Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 527: Một đêm ᛕích Ŧìиh bốc cháy (7)

Editor: May

Đèn đường mờ nhạt, gió nổi lên rơi lá vàng úa, rất nhanh liền che lại nước chua Tô Chi Niệm ói trên mặt đất.

Câu nói vừa mới bị gió thổi tản đi của anh đó là: Đình Đình, anh thật rất yêu em, cho nên mới bằng lòng yên lặng yêu em, chỉ là, may mắn gặp gỡ em, nhưng khổ sở cũng là vì gặp gỡ em.

Tần Dĩ Nam dưới sự giúp đỡ của phục vụ, dìu đỡ Tô Chi Niệm vào trong phòng khách sạn của "Kim Bích Huy Hoàng" , đặt ở trên ghế sofa.

Lúc phục vụ rời đi, Tần Dĩ Nam gọi anh ta lại, sau đó nhìn thoáng qua Tô Chi Niệm trên ghế sofa, liền bước bước chân, mang người phục vụ đi ra khỏi phòng.

Đầu tiền anh tìm trong ví tiền mấy tờ tiền mặt màu đỏ, sau đó đưa kèm theo thẻ mở phòng cho phục vụ: "Phiền toái cậu ở nơi này chờ khoảng hai mươi phút, lúc có cô gái tên Tống Thanh Xuân tới đây, chuyển giao tấm thẻ phòng này cho cô ấy."

Phục vụ nhìn thoáng qua tiền, gật đầu, nói: "Được, tiên sinh."

"Cám ơn." Tần Dĩ Nam nói một tiếng cám ơn, nhìn cửa khép kín một cái, bước bước chân rời đi.

Lúc anh bước vào thang máy, đã gọi điện thoại.

Tống Thanh Xuân hẳn là đã ngủ, điện thoại vang nhiều tiếng mới được tiếp nghe: "Alo?"

"Tống Tống." Tần Dĩ Nam gọi tên Tống Thanh Xuân, đưa tay ra, nhấn nút tầng một.

"Anh Dĩ Nam?" Tiếng nói Tống Thanh Xuân trong điện thoại nghe buồn ngủ mông lung, có lẽ cô đã nhìn thoáng qua thời gian, sau đó mới khàn giọng hỏi: "Muộn như vậy rồi, sao anh gọi điện thoại cho em? Có chuyện gì không?"

"Ừ." Tần Dĩ Nam đáp lại một tiếng, trầm mặc vài giây, mới mở miệng nói: "Tống Tống, anh gặp Tô Chi Niệm ở Kim Bích Huy Hoàng."

Bên kia điện thoại rơi vào một mảnh trầm mặc, qua khoảng một phút, mới truyền tới một tiếng "à" của Tống Thanh Xuân.

"Cái đó, anh ta ... uống nhiều ... Chỉ có một mình, anh thuê cho anh ta một phòng ở Kim Bích Huy Hoàng... Nhưng hiện tại anh không có cách nào chăm sóc anh ta, bởi vì ông chủ của anh cũng uống nhiều, hiện tại anh phải đưa ông chủ về nhà, em xem em có rảnh không?"

Tống Thanh Xuân trong điện thoại lại yên lặng một hồi.

Tần Dĩ Nam cùng cô lớn lên từ nhỏ, anh hiểu rõ cô hơn ai hết, anh biết, cô muốn đến, chỉ là đang do dự, sau đó anh liền mở miệng lần nữa, nói: "... Hiện tại tình huống của anh ta không phải đặc biệt tốt, uống quá nhiều, vẫn luôn ói, anh sợ buổi tối không có ai trông chừng anh ta, nếu như anh ta ngủ ngửa mặt, có lẽ sẽ bị thứ ói ra làm sặc..."

"Số phòng bao nhiêu?" Tống Thanh Xuân đột nhiên mở miệng hỏi.

"1805..." Tần Dĩ Nam báo số phòng, sau đó lại nói: "Anh đã giao thẻ phòng cho phục vụ trước rồi, bảo cậu ta chờ em ở cửa phòng."

Cúp điện thoại, Tống Thanh Xuân nhìn chăm chú màn hình điện thoại di động một lát, mới vén chăn lên xuống giường.

Cô tùy tiện tìm một bộ quần áo mặc vào, sau đó lấy chìa khóa xe và ví tiền, liền vội vàng chạy xuống lầu.

Lái ra tiểu khu, lúc đi qua tiệm thuốc hai mươi bốn tiếng, Tống Thanh Xuân giẫm thắng gấp, ngừng lại.

Cô cầm lấy ví tiền, xuống xe, chạy vào tiệm thuốc, mua một hộp giải rượu.

"Kim Bích Huy Hoàng" cách nhà họ Tống rất gần, chỉ mười phút, Tống Thanh Xuân liền đuổi tới.

Cô trực tiếp đưa chìa khóa xe cho thằng bé giữ cửa giúp dừng xe, ngay cả cửa xe cũng không đóng, liền cầm lấy ví tiền và thuốc giải rượu chạy vào "Kim Bích Huy Hoàng".

...

Tần Dĩ Nam đứng ở ven đường, vẫn luôn chờ đến khi thân ảnh Tống Thanh Xuân biến mất ở cửa lớn Kim Bích Huy Hoàng, mới xoay người, mở cửa lên xe.