Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 716: Nghe lén được đối thoại (16)

Editor: May

Tiểu Lâm là một nữ giúp việc mà Tô Chi Niệm đã mời, chuyên chăm sóc cho mẹ Tô.

Một tay Tô Chi Niệm lật văn kiện, một tay mò tìm điện thoại di động từ bên gối, ngón cái dừng ở nốt HOME một lát, giải khóa màn hình, đưa cho mẹ Tô.

Sau khi mẹ Tô nói chuyện điện thoại xong, quay đầu nhìn thoáng qua giường bệnh bên này, Tô Chi Niệm cầm lấy bút, đang ký tên lên văn kiện, bà nhanh chóng cúi đầu, tìm sổ danh bạ, nhập vào một chữ “Giấu” ở chỗ tìm kiếm, sau đó khi nhảy ra tới “Người giấu ở trong hồi ức”, lập tức nhấn vào trong, sau khi copy số điện thoại, liền gửi vào số điện thoại của mình, sau đó xóa bỏ tin nhắn, rồi mới đi đến bên giường, nhẹ nhàng đặt điện thoại di động về bên gối Tô Chi Niệm: “A Niệm, mẹ để điện thoại di động ở chỗ này nha.”

“Dạ.” Tô Chi Niệm đáp lại một tiếng, đầu cũng không có nâng một chút.

Mẹ Tô đứng ở bên giường một lát, liền xoay người rời đi.

Buổi tối Tống Thanh Xuân vẫn đưa mẹ Tô về khách sạn, Tống Thanh Xuân không vào khách sạn, đứng ở chỗ bậc thềm cửa ngoài đường ngoài cái, nói tạm biệt với mẹ Tô: “Dì Tô, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Mẹ Tô cười khanh khách trả lời một câu, sau đó vào lúc Tống Thanh Xuân xoay người, bà bỗng nhiên lại gọi Tống Thanh Xuân lại: “Thanh Xuân.”

“Dạ?” Tống Thanh Xuân quay đầu, khóe môi hơi tăng lên một chút.

Mẹ Tô lấy điện thoại di động từ trong túi ra: “Có thể nói số điện thoại có thể con với dì không? Thời gian lâu như vậy, dì vẫn còn không biết số điện thoại của con.”

“À.” Tống Thanh Xuân vội vàng cầm điện thoại di động lên, mở khóa màn hình, nói: “Dì Tô, dì nói với con dãy số của dì đi, con gọi điện thoại qua cho dì.”

“Được...” Tiếp đó, mẹ Tô liền nói ra mười một con số.

Sau khi Tống Thanh Xuân nhập vào xong, lặp lại một lần, nhìn thấy mẹ Tô gật đầu, liền nhấn nút send, qua khoảng mười giây, chuông điện thoại di động của mẹ vang lên, Tống Thanh Xuân cắt đứt, lại nói với mẹ Tô một câu “Gặp lại sau”, mới xoay người rời đi.

Mẹ Tô chờ đến sau khi Tống Thanh Xuân đi ra rất xa, mới nhấn số điện thoại trên ghi chép trò chuyện, bà lưu vào trí nhớ một lần, sau đó liền nhấn tin nhắn, so sánh với số điện thoại mà mình đã cầm di động của con trai gửi tới lúc buổi sáng một chút, mười một con số giống nhau như đúc.

Cho dù mẹ Tô đã sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng sau khi bà chứng thực, sắc mặt vẫn hơi trở nên trắng bệch.

Qua thật lâu sau, mẹ Tô mới để điện thoại di động về lại trong túi, ngẩng đầu, nhìn về ohias bệnh viện một lúc, mới tâm sự nặng nề xoay người, trở về khách sạn.

...

Mẹ Tô gần như đều không chợp mắt suốt cả đêm, vừa rạng sáng ngày hôm sau, bà liền bò dậy từ trên giường.

Bà không đi bệnh viện, mà là gửi cho Tống Thanh Xuân một dòng tin nhắn, nói hôm nay mình có việc, không thể đi bệnh viện, Tô Chi Niệm liền phiền toái cô trước.

Sau khi mẹ Tô nhận được tin nhắn Tống Thanh Xuân đáp lại bảo bà yên tâm, bà mới sửa soạn chính mình đơn giản một chút, ra khỏi khách sạn.

Mãi cho đến hai giờ chiều, mẹ Tô mới xuất hiện ở trong phòng bệnh.

Ngày thứ ba, mẹ Tô vẫn là buổi chiều mới xuất hiện ở trong phòng bệnh, còn trễ hơn ngày trước hai tiếng.

Ngày thứ năm, vừa ăn cơm tối xong, lúc y tá tới treo nước cho Tô Chi Niệm, mẹ Tô liền nói có chút mệt mỏi, muốn trở về khách sạn nghỉ ngơi.

Tống Thanh Xuân cho y tá một chút thù lao với y tá, để cho cô ta giúp đỡ lưu ý tiêm truyền của Tô Chi Niệm, đưa mẹ Tô ra khỏi phòng bệnh.

Xế chiều hôm nay rơi một trận tuyết nhỏ, hai bên bệnh viện và đường phố, sót lại màu trắng linh tinh.

Đi quá lối qua đường, Tống Thanh Xuân dừng bước lại, lúc vừa mới chuẩn bị nói gặp lại sau, mẹ Tô chỉ chỉ quán cà phê tầng hai khách sạn, nói: “Thanh Xuân, theo dì đi lên trên ngồi một chút đi.”