Editor: May
"Nhãn hiệu gì? Màu gì? Anh còn nhớ được không?"
"Buick..." Nhân viên làm việc ngẫm nghĩ, lại nói: "Hình như là Buick, xe màu vàng."
"Đi hướng nào?" Tần Dĩ Nam vừa hỏi, vừa giẫm ga, tiếng "quẹo bên phải" của nhân viên làm việc vừa truyền vào trong tai anh, anh đã khống chế tay lái, quẹo bên phải chạy lên đường cao tốc.
-
Buổi sáng Tống Thanh Xuân đặt chuông báo lúc 9:30, kết quả bởi vì suốt cả đêm không ngủ, lúc ngủ rồi cô lại không bị chuông báo đánh thức.
Về sau cô còn đang trong giấc mộng, mơ đến hình ảnh Tô Chi Niệm và một người phụ nữ hôn nhau quấn quýt triền miên.
Mới đầu cô còn ôm thái độ xem vở kịch hay, mắt không quan tâm thưởng thức một màn xuân quang kiều diễm kia.
Nhưng lúc cô đang thưởng thức đến thời khắc nóng bóng nhất, người phụ nữ vốn đưa lưng về phía cô, đột nhiên chậm rãi quay đầu lại về phía cô.
Cô ở trong mộng, còn ảo tưởng người phụ nữ kia lớn lên sẽ có bộ dáng như thế nào, nhưng chờ đến khi cô nhìn rõ ràng tướng mạo cô ta, tâm hung hăng căng thẳng, cả người liền tỉnh lại từ trong mộng.
Tống Thanh Xuân ôm chăn mền, đột nhiên ngồi dậy, trước dùng sức vỗ trái tim của mình, sau đó mới chậm rãi quay đầu, đối diện với tấm gương bên cạnh, lúc xác định dung nhan mình nhìn thấy từ bên trong và khuôn mặt quấn quýt dưa dây triền miên với Tô Chi Niệm ở trong giấc mơ vừa rồi của cô là giống nhau như đúc, cô bị dọa đến lập tức nhắm hai mắt lại.
Gặp quỷ, sao cô đi ngủ vào ban ngày ban mặt, lại có thể mơ đến mình và Tô Chi Niệm làm những chuyện đó?
Khẳng định là bởi vì chuyện tối ngày hôm qua...
Theo ý nghĩ của Tống Thanh Xuân, ngay sau đó trong đầu cô liền hiện ra hình ảnh tối hôm qua Tô Chi Niệm đè cô ở dưới thân hôn mãnh liệt, mặt của cô lập tức đỏ giống như là lửa đốt, vẫn luôn kéo dài đến bên tai khéo léo.
Tống Thanh Xuân hung hăng lắc lắc đầu, ném những ý nghĩ thượng vàng hạ cám kia ra sau đầu óc, mới cầm điện thoại di động lên, phát hiện điện thoại hết pin nên tự động tắt.
Tống Thanh Xuân xuống giường, sạc pin cho điện thoại di động, sau đó trước khi vào phòng tắm, nhìn chăm chú đồng hồ báo thức trên vách tường, lại có thể đã 11:30.
Ba giờ chiều, là hoạt động của xí nghiệp Tống thị, xem ra không thể đi công ty được rồi...
Tống Thanh Xuân vừa nghĩ trở về giải thích buổi sáng không đi làm với trưởng đài như thế nào, vừa vào phòng tắm.
Trong quá trình tắm rửa, Tống Thanh Xuân nghĩ rất nhiều cớ, nhưng lúc đứng ở trước bồn rửa tay đánh răng, xuyên qua tấm gương trước mặt, thấy trên da thịt lõα ɭồ của mình, phủ kín dấu hồng hồng, trong đầu cô vốn chuyển động giải thích lấy cớ với trưởng đài như thế nào, lại có thể không chịu khống chế biến thành hình ảnh cô và Tô Chi Niệm hôn nhau kịch liệt.
Thẳng đến khi cô bất giác nuốt xuống, nuốt kem đánh răng trong miệng vào bụng, cô mới phục hồi tinh thần lại, lần nữa lắc lắc đầu, lắc những hình ảnh kia ra khỏi đầu óc, sau đó đỏ mặt cúi đầu súc miệng.
Tống Thanh Xuân xuống lầu, lúc đi tới phòng ăn tìm nước, thấy được giấy ghi chú Tô Chi Niệm dán trên cửa tủ lạnh.
Mấy chữ đơn giản, chữ viết lưu loát, rồng bay phượng múa.
"Bữa sáng ở trong hộp giữ nhiệt."
Ánh mắt Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm tờ giấy kia, dưới tình huống chính cô cũng không phát hiện, trở nên đặc biệt dịu dàng mềm mại, khóe môi cô mang một chút ý cười, dán tờ giấy lên áo ngủ của mình, sau đó liền đi đến trước hộp giữ nhiệt, bưng bữa sáng Tô Chi Niệm đã mua đi đến trước bàn ăn, ngồi xuống ăn sạch sẽ hết.
Tống Thanh Xuân sửa sang một chút, xuất phát từ biệt thự của Tô Chi Niệm, đi tới chỗ hội sở tổ chức hoạt động của xí nghiệp Tống thị.