Editor: May
Cô sợ đánh mất, cố ý xuyên một sợi dây đỏ qua cúc áo, ngày đêm đeo ở trên cổ không rời thân.
Sau khi mở vụ án ngày thứ năm, có người nặc danh thông báo cho cục cảnh sát biết kẻ sai khiến sau lưng sự kiện lần này là một người tên là "anh Khôn" làm.
Thông qua gặng hỏi tên mập mạp và chàng trai trẻ tuổi, cảnh sát biết tên đầy đủ của "anh Khôn" là Tạ Khôn, đoán chừng hắn ta đã sớm nghe nói chuyện bị thất bại, lúc cảnh sát đi tới nhà để bắt giữ hắn ta, hắn ta đã chạy trốn trước.
Về phần vì sao bọn họ muốn lấy đi tính mạng Tống Thanh Xuân, chàng trai trẻ tuổi đó khai báo nói là anh Khôn đáp ứng sau khi chuyện thành công, cho mỗi người bọn họ một khoản lớn, giúp bọn họ lẫn trốn ra nước ngoài, về phần nguyên nhân chân chính, anh Khôn cũng không nói cho bọn họ biết, cho nên tất cả chân tướng chỉ có thể chờ đến khi bắt lấy anh Khôn, mới có thể tra ra manh mối.
Chẳng qua trong vụ án lần này, vẫn để lại một điều bí ẩn nghĩ hoài không ra: Vào sao tên tài xế kia lại sẽ vô duyên vô cớ tự sát?
Anh Khôn bị cả nước truy nã, cũng liền đại biểu nguy hiểm của cô được giải trừ, nhưng mà có lẽ Tống Mạnh Hoa là cảm thấy chính mình đã già, không thể bảo vệ tốt Tống Thanh Xuân, tuy rằng dưới sự yêu cầu mãnh liệt của cô, sa thải hai vệ sĩ kia, nhưng lại động ý nghĩ cho cô kết hôn, muốn cô có một chỗ dựa và bảo vệ của mình.
Lúc ban đầu, Tống Mạnh Hoa chỉ là nhắc tới tìm đối tượng cho cô, thấy cô chậm chạp không hành động, ông liền bắt đầu hành động , thay đổi biện pháp lừa cô đi ăn cơm với ông, mỗi lần cô đến, trên bàn ăn liền sẽ gặp một thanh niên tài giỏi đẹp trai.
Bị lừa nhiều lần, mỗi lần Tống Mạnh Hoa gọi điện thoại tới, cô liền sẽ kiếm cớ cự tuyệt, mà Tống Mạnh Hoa bị cự tuyệt nhiều, ngay cả cơ hội mở miệng cự tuyệt cũng không cho cô .
Thân thể Tống Mạnh Hoa vẫn luôn không phải đặc biệt tốt, động một chút huyết áp liền sẽ soạt soạt soạt nhảy lên cao, cho nên cô cũng chỉ dám ba ngày bốn bữa sảng khoái hẹn một lần.
Hiện tại tính toán một chút, năm ngày trong tuần này thì Tống Mạnh Hoa đã gọi cô bảy cú điện thoại hẹn cô ra ngoài ăn cơm, trừ bỏ buổi trưa thứ hai cô đi ra ngoài, mỗi một lần khác đều bị cô kiếm cớ qua loa tắc trách, đêm nay nếu thật sự không đi, sợ là sẽ chạm đến điểm mấu chốt của Tống Mạnh Hoa...
Tống Thanh Xuân nghĩ tới đây, đầu càng đau, ngay cả l*иg ngực cũng dâng lên ngột ngạt, cô hạ cửa sổ xe xuống, gió chạng vạng từ từ thổi vào, lại không thổi lo lắng nơi đáy lòng cô đi được một chút nào, cuối cùng dứt khoát giơ tay lên, mở điều hòa trong xe lên.
Khí lạnh chậm rãi lướt qua gò má của cô, khiến cho tâm tình cô hơi bằng phẳng một chút.
Cơm tối Tống Mạnh Hoa đặt là 7:30 tối.
Lúc Tống Thanh Xuân đi qua cao ốc công ty TW, thấy thời gian còn sớm, liền trở về công ty trước một chuyến, giao tư liệu phỏng vấn của mình cho trợ lý chỉnh sửa.
Sáu giờ rưỡi, Tống Thanh Xuân xuất phát từ công ty, dù con đường đang chen lấn đến mức không tưởng tượng nổi, một tiếng đồng hồ cũng đủ dư dả để Tống Thanh Xuân chạy tới Kim Nguyên.
Chỉ là trời có mây gió bất ngờ, Tống Thanh Xuân xuất phát mỗi mười phút, thời tiết đột biến, sấm sét vang dội, mưa to rơi xuống, khiến cho con đường phía trước lộ ra vài sự cố, khiến cô bị ép dừng ở trên đường một tiếng đồng hồ không thể động đậy.
Chờ đến khi cô chạy tới Kim Nguyên, đã gần tám giờ rưỡi.
Tống Thanh Xuân vội vàng chạy tới phòng bao, nhìn thấy bên trong chỉ có một mình Tống Mạnh Hoa.
Chẳng lẽ cô đoán sai? Hôm nay thật chỉ là ăn cơm đơn thuần, không phải xem mắt?
Đang trong lúc đáy lòng Tống Thanh Xuân buồn bực, mặt Tống Mạnh Hoa đột nhiên sụp đổ, đứng lên từ trên chỗ ngồi, không để ý cô chút nào, trực tiếp nói với tài xế đứng bên cạnh: "Về nhà!"