Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 522: Một đêm ᛕích Ŧìиh bốc cháy (2)

Editor: May

Người khác trên bàn ăn nhìn thấy một màn này, nhịn không được mồm năm miệng mười mở miệng, hoặc thật hoặc giả quan tâm lên.

"Tô tổng, ngài không có việc gì chứ?"

"Tô tổng, làm sao vậy?"

Trình Thanh Thông ngồi bên cạnh Tô Chi Niệm vội vàng rút khăn giấy, cũng mở miệng ra hỏi: "Tô tổng, ngài vẫn ổn chứ?"

Vừa nói, Trình Thanh Thông vừa đưa khăn giấy về phía Tô Chi Niệm.

Tô Chi Niệm ngơ ngẩn nhìn chằm chằm nơi vừa nhìn, nhắm mắt làm ngơ với tất cả chung quanh.

"Làn da đã nóng đỏ, nhanh chóng gọi phục vụ lấy chút thuốc mỡ tới." Tổng giám đốc Trương cách Tô Chi Niệm tương đối gần, quay đầu, liền gọi phục vụ đứng ở ngoài cửa.

"Trước lấy khăn lông nước lạnh tới đây." Tổng giám đốc Tôn cũng phụ họa nói theo.

Trình Thanh Thông thấy qua một lúc lâu mà Tô Chi Niệm cũng không có phản ứng, tiến lại gần hơn một chút, thấp giọng gọi: "Tô tổng?"

Trình Thanh Thông tới gần, khiến cho Tô Chi Niệm nghe thấy một mùi nước hoa nhàn nhạt, mi tâm anh di chuyển, liền quay đầu về phía Trình Thanh Thông.

"Tô tổng, cổ tay ngài không sao chứ?" Trình Thanh Thông tiếp xúc đến tầm mắt của Tô Chi Niệm, lại mở miệng nhẹ giọng hỏi một câu, sau đó lại vươn khăn giấy đã đưa một lúc lâu cho Tô Chi Niệm.

Tô Chi Niệm bỗng chốc ngây ngẩn, con ngươi đen nhánh mới chậm rãi hướng về trên cổ tay, anh nhìn thấy một mảnh ửng đỏ trên làn da trắng nõn, đáy mắt có một tia nghi hoặc lóe lên.

Anh bị phỏng khi nào? Sao anh lại không có cảm giác được đau đớn?

Đã có phục vụ dựa theo sự phân phó, lấy khăn lông ngâm qua nước lạnh tới, dùng hai tay đưa tới bên cạnh Tô Chi Niệm: "Tiên sinh."

Tô Chi Niệm giống như là đang suy nghĩ cái gì, nhìn chằm chằm chỗ bị phỏng, không phản ứng chút nào.

Phục vụ lại gọi một câu "Tiên sinh", sau đó không biết phải làm sao, ngẩng đầu nhìn về phía Trình Thanh Thông.

Trình Thanh Thông chủ động đưa tay ra nhận lấy khăn lông lạnh, úp lên cổ tay của Tô Chi Niệm: "Tô tổng, trước chườm lạnh một chút đi."

Khăn lông còn không chưa đυ.ng tới da thịt Tô Chi Niệm, anh liền đưa cánh tay ra, lãnh đạm trả lời một câu: "Không cần."

Anh ngẩng đầu, nhìn một vòng người trên bàn, sau đó chậm rãi đá ghế dựa phía sau ra, đứng lên: "Bữa cơm này tính cho tôi, các người tiếp tục, tôi có việc đi trước một bước."

Bữa cơm này, mọi người tán gẫu đang tận hứng, sao tổng giám đốc Tô bỗng chốc lại giống như biến thành một người khác?

Người trên bàn ngơ ngác nhìn nhau vài lần, sau đó liền không hẹn mà cùng mở miệng với Tô Chi Niệm: "Tô tổng."

Trong tiếng "Tô tổng" hết đợt này đến đợt khác, Trình Thanh Thông đứng lên, hơi cao giọng hơn một chút, gọi: "Tô tổng, tôi đi với ngài..."

Tô Chi Niệm giống như biết sau đó cô sẽ nói cái gì, khom người lấy điện thoại di động trên bàn, âm điệu lãnh đạm nói: "Cô ở lại tính tiền."

Sau đó không chờ người trong phòng có thêm chút phản ứng nào, anh liền xách áo khoác âu phục ở chỗ ngồi phía sau lên, đi ra khỏi phòng bao.

Lúc Tô Chi Niệm xuất hiện ở thang máy, không cẩn thận đυ.ng vào một người, đối phương nói với anh một câu "Thực xin lỗi", anh cũng không có chút phản ứng nào, chỉ là biểu tình sững sờ đi về phía cửa khách sạn lớn Bắc Kinh.

Tô Chi Niệm đứng ở trước cửa xoay tròn đèn đuốc sáng trưng của khách sạn lớn Bắc Kinh một lát, sau đó xoay người đi tới cửa hàng tạp hóa bên cạnh, mua từ bên trong một hộp thuốc lá.

Dựa trên đèn đường, Tô Chi Niệm châm một điếu thuốc, từ nhỏ đến lớn, đây là điếu thuốc đầu tiên anh hút, cả miệng liền bị nghẹn, anh khom người, kịch liệt ho lên.

Ho đến cuối cùng, nước mắt đều chảy ra ngoài.