Editor: May
Mười lăm phút sau, Tần Dĩ Nam ở trong điện thoại nói với anh, anh ta đã chạm mặt chiếc xe tải kia.
Anh nghe được tin tức này, nghĩ cũng không nghĩ liền quyết định nhanh chóng ra lệnh cho Tần Dĩ Nam: "Đυ.ng vào!"
Tần Dĩ Nam bị anh nói đến ngẩn ra: "Cái gì?"
"Ở phía trước, chính là đường núi, con đường rất hẹp, một khi cho bọn họ lái qua, rất khó đuổi kịp, cho nên buộc bọn họ dừng lại ở nơi này!" Tô Chi Niệm giải thích đơn giản một lần, sau đó liền mang theo đầy đủ kiên quyết, mở miệng lần nữa: "Tăng ga đến tối đa, đυ.ng!"
...
Sau đó "Rầm --" một tiếng vang thật lớn, Tô Chi Niệm cách điện thoại di động, cũng có thể cảm giác được xe bên phía Tần Dĩ Nam đang lay động.
"Còn ổn chứ?" Tô Chi Niệm hỏi.
Qua nửa phút, Tần Dĩ Nam đáp lời: "Tôi không có việc gì."
Sau đó Tô Chi Niệm liền nghe thấy trong điện thoại truyền tới tiếng xe khởi động, mà xe Tần Dĩ Nam vẫn luôn không tắt lửa, điều này nói rõ đó là tiếng của chiếc xe mang Tống Thanh Xuân đi ... Tô Chi Niệm lại nghiêm nghị mở miệng lần nữa: "Nhanh lái xe, lại đυ.ng lần nữa, trực tiếp đυ.ng hư xe của bọn họ!"
...
Sau khi cúp điện thoại với Tần Dĩ Nam, Tô Chi Niệm liền để tất cả lực chú ý ở trên con đường.
Anh không biết mình đã sớm cố sức giẫm chân ga bao nhiêu lần, cuối cùng mơ hồ nghe được âm thanh của Tần Dĩ Nam.
Bởi vì khoảng cách khá xa, anh nghe được không đặc biệt rõ ràng, tiếp tục chạy về phía trước khoảng mười phút, sau đó liền nghe thấy một tiếng nói âm ngoan vang lên ở bên tai: "Mày còn không dừng tay, tao liền một dao gϊếŧ cô ta!"
"Tống Tống!"
Là tiếng nói của Tần Dĩ Nam... Cho nên vừa rồi là muốn gϊếŧ Tống Thanh Xuân?
Đáy lòng Tô Chi Niệm càng nôn nóng, tốc độ xe rõ ràng đã nhanh đến cực hạn, nhưng anh lại cảm thấy chậm đến muốn mệnh.
Càng đi về phía trước, động tĩnh bên phía Tống Thanh Xuân càng rõ ràng.
Theo âm thanh gậy đập lên đầu, chính là một tiếng bịch quỳ gối, sau đó chính là tiếng quyền đấm cước đá và tiếng chửi mắng trách móc, trong lúc đó, còn pha lẫn tiếng kêu rên của Tần Dĩ Nam và tiếng ô ô mơ hồ không rõ phát ra từ Tống Thanh Xuân giống như bị bịt miệng...
Tay cầm tay lái của Tô Chi Niệm bởi vì dùng sức, khớp xương đặc biệt rõ ràng.
Tay anh không có tận mắt nhìn thấy tình huống bên đó, nhưng cũng có thể biết, nhất định là tràn đầy đẫm máu.
Giống như là có người phun ra một ngụm máu tươi, ngay sau đó chính là Tống Thanh Xuân khóc gọi "anh Dĩ Nam", sau đó chính là tiếng kêu đau đớn của một người đàn ông: "Dựa vào, mày - tiểu tiện nhân này, buông tao ra!"
Sau đó nữa, Tô Chi Niệm liền nghe được một tiếng vang "ầm", anh còn không phản ứng kịp đây rốt cuộc là âm thanh phát ra từ va chạm gì, liền nghe được Tống Thanh Xuân bởi vì đau đớn phát ra một tiếng "Á" .
Đau ở thân cô, lại đau ở tim anh.
Tô Chi Niệm cảm giác trái tim mình, ở trong nháy mắt này giống như là bị vật nào đó nắm chặt lấy, đau đến khiến anh không thể thở nổi.
Sắc mặt trở nên trắng bệch như giấy chỉ trong nháy mắt.
Theo tiếng "ầm" liên tiếp truyền tới, đáy mắt của anh âm trầm không tưởng tượng nổi, nhưng sắc mặt lại trắng bệch như tờ giấy, khiến cho người ta không nhẫn tâm nhìn thẳng.
Thẳng đến khi anh nghe thấy âm thanh giống như tiếng thân thể bị ngã mạnh lên mặt đất, tâm anh hung hăng chấn động một chút, sau đó cuối cùng ở quốc lộ đen nhánh trước mặt, thấy một tia sáng.
Xe giống như một cơn gió, nhanh chóng chạy tới quốc lộ trống trải.
Theo sáng ngời càng tiến càng gần, Tô Chi Niệm thấy rõ đó là một chiếc đèn xe.
Anh lập tức mở đèn xe, tầm mắt anh vẫn luôn rất tốt, mượn ánh sáng mạnh ở đầu xe, nhìn rõ ràng tình hình trước mặt.