Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 494: Khắc chế không được lời tỏ tình (4)

Editor: May

"Người yêu dưới đèn đường, rất giống chúng ta lúc trước, thâm tình ôm nhau hôn hít, yêu đến khó chia xa..."

Mẹ ngậm miệng, theo tiếng hát, nhìn về phía điện thoại di động của Tô Chi Niệm, nhìn màn hình chợt sáng chợt tối, biểu hiện mấy chữ "Người giấu ở trong hồi ức", đột nhiên mắt bà trở nên hơi sáng ngời, cái tên này... không phải đại biểu con trai có người trong lòng sao?

Tô Chi Niệm vẫn chờ đến khi hát đến "Người giấu ở trong trí nhớ tôi đó, nguyện cho hiện tại em trôi qua hạnh phúc an ổn" , mới cầm điện thoại di động lên, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, tiếp nghe điện thoại.

-

Tống Thanh Xuân phát điên một lúc lâu, mới cúi đầu nhìn màn hình điện thoại di động, sau đó cả người liền trợn mắt há mồm.

Cô, sao cô có thể gửi dòng tin nhắn trong cột biên soạn đánh ra vào buổi sáng đi rồi chứ?

Hơn nữa, đã gửi đi năm phút, phía trên còn biểu hiện chữ tin nhắn đã gửi, điều này nói rõ, nói rõ, Tô Chi Niệm đã thấy ba chữ kia?!

Trong nháy mắt, đầu óc Tống Thanh Xuân nổ tung, cũng không có thời gian để lo quấn quýt vấn đề mình có nên tỏ tình trong cả ngày hôm nay, đáy lòng chỉ còn lại khẩn trương và bất an.

Dưới tình huống mình chưa chuẩn bị, tin nhắn chẳng những đã được gửi đi, hơn nữa còn được đọc thành công ... Vậy nên làm thế nào đây?

Hiện tại có nên lập tức gửi dòng tin nhắn cho Tô Chi Niệm, nói với anh, cô gửi nhầm không?

Nhưng nếu như vậy, anh có thể hiểu lầm chính mình muốn tỏ tình với người khác không?

Nhưng, chẳng may cô bị Tô Chi Niệm cự tuyệt thì phải làm sao?

Theo từng vấn đề nhảy vào trong đầu Tống Thanh Xuân, cô vốn thất kinh, giờ ngược lại dần dần bình tĩnh xuống.

Cô quấn quýt cả một ngày có nên tỏ tình với anh hay không cũng quấn quýt không ra một kết quả, hiện tại tin nhắn đã đánh bậy đánh bạ gửi đi, thay vì cô ở nơi này nôn nóng bất an, còn không bằng hạ quyết tâm đợi anh đáp lại...

Đây có lẽ là lần đầu tiên trong cuộc đời, Tống Thanh Xuân chờ đợi dài đằng đẵng như vậy.

Nửa tiếng, trong đáy lòng cô tuôn ra rất nhiều loại cảm xúc, thời gian khó chịu giống như là giãy giụa ở trong địa ngục.

Tâm tình cô cũng từ lúc đầu khẩn trương anh sẽ cự tuyệt hay sẽ đáp ứng, đến cuối cùng nhìn màn hình điện thoại di động chậm chạp không có đáp lời của anh, suy sụp đến đáy cốc.

Anh đã xem tin nhắn, lại trầm mặc không đáp, đây là ý gì? Ý cự tuyệt sao?

Chẳng lẽ từ giờ trở đi, anh và cô đến bạn bè cũng không làm được?

Đáy lòng Tống Thanh Xuân tràn ngập đau đớn và lạnh buốt, cả người cô đều hơi phát run lên.

Làm sao đây? Cô còn không làm tốt chuẩn bị liền mất đi anh như vậy ư...

Hơn nữa đêm nay anh và cô còn hẹn cùng xem phim, hôm nay còn là sinh nhật của anh, cô cũng đã chuẩn bị quà tặng sinh nhật cho anh, cố ý đặt một cái bánh ngọt xinh đẹp, cô còn nghĩ sau khi xem phim xong, lúc hẹn anh cùng đi ăn khuya sẽ cho anh một bữa tiệc sinh nhật kinh hỉ mà!

Tống Thanh Xuân hoảng hốt càng lúc càng lợi hại, con ngươi đen nhánh của cô, luống cuống xoay chuyển, sau đó cô liền giống như là nghĩ tới điều gì, nhanh chóng nhấn tên của Tô Chi Niệm, gọi cho anh một cú điện thoại.

Trong quá trình chờ Tô Chi Niệm nghe điện thoại, Tống Thanh Xuân liều mạng hít sâu mấy hơi, để cho tâm tình trở nên hơi ổn định một chút, sau đó lúc điện thoại được tiếp nghe, tay bất giác nắm chặt điện thoại, liền nhẹ nhàng thoải mái "alo" một tiếng vào microphone.

"Ừ." Trong điện thoại truyền tới tiếng nói nhàn nhạt của Tô Chi Niệm.

Tống Thanh Xuân lén hít một hơi, liền cười tít mắt mở miệng nói: "Tô Chi Niệm, tin nhắn vừa rồi, là một trò đùa."