Editor: May
Người phụ trách lái xe dọc theo đường đi, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thoáng qua Tống Thanh Xuân, mở miệng cam đoan với người đàn ông trẻ tuổi: "Yên tâm."
Người đàn ông trẻ tuổi không nhiều lời nữa, khom người rút từ chỗ ngồi một gậy gỗ dài khoảng một mét, sau đó liền đẩy cửa xe ra, dẫn đầu xuống xe trước.
Người đàn ông béo bên cạnh Tống Thanh Xuân theo sát phía sau cũng đi xuống xe theo, đầu tiên hắn lục tìm từ trong túi mình một con dao găm dài khoảng mười centimet, rút ra bên ngoài, thuận tay ném vào trong xe, sau đó giống như thanh niên trẻ tuổi kia, cũng rút từ chỗ ngồi ra một cây gậy gỗ, lần này Tống Thanh Xuân thấy rõ, đầu gậy gỗ kia được cố ý gọt qua, vô cùng sắc bén.
Người đàn ông béo kia không đóng cửa xe, Tống Thanh Xuân có thể nghe thấy rõ ràng đối thoại ngoài xe.
Người đàn ông trẻ tuổi nhất mở miệng trước: "Mày là ai? Tới vì người trên xe?"
"Thả cô ấy ra..."
Tống Thanh Xuân nghe được giọng nói này, mắt đột nhiên mở đến lớn nhất.
Là anh Dĩ Nam... Anh phát hiện manh mối cô lưu lại, biết cô gặp phải bất trắc, sau đó một đường đuổi tới đây ư?
"Thả? Nói đùa gì vậy, mày có biết bọn tao vì bắt được cô ta, tốn bao nhiêu sức lực không?" Lần này mở miệng là người mập mạp kia.
"Các người có yêu cầu gì, cứ việc nói, tôi đều sẽ tận lực thỏa mãn các người, chỉ cần các người cho cô ấy trở về với tôi, tôi sẽ xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tuyệt đối sẽ không báo cảnh sát..."
Lời của Tần Dĩ Nam còn chưa nói hết, người đàn ông trẻ tuổi dẫn đầu đó giống như là nghe được chuyện cười, nở nụ cười chế nhạo: "Tao nói người anh em này, làm nghề của tụi tao, thật sự đã nghe nhiều lời nói này, khuyên mày thức thời, vẫn là tránh ra càng sớm càng tốt, đừng lội vũng nước đυ.c này."
Ngoài xe an tĩnh khoảng mười giây, giọng nói ôn nhuận của Tần Dĩ Nam lại vang lên: "Nơi này có một tấm chi phiếu trống, con số thì tùy các người nói..."
"Mày bớt ở chỗ này nói nhảm với tao để kéo dài thời gian, ai biết mày có phải đã báo cảnh sát rồi hay không, hoặc là tìm cứu binh khác, một câu nói, cho bao nhiêu tiền, đều sẽ không thả con nhóc trên xe kia, chúng ta muốn là mạng của cô ta!" Tính khí người đàn ông béo nóng nảy, hiển nhiên là không quá hứng thú tiếp tục dây dưa kéo dài với Tần Dĩ Nam, hung thần ác sát mở miệng, cắt đứt lời nói của anh: "Mày TM không đi nữa, đừng trách ông đây không khách khí, ngay cả mày cũng gϊếŧ..."
Lời của tên mập mạp kia còn chưa rơi xuống, đột nhiên liền có tiếng hét thê thảm truyền tới, theo sau chính là tên mập mạp tức điên lên, gầm lên một câu giận dữ: "Dựa vào, mày TM dám đá ông đây!"
Sau đó, âm thanh bên tai Tống Thanh Xuân bỗng chốc liền trở nên hỗn loạn cả lên, tiếng đánh nhau, tiếng chửi bới, tiếng gào đau đớn... Chỉ nghe thanh âm, Tống Thanh Xuân liền biết lúc này tình cảnh bên ngoài nhất định rất bạo loạn.
Tần Dĩ Nam từng ngốc ở trong quân đội, thân thủ không tệ, anh vốn là muốn ở dưới tình huống không tổn thương tính mạng người, cho bọn họ không có cách nào đối địch với mình, sau đó mang Tống Thanh Xuân hoàn hảo không chút tổn hại rời đi, nhưng mà trong quá trình đang giao thủ, anh cảm giác được, hai người này cũng từng được huấn luyện, xuất thủ vừa hiểm vừa nhanh, không giữ chút chừng mực, mỗi chiêu trực tiếp bức đến điểm yếu của anh.
Càng huống chi, lấy một địch hai, vốn đã không chiếm ưu thế, vào lúc cánh tay Tần Dĩ Nam suýt nữa bị gậy gỗ đâm bị thương, nghĩ cũng không nghĩ liền rõ ràng lưu loát vung gậy sắt, đánh về phía cánh tay tên mập mạp, theo tiếng thảm thiết của tên mập mạp và tiếng gậy gỗ rơi xuống đất, người đàn ông trẻ tuổi bị Tần Dĩ Nam đập một gậy ngã xuống đất.
Tống Thanh Xuân trong xe bởi vì nhìn không thấy tình huống bên ngoài, đáy lòng đặc biệt lo lắng.