Editor: May
Không biết ngủ bình yên như vậy qua bao lâu, Tống Thanh Xuân mới mơ hồ phát hiện được lòng bàn ấm áp phía sau lưng mình đã biến mất không còn tăm hơi, cô nhẹ chau mi tâm lại một chút, bất giác liền sờ về phía mép giường.
Vốn giường nệm có chút lõm xuống, đã trở nên bằng phẳng, trên đó còn sót lại dư âm ấm áp từng được người ngồi qua.
Cô nhíu mi tâm càng ngày càng lợi hại, ở dưới trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh, tiếp tục sờ sờ bốn phía lung tung, từ đầu đến cuối đều không có đυ.ng đến người Tô Chi Niệm, lông mi dài và cong nhẹ nhàng run hai cái, liền chậm rãi mở ra.
Trong phòng ngủ rất yên tĩnh, ngoài trừ ánh đèn ngủ yên tĩnh mơ hồ ở mép giường, cũng không còn nguồn sáng khác.
Ngoài hai mét rèm che cửa sổ sát đất không kéo, xuyên qua cửa sổ thủy tinh lớn sáng ngời sát vách tường, có thể nhìn thấy cảnh hàng vạn hàng nghìn đèn đuốc lộng lẫy chói mắt của thành Bắc Kinh đêm khuya.
Tống Thanh Xuân ôm chăn mền, chậm rãi ngồi dậy, tầm mắt nhìn quanh một vòng phòng ngủ lớn gần bốn mươi mét vuông, không nhìn thấy thân ảnh của Tô Chi Niệm.
Anh đâu rồi? Rời đi, hay là?
Tống Thanh Xuân bất giác liền nhìn về phía cửa phòng ngủ, sau đó vén chăn lên, xuống giường.
Trên mặt đất phòng ngủ, trải thảm dày nặng nề, giẫm lên, mềm mại không tiếng động.
Cô đi đến cửa phòng ngủ, vừa mới chuẩn bị đặt tay lên trên tay nắm cửa, cách cửa gỗ thật khắc hoa màu đỏ, Tống Thanh Xuân liền nghe thấy ngoài cửa truyền tới tiếng nói chuyện trầm thấp.
“Tô tiên sinh, tôi không biết rõ ý tứ của anh, đang êm đẹp, vì sao cậu muốn thu cổ phần kếch xù trong tay tôi về?”
Cho dù tiếng nói bị tận lực đè xuống rất thấp, nhưng Tống Thanh Xuân vẫn có thể phân biệt nhận ra được, đây là tiếng của một người đàn ông trung niên.
“Dương tổng, hiện tại tôi cho ông cái giá này chính là giá cả cao hơn thị trường gấp ba lần, tôi khuyên ông vẫn là ký tên đi, về phần nguyên nhân, tôi nghĩ ông càng rõ ràng hơn tôi.” Tiếng nói đáp lại của người đàn ông trung niên này là giọng nói mà Tống Thanh Xuân không thể quen thuộc hơn nữa, là tiếng nói của Tô Chi Niệm. Anh giống như là đang hàn huyên với người được bị gọi là Dương tổng kia, trong giọng nói lãnh đạm, rõ ràng mang theo một chút thiếu kiên nhẫn.
“Tô tiên sinh, đêm nay Dương Tranh - cháu tôi thật sự đã mạo phạm ngài, nhưng ngài xem, ngài cũng đã đánh người đến vào bệnh viện, lửa giận cũng vơi gần hết rồi, đâu cần phải đá tôi ra khỏi Kim Bích Huy Hoàng chứ? Tôi cam đoan, về sau Dương Tranh tuyệt đối sẽ không để tình huống như vậy phát sinh lần nữa, cho nên, ngài xem, có thể suy xét cân nhắc lại không?”
Lại là tiếng của người đàn ông trung niên kia, Tống Thanh Xuân nghe xong những lời này, cuối cùng rõ ràng bọn họ đang nói cái gì.
Dương Tranh chính là người bắt nạt cô ở trong phòng bao... Mà Dương tổng này, là chú của hắn, còn là cổ đông của Kim Bích Huy Hoàng ... Mà hiện tại Tô Chi Niệm là muốn đá chú hắn ra khỏi cổ đông của Kim Bích Huy Hoàng?
Lần này người đáp lời Dương tổng không phải Tô Chi Niệm, mà là giọng nói của Trình Thanh Thông, dùng là ngữ khí ôn nhu khách sáo trước sau như một của cô ấy: “Xin lỗi, Dương tổng, vẫn là phiền toái ngài ký tên đi.”
Trình Thanh Thông nói tới đó liền dừng lại, Tống Thanh Xuân không thấy rõ tình huống bên ngoài phòng, nhưng cô nghĩ hẳn là Tô Chi Niệm đã cho Trình Thanh Thông ám chỉ gì đó, Trình Thanh Thông tiếp tục mở miệng nói: “Dương tổng, hiện tại ngài ký tên, còn không tính là quá khó coi, nếu như ngài vẫn không ký tên, sợ rằng sau đó sẽ náo đến rất khó chịu nổi.”
“Tô tổng, ngài đây là xem như đang uy hϊếp tôi sao?” Tiếng nói của Dương tổng còn chưa rơi xuống, Tô Chi Niệm liền dùng ngữ khí không nặng không nhẹ mở miệng: “Dương tổng, ngài hiểu lầm, đây không phải là xem như uy hϊếp ông, đây chính là đang uy hϊếp ông.”