Editor: May
Anh nói, anh đối tốt với cô, là bởi vì cảm thấy mắc nợ một đêm trước kia, bồi thường cho cô.
Nhưng ngay cả như vậy, cô phát hiện mình lại có thể không có cốt khí như vậy, vẫn muốn anh đối tốt với cô.
Thậm chí, nếu như có thể, cô muốn anh đối tốt với cô cả đời như vậy.
Cả đời...
Sắc mặt Tô Chi Niệm vốn luôn lãnh đạm nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, lúc đọc được ba chữ kia ở đáy lòng Tống Thanh Xuân, giống như là nhận được kí©ɧ ŧɧí©ɧ gì đó, toàn thân đột nhiên giật mình một cái.
Phản ứng quá lớn của anh đánh thức Tống Thanh Xuân, cô còn không hiểu rõ rốt cuộc là làm sao, anh liền rút đi tay để ở trên bụng cô.
Trọng lượng trên bụng giảm bớt, khiến cho mi tâm Tống Thanh Xuân nhăn nhăn theo, cô hơi nghi hoặc một chút mở miệng, hỏi: "Thế nào?"
Anh giống như là không nghe thấy lời nói của cô, đột nhiên đứng lên, nhìn cũng không nhìn cô một cái, trực tiếp xoay người bước dài rời đi.
"Tô Chi Niệm, anh..." Tống Thanh Xuân vội vàng ngồi dậy từ trên giường, lời nói của cô còn chưa nói xong, cửa phòng ngủ liền bị hung hăng đóng lại, khiến cho lời nói kế tiếp của cô cũng hung bạo nghẹn ở cổ họng.
-
Trên mặt tuấn nhã của Tô Chi Niệm không có chút huyết sắc, anh dùng sức nắm tay nắm cửa, tựa vào trên cửa phòng của cô, vẫn không nhúc nhích.
Anh giống như là đang vùng vẫy cái gì, đứng cứng ngắc rất lâu, cuối cùng vẫn buông tay nắm cửa của cô ra, đi về phía thư phòng.
Anh ngồi ở trước bàn sách, nhìn chằm chằm bức vẽ ở tường đối diện sững sờ hoảng hốt một hồi lâu, mới kéo ngăn kéo bên cạnh ra, rút sổ nhật ký từ bên trong ra.
Anh an tĩnh lật xem nhật ký, vẫn luôn lật đến trang chỗ trống phía sau, mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, cầm bút lên, viết một hàng chữ: "Ngày 29 tháng 2 năm 2016, 10:50 tối, trời đầy mây, sương mù dày đặc" .
Ngòi bút của anh ngừng trên tờ giấy một hồi lâu, mới dào dạt mênh mông viết lên.
"Cách ngày 10 tháng 3, ngày cô rời đi, chỉ còn lại mười ngày."
"Hôm nay, tôi dẫn cô đi công ty, cô phát hiện những món quà không tặng ra ngoài trong ngăn kéo kia, chỉ suýt chút nữa, cô liền biết được những món quà kia là tôi mua cho cô từ trong miệng của thư ký."
"Bữa trưa không có ăn với cô, thời điểm trở về, cô đang ngủ thϊếp ở trên ghế xích đu trong phòng làm việc của tôi, tôi nhìn chằm chằm hình ảnh cô tiến vào giấc mộng, một mình ngẩn người rất lâu. Không biết cô có phát hiện hay không, phong cảnh nơi ghế xích đu đó rất quen thuộc, đó là hình ảnh cô từng mơ ước."
"Hôm nay cô nghĩ rất nhiều về tôi, hình ảnh lộn xộn lung tung, cô còn dùng một câu hình dung tôi, khiến cho tôi nghĩ ngợi lung tung cả một buổi chiều. Soái đến không khép chân lại được."
"Buổi tối đi Kim Bích Huy Hoàng, Lục tổng hỏi cô là ai, chỉ nói ra họ của cô, nếu như có thể, đến họ cũng không muốn nhắc tới, có rất nhiều đàn ông trong vòng tròn thương trường này đều không có tình cảm gì, nếu như có thể, tôi hy vọng cả đời cô đều sống ở trong thế giới đơn thuần sạch sẽ."
Thời điểm Tô Chi Niệm viết đến đây, liền ngừng lại, lực đạo anh nắm bút bắt đầu gia tăng, anh nhìn tờ giấy chằm chằm, dùng sức mím môi nhiều lần, mới tiếp rơi bút xuống.
"Tôi từng vô số lần hy vọng cô có thể có cái nhìn mới với tôi, không cầu thích, chỉ cầu đừng quá chán ghét."
"Nhưng đêm nay, tôi lại có thể đọc được ba chữ kia từ trong đáy lòng của cô."
"Dù cô muốn chỉ là anh có thể đối tối với cô cả đời, dù bí mật năm năm trước đã quyết định tôi chỉ có thể lướt qua cô, quyết định Tô Chi Niệm sẽ vĩnh viến không thể đối tốt với cô cả đời."