Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 392: Rất yêu em, chỉ có thể đến đây (12)

Editor: May

Sau khi anh say rượu, không nên không khống chế được, sau khi cường ngủ cô, cô và anh cãi nhau, lúc cô chỉ mũi anh bảo anh cút khỏi nhà cô, anh không nên phát tiết cảm xúc của mình ở trên người cô, anh nên phải nghiêm túc chăm chỉ nói với cô một câu: "Thực xin lỗi".

Sau năm năm, cô xuất hiện ở trong nhà anh, anh không nên bởi vì sợ hãi nhìn thấy cô mà không khống chế nổi tình cảm của mình, liền ném cô ra khỏi cửa, anh nên phải nói với cô một câu: "Đình Đình, những năm này anh rất nhớ em."

Vào lúc anh đáp ứng cô tiếp quản xí nghiệp Tống thị, không nên đáy lòng rõ ràng rất muốn giúp cô, lại vẫn muốn kiêu ngạo bảo cô ký hợp đồng gì đó với anh, anh nên nói: "Dù là em không đến tìm anh, anh cũng sẽ giúp em."

Vào lúc cô truy hỏi anh, anh có phải là người cô muốn tìm hay không, anh không nên vừa tổn thương mình tổn thương người nói với cô, anh đối tốt với cô, chỉ là do mắc nợ, anh phải nói: "Thật ra anh vẫn luôn ở bên cạnh em."

Lúc anh đọc được đáy lòng cô, mong đợi anh có thể đối tốt với cô cả đời, anh không nên bị dọa đến vội vàng xoay người rời đi, anh nên phải nhìn mắt cô, nói với cô một câu: "Đình Đình, cả đời anh chỉ sẽ đối tốt với một mình em."

Anh nên phải, anh không nên, anh nên phải, anh không nên...

Giữa anh và cô, có quá nhiều nên phải, nhưng anh lại luôn lựa chọn không nên.

Anh tàn nhẫn như vậy, chẳng qua chỉ là vì càng bảo vệ tốt cô, cũng giống như hiện tại, hiện tại... Anh mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện của Trình Thanh Thông, anh biết nên phải buông tha lần nữa, lựa chọn không nên... Anh nghĩ, đây có lẽ sẽ trở thành một lần lựa chọn cuối cùng trong đời anh đi.

Tiếng xe càng ngày càng gần, Tô Chi Niệm mơ màng mở to mắt, mơ hồ đã thấy nơi xa có đèn xe tới gần.

Anh liều mạng muốn để sát vào môi cô, hôn cô một chút, nhưng anh gần như dùng hết khí lực toàn thân, đầu chỉ vừa mới cách mặt đất, lại lần nữa rơi mạnh xuống mặt đất lạnh buốt.

Thật đáng tiếc, muốn cho cô một nụ hôn từ biệt, lại không thể cho.

Thật đáng tiếc, anh muốn tiếp tục yêu em như vậy, nhưng không có cách nào tiếp tục yêu được nữa.

Thật đáng tiếc... Thật rất đáng tiếc.

Nhưng em biết không?

Đình Đình, yêu em thật rất tốt, rất tốt, nhưng lại chỉ có thể đến đây...

Theo âm thanh chói tai thắng gấp phát ra khi ma sát với mặt đất, cửa xe cấp cứu lái tới được mở ra, Trình Thanh Thông nhảy xuống từ trên đó đầu tiên, trực tiếp chạy vội tới trước mặt Tô Chi Niệm, cô còn chưa mở miệng nói chuyện, nước mắt lại ào ào rơi xuống dưới trước: "Tô tổng, Tô tổng, ngài sao rồi?"

Cô vừa khóc, vừa xoay người gào thét gọi bác sĩ Hạ còn chưa xuống xe: "Bác sĩ Hạ, bác sĩ Hạ..."

"Trình Thanh Thông..." Tô Chi Niệm đột nhiên giơ tay lên đè tay Trình Thanh Thông lại, ngăn cản sự nóng nảy của cô.

Trình Thanh Thông quay đầu, nhìn về phía Tô Chi Niệm.

Người đàn ông động môi, giọng nói có chút nhỏ, Trình Thanh Thông cúi đầu, dựa vào gần một chút, sau đó nghe thấy anh yếu ớt hỏi: "Tôi ở trên xe, dặn dò cô ba chuyện, cô đều nhớ rõ chứ?"

Trình Thanh Thông gật đầu, khóc càng thương tâm, nước mắt nối liền giống như là chuỗi trân châu, một giọt rồi một giọt rơi xuống.

"Bảo bác sĩ Hạ, tiêm thuốc cầm máu cho tôi... Băng bó vết thương đơn giản một chút, cô lái xe của tôi, hiện tại lập tức mang tôi đi... Cảnh sát sắp tới ..." Nói xong Tô Chi Niệm liền đưa cho Trình Thanh Thông một ánh mắt cảm tạ.

Trình Thanh Thông bỗng chốc liền khóc ra tiếng, cô thật rất không muốn làm theo lời nói của anh, nhưng những năm này, cô đi theo anh, sẽ học rất nhiều thứ, chỉ riêng không có học được cự tuyệt anh.

...

Tô Chi Niệm được Trình Thanh Thông cố hết sức dìu đỡ lên xe, Trình Thanh Thông khóc lê hoa đái vũ khởi động xe, quay đầu, rời đi.

Trên đường cách Tống Thanh Xuân càng lúc càng xa, Tô Chi Niệm cảm giác được sức lực trong cơ thể mình đang nhanh chóng biến mất, mí mắt anh bắt đầu rủ xuống, anh lờ mờ giống như nhìn thấy, thời thơ ấu anh và cô giơ hai cây kẹo que, đi ở bên đường ồn ào, bên tai anh giống như vang lên tiếng non nớt của cô "Anh trai nói anh là người xấu, anh chính là người xấu" ...